Đọc truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu FULL – Chương 15: Quần Lót
Edit: Vũ Quân
Đường Miên vốn đang sửa bài tập, còn chưa hiểu tại sao đã bị Hạ Nhai phá cửa đè lên trên bàn.
“Em, em toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn!?” Trong nháy mắt Đường Miên có chút vui vẻ, vui vẻ vì sự nỗ lực của Hạ Nhai có kết quả, nhưng nghĩ lại chính cô còn không phải một bộ phận của kết quả sao!
“Chờ lát nữa cô có thể tự mình đi tra.” Lúc Hạ Nhai đi vào còn không quên khóa trái cửa văn phòng, anh nhìn gương mặt của Cừu nhỏ nhanh chóng hồng đến lỗ tai, trong lòng quả thực rất vui:
“Cô giáo Dương, để em nghĩ lại xem hôm nay nên làm gì đây.”
Bây giờ Đường Miên đang hối hận, cực kì hối hận.
“Đừng, đừng quá phận, nơi này là văn phòng……” Còn may vừa rồi trống vào học vừa vang lên, các giáo viên khác hẳn là không trở về nhanh như vậy.
“Chờ một chút, sao em lại trốn học!”
Lời còn chưa dứt, tay Hạ Nhai đã ôm vòng lấy eo cô, sờ đến chiếc cúc trên bụng nhỏ của cô.
“Hôm nay em muốn sờ mông cô.” Hạ Nhai người này thật sự xấu xa, không chỉ mỗi khi làm đều sẽ nói trước, đôi môi lại còn đè trên lỗ tai Cừu nhỏ thông báo, tranh thủ làm cho cỗ cảm giác sắc tình bị ép đến cực hạn.
“Là loại sờ không có quần gây trở ngại.”
Vừa nghe Hạ Nhai muốn cởi quần, Đường Miên nhanh chóng giãy giụa.
“Cái này không được, Hạ Nhai em không thể tùy tiện cởi quần của con gái, hiểu không!”
“Nơi nào tùy tiện, em vì giờ khắc này mà đã điên cuồng học tập hơn hai mươi ngày.” Khi nói ngón tay Hạ Nhai trực tiếp cuốn lấy khuy áo cô.
“Vậy còn chưa đủ thành ý sao?”
Nói như vậy giống như đại khái cũng có chút thành ý, Đường Miên mới vừa cảm giác trên eo buông lỏng, rồi sau đó cũng chỉ cảm thấy mông chợt lạnh, khí lạnh trong văn phòng đột nhiên đặc biệt mãnh liệt, khiến Đường Miên nổi lên một thân da gà.
Nhưng giây tiếp theo bàn tay Hạ Nhai đã bao phủ lên, ngón tay kia còn cực kì ác liệt mà khảy viền quần lót của cô.
“Cô mấy tuổi rồi, bạn nhỏ Đường Miên, sao còn mặc quần lót in hình con thỏ?” Chỉ cần nghĩ đến bao lấy cái mông vểnh gợi cảm kia là chiếc quần lót màu hồng phấn in hình thỏ trắng, hình ảnh tương phản này làm Hạ Nhai cảm thấy cả đời này có lẽ đều không thể quên được.
Hai cái đùi Đường Miên lại vùng vẫy giãy giụa sau đó bị Hạ Nhai ấn xuống dưới, thể lực của cô đã tiêu hao gần hết trong lúc giãy giụa vừa rồi, bây giờ mặt cô đỏ như cà chua chín sắp vỡ ra.
“Dù sao cũng mặc ở bên trong……”
Cô vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không có người thấy, ai biết Hạ Nhai lại vọt đến cởi quần đâu!
“Vậy nói cách khác chỉ có em thấy?” Hạ Nhai nhếch miệng cười xấu xa, nhìn cái mông tròn trắng tuyết không bị cản trở, anh trực tiếp duỗi tay sờ soạng lên.
Làn da trên người Cừu nhỏ mềm đến mức Hạ Nhai không dám dùng sức, anh thoáng nắm chặt cái mông kia, bên trên hiện lên dấu hồng nhợt nhạt.
“Ưm……” Giọng Đường Miên nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Không được nói cho người khác……”
Nói cho người khác? Hạ Nhai cảm thấy trong cảm nhận của Cừu nhỏ mình không khác gì sói xám, anh hừ một tiếng, vớt eo của Cừu nhỏ lên, bàn tay to không ngừng ở một bên tuyết đồn của cô xoa nhéo tới lui.
“Ở trong mắt cô em xấu xa như vậy à?” Anh càng nghĩ càng khó chịu, xuống tay cũng nặng hơn.
Đường Miên bị xoa đến mông vừa nóng vừa tê ngẫu nhiên còn hơi đau một chút, cũng không biết tại sao Hạ đại lang lại giống như không vui vẻ, nhưng bây giờ người và mông đều ở trên tay anh, cô chỉ có thể nhanh chóng chữa cháy: “Không phải nha, em là đứa trẻ ngoan, tôi biết mà……”
“Đứa trẻ ngoan?” Hạ Nhai đối với việc Đường Miên dùng cách hình dung như học sinh tiểu học thì càng khó chịu.
“Đứa trẻ ngoan như em bây giờ đang cởi quần cô, đang sờ mông cô đấy.”
Việc vốn xấu hổ lại bị Hạ Nhai lộ liễu nói trắng ra như vậy, giống như mỗi một chữ đều mang theo một dòng điện kích thích toàn thân Đường Miên, khiến cho chân và eo cô mềm nhũn.
Tay Hạ Nhai ban đầu còn đặt bên hông Đường Miên cũng bắt đầu đi xuống dưới, sờ đến bắp đùi cô, đi đến đâu cũng là một mảnh trơn mềm tinh tế.
Cả người Đường Miên run lên.
“Đừng, Hạ Nhai, nơi đó không được……”
Đã đến đùi trong, lại hướng lên trên một chút thì sẽ tới quần lót!
=====
Cmt giục truyện còn hơn deadline dí, thôi nhớ tối mai quay lại đọc tiếp.
.