Đọc truyện Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm – Chương 20Quyển 1 –
“Hết chuyện, chọn cái nào không chọn, sao em cứ phải chọn cái nhiệm vụ này vậy?” Giles oán hận.
“Dù sao thì hội trưởng cũng đã đồng ý rồi, biết làm sao được!” Pu Nasen cũng than vãn.
Hách Thuần rất lúng túng: “Thì hai người không đi với em cũng được!”
Giles mắng ngay: “Em nói linh tinh gì đó! Bọn anh cũng chỉ đùa thôi, em chẳng có chút xíu hài hước nào. Y chang cái tên Orpheus.”
Pu Nasen chen vào: “Còn đỡ hơn Orpheus nhiều! Tên kia chẳng nói chẳng rằng, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến lòng người sợ hãi rồi.”
Hách Thuần đành ngậm ngùi quay sang nói chuyện với Darklin ở bên trái: “Sao chị Darklin cũng ở đây?”
“Thân là một đấng nữ nhi sao lại e ngại thứ gọi là mỹ nhân ngư cơ chứ! Chị đây cảm thấy tự thẹn với lòng nên quyết định sẽ đồng hành với em!”
Hách Thuần cúi đầu ủ rũ.
Pu Nasen bên cạnh lại nói tiếp: “Hội trưởng nói cho bọn chị dẫn theo em là để em học hỏi thêm kiến thức bên ngoài nên chúng ta sẽ không sử dụng các điểm truyền tống. Có thể chọn ngồi ma thú hoặc cuốc bộ luôn cũng được!”
Hách Thuần không muốn đi bộ, chỗ này cách bờ biển hơi bị xa đó!
“Vậy chúng ta ngồi ma thú gì?”
Hách Thuần rất tò mò, chỗ này thịnh hành loại ma thú có dáng vẻ giống như lừa, tốc độ rất chậm nhưng rất khỏe!
Giles đề nghị: “Ngồi Oa Oa đi!”
Hách Thuần nhanh chóng nhớ đến con gà to như con đà điểu kia, cô nhìn sang Pu Nasen, muốn xác nhận: “Chị có muốn cưỡi Oa Oa không?”
“Đừng có mơ! Điên mới cưỡi nó!”
Giles lại đưa ra một đề nghị khác: “Vậy Airavata thì sao?”
Hách Thuần nghĩ đến Airavata thì giật mình thon thót, con đó còn làm người ta thấy sợ hơn cả Oa Oa, nó giống như một con voi có tận sáu cái vòi(⊙o⊙)…!
Darklin cho ý kiến: “Ngồi Airavata cũng được, ổn định, tốc độ cũng nhanh, hơn nữa một con chở được hai người. Không tồi!”
Hách Thuần ngẫm lại, cảm thấy ngồi Airavata đúng là khỏe hơn, giá cũng ổn. Dù sao đường cũng xa lắm luôn á!
“Hách Thuần, em thấy sao?” Giles hỏi.
“Vậy chọn Airavata đi!”
Hách Thuần đi theo bọn họ mua một con Airavata, ngồi cùng với Darklin, Pu Nasen ngồi cùng với Giles, dù sao người ta cũng đã hợp tác nhiều năm rồi mà! Họ rời khỏi Vân Thành, lên đường làm nhiệm vụ.
Hách Thuần đang cảm thấy cực kỳ phấn khởi, cô đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ cả tháng trước. Hơn nữa, bây giờ cô đã có thể nói chuyện lưu loát, nhận biết được rất nhiều mặt chữ, không sợ lỡ đâu “lạc đàn” sẽ lại rơi vào cảnh thất học như trước nữa.
Hách Thuần nhìn bản đồ trên tay, họ sẽ đi qua bảy thành lớn, các thành thị nhỏ không nằm trong danh sách thống kê. Nơi thực hiện nhiệm vụ lần này là bờ biển của nước Minh Thế. Đó cũng là điểm tiếp giáp của các nước đứng đầu, qua giao điểm kia là có thể trực tiếp đến nước Điệt Anh. Có thể một chân đứng trên đất Minh Thế, một chân đứng trên đất Điệt Anh. Nhìn qua là thấy bên này phát triển việc buôn bán trên biển, đi đường vòng thì mất chừng mười ngày, đôi khi có những chuyến hàng cần chuyển gấp thì sẽ mạo hiểm đi đường này. Nhóm Hách Thuần thong thả ngồi trên Airavata, bên cạnh thường xuyên có đoàn buôn đi qua, đôi lúc còn gặp được những hội viên của Nghiệp đoàn khác (Không cùng Nghiệp đoàn sẽ có dấu hiệu khác nhau. Dấu hiệu của Siaili là đầu lâu. Các Nghiệp đoàn sẽ phát cho hội viên của mình huy chương riêng của Nghiệp đoàn. Vì thế, các hội viên sẽ đeo huy chương lên quần áo.)
Hách Thuần mặc nguyên bộ quần áo màu đen, cả mặt cũng che lại, trước ngực đeo một cái đầu lâu, u ám hết sức! Phong cảnh ven đường rất đẹp, nếu thấy thực vật nào lạ Hách Thuần sẽ cho người máy ghi chép lại, sau đó thu thập mẫu vật. Giles, Pu Nasen và Darklin lại thấy chán muốn chết. Hồi xưa, lúc bọn họ lần đầu làm nhiệm vụ mới ngồi ma thú đến địa điểm làm nhiệm vụ. Lúc đó cái gì cũng thấy mới lạ, nhưng bây giờ thấy cái gì cũng chán! Trái ngược hoàn toàn với vẻ thong dong của Hách Thuần.
Lúc này bên cạnh có một thương đội đi ngang, Hách Thuần hỏi Darklin: “Chẳng lẽ những thương đội này ngày nào cũng sang đây ạ? Từ lúc chúng ta xuất phát đến giờ đã gặp mười đội rồi.”
“Bọn họ là những thương nhân lưu động, không tính là một thương đội. Thương đội có Thương hội chuyên môn. Những Thương hội này có mặt khắp nơi trên đại lục, thương đội lúc nãy chắc là Ưng Thương. Đó là Thương hội lớn nhất đại lục Gilifi!”
“Thế cứ đi với tốc độ này khi nào chúng ta mới tới được biên giới chứ! Em thấy các Thương đội đi rất nhanh, nhanh hơn chúng ta nhiều!”
“Nhanh nhất chắc tầm ba tháng. Tốc độ của Thương đội lúc nào cũng nhanh mà!”
“Darklin! Chị nghĩ sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ mỹ nhân ngư không?”
“Mỹ nhân ngư tà ác như vậy, em muốn làm cho bọn họ có khóc e là không thể. Còn khó hơn chị đây thành Thánh ma đạo nữa!”
“Tới mức đó ư?”
Hách Thuần nhớ tới mấy bộ phim điện ảnh chiếu về mỹ nhân ngư trên Trái Đất, thật sự không thể tưởng tượng ra mỹ nhân ngư tà ác gì đó!