Đọc truyện Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm – Chương 12: Thiếu
Hách Thuần cho rằng hội trưởng là một ông già nhưng khi cánh cửa mở ra mới biết đó là một người đàn ông trung niên mập mạp, tóc màu lục sẫm và có đôi mắt nâu, mặt cười phúc hậu. Nhưng Hách Thuần vẫn không nói nên lời, vì sao á? Vì ông ta có một cái bụng bia to bự, to như hai trái banh bóng rổ vậy á! Pu Nasen giới thiệu: “Đây là thành viên mới, Hách Thuần”
Hội trưởng lên tiếng: “Ra ngoài trước đi.”
“Dạ, hội trưởng!” Pu Nasen rời văn phòng, cửa tự động đóng lại.
Hội trưởng hứng thú hỏi: “Tôi không cảm thấy sự dao động của ma pháp trên người cô, không biết cô có khả năng gì? Cô được Pu Nasen tiến cử vào nghiệp đoàn chắc phải có khả năng gì đó nhỉ?”
Hách Thuần vừa nghe đến ma pháp gì đó thì trong lòng cũng hiểu rõ vài phần, khó trách người nơi này có gì đó là lạ, ra đây là một thế giới ma pháp, có cần ngã bài không đây? Hội trưởng này có vẻ khó chơi.
Hách Thuần nghĩ đi nghĩ lại, cô nói: “Trước đây tôi vẫn luôn ẩn cư với sư phụ, tôi là một luyện kim thuật sư”.
“Không biết tôi có thể nhìn qua tác phẩm của cô không?”
Hách Thuần moi từ nhẫn không gian ra cái điện thoại di động mà cô nghiên cứu ở thế kỷ hai mươi mốt. Vốn cả hai mươi sáu thế giới đã trực tiếp sử dụng điện thoại được tích hợp với trang sức đeo tai, nhưng trước khi Hách Thuần xuyên không gian thì đó là lúc người ta đang có phong trào phục cổ. Dù sao thì điện thoại di động là một vật thể, có thể coi như trang sức treo trên người. Trang sức đeo tai có tích hợp điện thoại tuy là có công năng vượt trội, cứ mắc vào tai là xong, không cần cầm nhưng đeo cái đó đi trên đường rồi lảm nhảm thì chả khác gì đang nói chuyện với không khí. Lỡ đang nói chuyện với bạn bè mà có điện thoại tới thì người ta cũng chẳng biết bạn đang nói chuyện điện thoại hay đang nói chuyện với người ta nữa. Vì thế cho nên mọi người cực kỳ ưa thích cái phong trào phục cổ này.
Hội trưởng nhìn mãi vẫn không biết đây là trò gì, mới hỏi: “Đây là gì vậy?”
Hách Thuần lấy ra thêm một cái di động tương tự từ trong nhẫn không gian, sau đó bấm một dãy số, điện thoại trên tay hội trưởng bắt đầu reo, hội trưởng hỏi: “Đừng nói với tôi nó chỉ kêu như vậy thôi nhé!”
Hách Thuần đi qua, bấm vào nút “nhận cuộc gọi” sau đó cầm di động của mình, nói: “Ngài có nghhe thấy không?”
Hội trưởng giật mình, cực kỳ vui mừng hỏi: “Cái này ở bao xa cũng nghe được giọng người khác à?”
Hách Thuần trả lời: “Không, chỉ có thể sử dụng trong một phạm vi nhất định, trong phạm vi đại lục Gilifi chắc là có thể.”
Lần này tới hội trưởng đen mặt, có thể gọi nhau trên cả đại lục Gilifi đã ghê gớm lắm rồi, sau này việc gì cần liên lạc sẽ thuận tiện hơn.
Hội trưởng đứng lên, chúc mừng: “Hoan nghênh cô gia nhập nghiệp đoàn Goblet Siaili”
“Đó là vinh hạnh của tôi.” Hách Thuần bắt tay hội trưởng.
Hội trưởng lại nói: “Tôi là hội trưởng của cô, Pu Ji. Nghiệp đoàn của chúng ta có bốn đại hội trưởng, không biết cô còn bao nhiêu dụng cụ liên lạc như thế này?”
Hách Thuần trả lời: “Chỉ có chừng hai mươi cái.”
“Vậy cô có thể bán cho chúng tôi một cái được không?”
“Hội trưởng Pu Ji, cái này xem như quà gặp mặt đi. Nhưng nó vẫn phải cải tiến thêm. Ngài có thể chờ tôi cải tiến rồi mới tặng cho các vị hội trưởng được không? Bên cạnh đó, tôi cũng có một chuyện muốn nhờ ngài.”
“Mời cô nói.”
“Từ nhỏ tôi đã theo sư phụ ẩn cư, tất cả mọi thứ đều do sư phụ dạy. Nhưng mà mấy năm trước ngài đã qua đời, tôi còn rất nhiều thứ chưa biết như văn tự và những điều cơ bản trên đại lục. Ngài có thể mời một người hướng dẫn cho tôi được không?”
Pu Ji sờ cằm, đáp: “Vậy tôi sẽ mời cho cô ba người hướng dẫn, một vị giảng sư lịch sử, một vị giảng sư địa lý và một vị giảng sư dạy ma pháp, cô thấy sao?”
“Cảm ơn hội trưởng.” d.d.l.q.d
“Chắc là cô vẫn chưa có chỗ ở nhỉ? Hay là thế này, cô có thể ở trong nghiệp đoàn. Cô muốn ở ngoài cũng được nhưng nghiệp đoàn cũng có cung cấp nơi ở, tôi sẽ sắp xếp cho cô một thư phòng gần phòng cô để thuận tiện cho việc học tập.”
“Vậy thì tốt quá rồi, có cần phải trả phí ăn ở và tiền mời giảng sư không? Tôi sẽ trả.”
“Việc này thì không cần, nhưng tôi có một yêu cầu. Chỉ cần cô vĩnh viễn không được rời bỏ nghiệp đoàn của tôi, dù rời đi cũng không thể tham gia nghiệp đoàn khác. Vậy thì đương nghiên tôi sẽ cho cô nhiều phúc lợi vô điều kiện, chẳng hạn như tài liệu luyện kim.”
Hách Thuần biết ông ấy đang muốn lấy lòng mình, xem ra hội trưởng này cũng không phải loại người ác ôn, không chỉ nói chuyện rất hòa nhã mà còn mang lại cho người ta cảm giác thân thiết. Hách Thuần nói: “Tôi rất sẵn lòng.”
“Vậy mời, tôi sẽ dẫn cô đến làm quen với những hội viên chủ yếu và hoạt động của nghiệp đoàn.”