Đọc truyện Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch – Chương 1
Tên khốn chủ biên kia tên Võ Trạch Hạo.
Nhân sinh lên voi xuống chó cũng kích thích như đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Trước kia Văn Giai Hiên không lĩnh hội được hết hàm ý những lời này, nhưng giờ khắc này cậu đã hoàn toàn thông suốt.
Ngay khoảnh khắc lấy được bằng tốt nghiệp chính quy, Văn Giai Hiên hứng khởi đem bằng tốt nghiệp đưa cho chủ biên của một tạp chí xác nhận, cậu tưởng rằng xong xuôi đối phương sẽ thanh toán hơn hai vạn nguyên tiền nhuận bút cho mình, nhưng không ngờ tới trò chuyện qua lại được mấy câu ——
Đối phương block cậu như thật.
Bạn cùng phòng đại học Tiền Vô Ưu đã nói với cậu từ sớm, cái tên chủ biên kia không đáng tin, mà Văn Giai Hiên từ đầu đến cuối lại không hề để ý.
Khoảng chừng nửa năm trước, Văn Giai Hiên viết một bài đăng xin ứng tuyển chức phiên dịch viên tiếng Nhật trên Douban. Từ đó, cậu thỉnh thoảng nhận được yêu cầu dịch mấy văn bản liên quan đến game, mà đến giờ cậu đã dịch cho bên kia ngót nghét hơn 20 vạn chữ.
Từ đầu, Văn Giai Hiên cũng cảm thấy hơi quái lạ, cậu phiên dịch nội dung về phát triển game, không liên quan tí nào đến báo chí. Nhưng đối phương mỗi tháng đều trả cậu 800 tiền nhuận bút đúng hạn, thế nên cậu cũng không nghĩ nhiều. (~2m6)
Khi đó Tiền Vô Ưu lo lắng nói: “Làm gì có ai trả tiền nhuận bút ít thế?”, Văn Gia Hiên cũng thay đối phương phân trần, nói họ làm thế là vì muốn giảm thuế cho mình.
Theo bên kia, tiền nhuận bút phiên dịch vượt quá 800 cần phải khấu trừ vào thuế thu nhập cá nhân 14%, nếu như vậy Văn Giai Hiên sẽ cực kỳ thiệt thòi.
Vì vậy đối phương đề nghị mỗi tháng trả 800 trước đã, số còn lại sẽ được giải quyết sau khi Văn Giai Hiên lấy được bằng tốt nghiệp. Chỉ cần cậu lấy được bằng, đối phương sẽ có thể biến cậu thành nhân viên chính thức, số tiền còn lại kia sẽ được chi trả dưới dạng tiền lương cho hai tháng, như vậy thuế sẽ được khấu trừ theo thuế thu nhập cá nhân lũy tiến, nói chung là tiết kiệm được một khoản lớn.
Văn Giai Hiên vì là lần đầu dính líu đến chuyện thuế má nên cũng chịu khó lên baidu tra cứu luật thuế có liên quan. Tự mình chúi đầu vô máy tính suy đi tính lại nửa ngày, đến tối cậu nhận ra đối phương quả là người tốt, thực sự đã nghĩ cho lợi ích của mình.
Thế nên Văn Giai Hiên vui vẻ lấy đến bằng tốt nghiệp, nhìn vào màn hình điện thoại chằm chằm, lần đầu tiên sau hai mươi hai năm hít thở trên đời, cậu nhận ra thế gian này đích thị là chốn lừa lọc hiểm ác.
“Mày nói mày không phải đồ ngốc mà?” Tiền Vô Ưu không bất ngờ tẹo nào, tựa như đã dự liệu được kết quả này từ đầu, “Đã nhắc mày rồi, chuyện tiền nong này tao nhạy cảm hơn mày tới mấy lần, nhưng mày vẫn không nghe.”
Tiền Vô Ưu nói không sai, Văn Giai Hiên không có nhiều hiểu biết với tiền bạc, cho nên bị người ta chèn ép thâm hụt mấy tháng tiền nhuận bút cũng chưa từng cảm thấy bất an.
Lại nói thêm, gia đình Văn Giai Hiên có điều kiện rất tốt, nếu không phải trong nhà làm cho lộn tung lên, cậu cũng sẽ không đến nước đi làm phiên dịch viên tiếng Nhật kiếm tiền sinh hoạt.
Chuyên ngành của Văn Giai Hiên chẳng liên quan gì đến tiếng Nhật, cậu thông thạo tiếng Nhật chẳng qua là vì tiếng Nhật cũng coi như là tiếng mẹ đẻ của cậu. Do công việc của cha, Văn Giai Hiên học tiểu học và trung học cơ sở tại Nhật Bản, sau đó cha cậu được điều động trở về nước làm việc, tất nhiên cậu cũng theo chân trở về.
Trong giai đoạn đầu, Văn Giai Hiên không thích ứng được với môi trường mới, áp lực học tập lại lớn, thành tích theo không kịp, nếu không phải đến khi thi đại học cậu thi tiếng Nhật thay cho tiếng Anh rồi đạt điểm tối qua, bằng không thì thật sự vào không nổi P đại.
Lên đại học, Văn Hiên khác biệt với các bạn học vẫn luôn mơ hồ về tương lai, mục tiêu của cậu luôn vô cùng rõ ràng, cậu muốn thi công chức.
Có một lần Văn Giai Hiên cùng Tiền Vô Ưu đi trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, bị một phóng viên Internet nào đó chặn lại phỏng vấn. Người đó hỏi lý tưởng của bọn họ là gì, Văn Giai Hiên không nghĩ ngợi mà trả lời ngay tức khắc, nói mình phải làm một nhà ngoại giao. Cậu nói như thế làm cho Tiền Vô Ưu vô cùng lúng túng, bởi vì lý tưởng của Tiền Vô Ưu là kiếm được thật nhiều tiền. Lúc cắt ghép video, bên biên tập cố ý chèn trên đầu Tiền Vô Ưu hai chữ “Thô bỉ” siêu to, khiến Tiền Vô Ưu tức giận đến độ hai ngày không thèm nói chuyện với cậu.
Văn Giai Hiên nói muốn làm nhà ngoại giao, đối mặt với camera thể hiện quyết tâm dâng trào mãnh liệt.
Năm xảy ra trận động đất lớn ở phía Đông Nhật Bản, cậu đang ở Tokyo. Lúc ấy, đường phố đại sứ quán Roppongi vắng tanh, các quan chức Nhật Bản ở các nước khác đều mất dạng, duy chỉ còn lại vị ngoại giao của Trung Quốc một mực giữ vững cương vị đứng trước cơn dư chấn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Họ kéo đường dây điện thoại từ tầng hai xuống rồi làm việc ngay trong sân, vừa điều khiển công tác sơ tán kiều bào vừa hiệp trợ Nhật Bản khống chế tình hình tại Fukushima. Văn Giai Hiên đã nhiều năm ở xứ người, cũng chưa bao giờ tự hào về quê hương như khi ấy.
Kể từ đó, ý nghĩ dấn thân vào sự nghiệp ngoại giao vẫn luôn cắm rễ trong tâm trí Văn Giai Hiên. Thế nhưng nói đi nói lại, cha của cậu là Văn Hoa không đồng ý cho cậu thi vào Bộ ngoại giao, cũng không phải cảm thấy công việc này khổ cực gì, chỉ đơn giản là cảm thấy… cậu thi không nổi.
Văn Hoa đảm nhận chức vị quan trọng trong một doanh nghiệp nhà nước, từ lâu ông đã vẽ sẵn con đường tương tự cho con trai mình. Mà Văn Giai Hiên không muốn làm cùng một công việc với cha, cố ý không tham gia kỳ tuyển dụng nơi Văn Hoa làm, cả gan chạy đi tham gia kỳ thi công chức quốc gia vào tháng mười một năm ngoái.
Sự thật chứng minh, gừng già quả nhiên cay, Văn Hoa phán đoán không sai một li nào, Văn Giai Hiên với khát khao mãnh liệt cùng tinh thần quyết tâm thép đã anh dũng ngỏm củ tỏi, tuy rằng điểm bài thi viết coi như không tệ, thế nhưng điểm bài luận vô cùng thê thảm.
Văn Giai Hiên rất tự mình biết mình, cậu cảm thấy thi lần đầu không đậu rất bình thường, cho nên cậu quyết định vừa làm phiên dịch kiếm tiền nuôi thân, vừa ôn tập lại chuẩn bị cho kỳ thi năm tới.
Nếu trong nhà không ủng hộ chuyện thi cử, vậy cậu dọn hẳn ra ngoài sống. Cậu đã ngắm trúng được một căn trọ ở vành đai số 5 tại P thị, tiền thuê nhà ba ngàn một tháng, dùng hơn hai vạn tiền nhuận bút hoàn toàn có thể gánh vác đến cuối năm. (~66 triệu VND)
Đường vành đai: Đây là khái niệm được dùng để chỉ những tuyến đường lớn chạy xung quanh thành phố. Nó bao trọn diện tích nội đô, giúp việc di chuyển trong khu vực được dễ dàng hơn. Từ đó tránh tình trạng ách tắc giao thông tại các đô thị. Tuyến đường này thường là tuyến cao tốc hoặc xa lộ tuyến tránh.
Kết quả, nguồn tài chính vô cùng quan trọng kia chưa kịp tới tay đã lập tức mọc cánh bay xa, Văn Giai Hiên lặng người câm nín, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
“Đừng nhìn tao.” Tiền Vô Ưu khoanh hai tay trước ngực, trưng ra bộ dáng lãnh khốc vô tình “Tao không có tiền tiếp tế cho mày.”
Văn Giai Hiên mím môi, vô cùng đáng thương kéo kéo góc áo Tiền Vô Ưu: “Tiền tổng…”
“Tiền tổng” là biệt hiệu mà Văn Giai Hiên đặt cho Tiền Vô Ưu, Tiền Vô Ưu cũng không phải là tổng tài hay thứ gì, nhưng gia đình thì thật sự giàu có. Tiền Vô Ưu từ nhỏ đã bị ảnh hướng bởi gia đình, từ hồi cấp II đã bắt đầu học chơi cổ phiếu, cho đến bây giờ tài khoản tiết kiệm cũng phải lên đến sáu chữ số.
Mà Tiền Vô Ưu có tiền thì có tiền chứ chưa bao giờ tiêu lung tung, thậm chí phải nói là vô cùng keo kiệt, dù cho Văn Giai Hiên một tháng chỉ tiêu 800 ăn đồ chợ mỗi ngày, Tiền Vô Ưu cũng không thèm mời một bữa Hải Đế Lao cho ra trò.
Hải Đế Lao (海底捞): Không biết đây có phải là HaiDiLao không…
“Vậy mới nói, mày hôm nay nếm trải chuyện này là tại không chịu nghe lời tao.” Tiền Vô Ưu không chút lưu tình gỡ móng vuốt của Văn Giai Hiên xuống, “Người bây giờ mày cần tìm không phải tao, mà phải là mấy chú cảnh sát.”
Văn Giai Hiên lúc này mới phát hiện ra, đúng vậy, còn có thể báo cảnh sát!
Cậu lên tinh thần, ngọn lửa nhỏ hy vọng bùng lên giữa đám tro tàn u ám.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, ngọn lửa nhỏ hy vọng lại bị thực tế dập tắt cách tàn khốc, Văn Giai Hiên lần thứ hai cảm nhận được kích thích được đi tàu lượn siêu tốc.
“Cậu nhóc, cậu đây là tranh chấp lao động, không phải lừa đảo.”
“Tôi nghĩ cậu nên đi tìm hội đồng kỷ luật lao động, hơn nữa tình huống này rất phức tạp.”
“Cậu và bên tranh chấp kia không cùng một chỗ, coi như muốn tìm người giải quyết cũng phải tìm tới người trong cuộc mới được.”
“…”
Ba bốn chú cảnh sát nhiệt tâm giúp Văn Giai Hiên nghĩ kế, Văn Giai Hiên nghe nửa ngày nghe đến mức rơi vào trong sương mù, cuối cùng rời khỏi đồn cảnh sát, cậu chỉ biết rõ một chút: Việc này cảnh sát cũng hết cách rồi, cậu vẫn nên tìm tên chủ biên lòng dạ xấu xa kia thì hơn.
“Tiền tổng, nếu mày không tiếp tế tao sẽ chết đói mất.” Văn Giai Hiên ôm chặt lấy cánh tay Tiền Vô Ưu, lại như cầm được nhánh cỏ cứu mạng, nhất định không buông tay, “Tiền tổng xin hãy rủ lòng xót thương người bạn thân nhất trần đời này, cậu ta là kẻ ra trường cũng không có nơi để về.”
“Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.” Tiền Vô Ưu tách thanh niên Văn Giai Hiên đang dính sát vào người mình ra, “Mày, hoặc là tìm tên lừa đảo kia, hoặc là tìm anh trai mày.”
“Không được, không thể tìm anh hai.” Văn Giai Hiên đứng thẳng người, nghiêm túc nói, “Anh và cha của tao là cá mè một lứa, tao không thể khuất phục.”
“Mày cũng biết cách dùng thành ngữ đấy nhỉ?” Tiền Vô Ưu lườm một cái, “Không tìm anh mày, vậy thì tìm tên lừa đảo.”
Văn Giai Hiên trầm ngâm chốc lát, quyết định: “Chắc chỉ có nước làm vậy.”
Tiền Vô Ưu kinh ngạc: “Mày đi thật?”
“Chứ sao?” Văn Giai Hiên bất đắc dĩ bĩu môi, “Tao biết hắn là chủ biên của “Trạch Ưu Travel”, cùng lắm thì chặn đánh ở văn phòng hắn.”
Tiền Vô Ưu hỏi: “Rồi văn phòng hắn ở chỗ nào?”
“Cái gì không biết cứ tra là ra mà.” Văn Giai Hiên nói chuyện như đúng rồi, “Tao còn biết tên khốn chủ biên kia tên là Võ Trạch Hạo đấy.”
Lần đầu tiên Văn Giai Hiên nhận phiên dịch, đối phương đã tự khai tên tuổi.
Khi đó Văn Giai Hiên chưa từng nghe nói đến “Trạch Ưu Travel” nhưng cậu tìm kiếm được trên baidu. Võ Trạch Hạo, chủ biên của “Trạch Ưu Travel” nguyên là một blogger nổi tiếng trong giới du lịch. Sau đó tại đầu năm nay sáng lập công ty của riêng mình, bắt đầu phát triển một tạp chí điện tử về du lịch theo kỳ.
Văn Giai Hiên cũng từng hiếu kỳ làm thế nào mà một tạp chí du lịch lại cần một phiên dịch viên game, nhưng nghĩ đến người ta mở công ty riêng, phạm vi kinh doanh mở rộng đến ngành khác cũng không thấy có vấn đề gì.
Tiền Vô Ưu tàn bạo nhắc nhở: “Mày mà tới cửa đòi nợ không chừng bị bọn buôn người bắt cóc.”
“Mày cứ làm như tao ngu lắm vậy.” Văn Giai Hiên bất mãn lầm bầm, “Hơn nữa cầm được tiền trên tay rồi, tao cũng sẽ không chạy loạn.”
“Vậy cũng được.” Tiền Vô Ưu như ông cha già thở dài một hơi, “Nếu không có tiền, mày cũng phải ngoan ngoãn về với cha mày thôi, đỡ lắm chuyện.”
Nghe nói thế, Văn Giai Hiên lập tức nghiêng người sang một bên, nheo mắt lại nhìn Tiền Vô Ưu: “Thì ra mày cũng là cá mè một lứa!”
Tiền Vô Ưu nhướn mày: “Còn muốn lộ phí không?”
Văn Giai Hiên sững sờ: “Lộ phí gì?”
“Nếu như tao không nhầm thì trên người mày cũng chỉ còn trăm đồng.” Tiền Vô Ưu dừng một chút, “Xin hỏi ngài đây tính đòi nợ kiểu gì?”
Văn Giai Hiên lập tức tỉnh ngộ, ôm lấy Tiền Vô Ưu, cảm động rớt nước mắt: “Tiền tổng! Tao biết mày là tốt nhất!”
Tiền Vô Ưu nói là cho Văn Giai Hiên mượn lộ phí, thật ra cũng không cho cậu mượn được bao nhiêu.
Văn Giai Hiên thông qua Internet thần thông quảng đại, tra được “Trạch Ưu Travel” địa chỉ tại ở số 1-1, đường 11 H thị, mà từ P thị đến H thị tiền xe cần 553 đồng. (~1m8)
Tiền Vô Ưu cho Văn Giai Hiên mượn một ngàn, Văn Giai Hiên cảm thấy kỳ lạ: “Tiền tổng, nhiêu đây không đủ đi lại mà.” (~3m3)
Tiền Vô Ưu mặt không đổi sắc trả lời: “Là tiền đi và tiền ăn.”
Nếu như Văn Giai Hiên lấy lại được tiền công, lúc trở về tiền bạc không còn là vấn đề; còn nếu như Văn Giai Hiên không cầm được đồng nào, trong người không còn xu dính túi nhất định phải quay đầu trở về nhà, như vậy trái lại không còn gì tốt hơn.
Văn Giai Hiên thầm nghĩ thế nên Tiền Vô Ưu mới cho cậu mượn tiền phóng khoáng như vậy, rõ ràng là muốn ép cậu về nhà học lại khuôn khổ.
Thế nhưng cậu cũng không dám có ý kiến, dù sao nếu không có tiền của Tiền Vô Ưu thì đến bước đòi tiền đầu tiên kia cũng cậu không thực hiện được.
Không mấy ngày sau, Văn Giai Hiên cùng Tiền Vô Ưu chính thức tốt nghiệp, trở thành hai người trưởng thành trong xã hội.
Tiền Vô Ưu không cần tìm việc làm, đến ngay công ty trong nhà làm việc, mà Văn Giai Hiên lại đem hành lí gửi vào nhà Tiền Vô Ưu rồi thẳng tiến H thị, bước lên con đường đòi lương chính nghĩa.
Tác giả có lời:
Viết tại mở đầu:
1. Tiểu thụ về sau sẽ trưởng thành.
2. Bị lừa gạt hay không, phần lớn liên quan đến trải nghiệm cá nhân, mỗi người bất đồng, không cần chuyện bé xé ra to ~