Bạn đang đọc Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ – Chương 2: Của đổ anh chàng đeo kính cấm dục (2)
Thân phận bây giờ của Phong Quang là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hạ thị, cũng là vợ chưa cưới của nam chính Tống Mạch.
Ôi chao, cô đã quen rồi, dù sao trong mỗi thế giới, thân phận của cô luôn luôn là vợ chưa cưới chỉ có sắc đẹp và chắc chắn sẽ bị trở thành bia đỡ đạn của nam chính. Phong Quang ngồi trong quán cà phê, đương nhiên không phải là để theo dõi nam nữ chính. Nam nữ chính có thể nào cũng không liên quan đến nhiệm vụ của cô, mục tiêu của cô là tiếp cận với nam phụ, nơi nào có nam chính xuất hiện ắt hẳn sẽ có nam phụ, vì hắn chính là thư kí của nam chính.
Đừng hỏi tại sao nam phụ không phải bạn thân của nam chính mà là thư ký, vì đương nhiên hắn không phải là thư kí tầm thường. Hắn ôm trong lòng mối thù sâu đậm chồng chất với nam chính, hơn nữa còn là anh trai cùng cha khác mẹ với nam chính. Chỉ cần nhìn mối quan hệ huyết thống này thôi, không cần đoán, cha của tổng giám đốc chắc chắn là một người đàn ông cặn bã.
Một rắc rối nữa là, dựa theo sự phát triển tình tiết của truyện, hiện giờ nam phụ lại có cảm tình với nữ chính. Ôi trời, điện mợ nó rồi!!!
Phong Quang thầm chửi tục một cầu, nhìn chằm chằm chiếc xe nhỏ màu đen vừa mới dùng trước cửa quán cà phê, cô lập tức và tung mái tóc dài hơi xoăn của mình lên, sau đó gọi một cuộc điện thoại: “Ba mươi giây sau hành động.”
Cúp máy xong, cô cất điện thoại vào trong túi đi ra khỏi quán. Mặc dù đi giày cao gót nhưng cô lao tới chiếc xe với tốc độ nhanh như tia chớp, mở cửa xe ra, ngồi thẳng vào ghế phụ, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Tất cả động tác đều không hề vấp váp.
“Này cô…”
Một chàng trai nho nhã vừa thốt ra hai chữ, Phong Quang liền nhìn hắn với ánh mắt đầy đáng thương, rồi lại dùng giọng nói tội nghiệp ngắt lời hắn: “Anh ả, có người đang đuổi theo tôi, xin anh hãy giúp tôi!”
Lời khẩn cầu của một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, tin rằng rất ít người đàn ông có thể từ chối, huống chi, cô không chỉ xinh đẹp bình thường mà là cực kỳ xinh đẹp, cô là nữ phụ số một, cũng là vợ chưa cưới của nam chính.
Bạch Trí đúng là thư kí của Tống Mạch, nhưng vì mấy năm nay Hạ Phong Quang đều du học ở Mỹ, nên hắn chưa từng gặp cô. Lúc này nghe cô giải thích xong, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trước cửa quán cà phê quả thật có một đám đàn ông quanh quẩn, động tác của họ hình như đang tìm kiếm ai đó, Bạch Trí đâu biết rằng đây là diễn viên được Phong Quang dùng tiền thuê.
“Anh à, chúng đều là người xấu muốn bắt cóc tôi lấy tiền chuộc, đã rượt đuổi tôi hai con phố rồi, nếu bị chúng bắt được…”
“Mời cổ xuống xe.”
“Chắc chắn sẽ rất bi thảm… Hả?” Phong Quang ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bạch Trí lặp lại lần nữa: “Mời cô xuống xe.”
“Anh à, anh không nhìn thấy sao? Bên ngoài có người đang đuổi theo tôi kìa!”
“Nếu cô ở đây, vậy họ sẽ bắt thêm cả tôi nữa rồi, hơn nữa, sao tôi biết được họ đuổi bắt cô không phải vì cô trộm đổ của họ? Hoặc, không biết chừng họ là cảnh sát, còn cô là tội phạm.” Bạch Trí rất bình tĩnh phân tích.
Tuy người đàn ông điềm tĩnh này vô cùng quyến rũ, nhưng hắn không phải là người dựa vào adrenaline* để quyết định suy nghĩ của đại não, Phong Quang cực kì ghét điểm này.
*Adrenaline: Adrenaline là hormone được tạo ra từ tuyến thượng thận còn được gọi là hormone” chiến đấu hoặc bỏ chạy” vì nó được sản sinh ra để đáp ứng với các tình huống căng thẳng, nghiêm trọng hoặc đe dọa.
“Tôi ăn trộm á? Còn phạm tội nữa?” Phong Quang chỉ tay vào mình: “Anh à, anh nhìn cho kĩ vào, gương mặt xinh đẹp vô hại này của tôi có chỗ nào giống tội phạm hả? Quần áo từ đầu đến chân trên người tôi đều là mẫu mới nhất, số lượng có hạn của mùa xuân năm nay, tôi cần phải ăn trộm đồ của người khác à?”
Kính mắt Bạch Trí dường như lóe lên một vệt sáng sắc bén: “Chẳng qua tôi chỉ nói khả năng có thể xảy ra thôi, trước khi chưa chắc chắn cô là người tốt, xin thứ lỗi tôi không có lý do gì để giúp cô.”
“Anh không giúp tôi, tôi sẽ bị chúng bắt đi mất!” “Ừm…” Hắn trầm ngâm trong giây lát: “Nếu có thông báo tìm người mất tích, tôi sẽ đến cục cảnh sát làm chứng.” Phong Quang: “…” Tới lúc đó chẳng phải tất cả đã muộn rồi sao!