Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa

Chương 3


Đọc truyện Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa – Chương 3

Edit: Gừng

Beta: Doãn Kiệt

Con cảm thấy chú Ninh có thể là ba của con, bọn con đều đẹp trai 

như vậy cơ mà. Nhưng mẹ không cho phép con gọi chú ấy là ba, có 

một lần con gọi như thế mẹ liền tịch thu pudding xoài của con không 

trả về.

Mặc dù mẹ nói đã ném đi nhưng tớ thừa biết mẹ lén lút giấu đi ăn hết 

một mình.”

– – Trùng Trùng

Ninh Dịch vừa từ phòng thí nghiệm đi ra liền nhận được điện thoại 

của Diêu Bội Bội, nói mình đang ở cùng Thịnh Tử Du bảo anh mau 

đến quán cà phê ở ngoài cửa đông.

Ninh Dịch rất nhanh đã lái xe tới, liếc mắt liền thấy ngay Thịnh Tử Du 

và Diêu Bội Bội ngồi ngay gần cửa. 

Diêu Bối Bối vẫy vẫy tay với anh: “Ở đây.”

Ninh Dịch đi đến bàn của họ, để chìa khoá xe xuống mặt bàn rồi ngồi 

xuống đối diện hai cô gái.

Anh cẩn thận quan sát, phát hiện Thịnh Tử Du đang ngồi đó cau có 

mặt mày, tức giận đến mức hai má phồng cả lên trông như con cá 

nóc.

Ninh Dịch không dám trêu chọc cô ấy, sợ vừa chọc vào một cái cô 

liền nổ tung, thế là đành phải quay sang hỏi Diêu Bội Bội: “Vội vàng 

hấp tấp gọi anh đến đây có việc gì?”

Sau khoảng thời gian dài nén cười, đến lúc này gặp được người thứ 

ba có thể giãi bày, Diêu Bội Bội liền không nhịn được nữa phá lên 

cười đến mức đau cả hông: “Cuối cùng cũng có người khiến cậu ấy 

giẫm phải đinh rồi….Vừa nãy Lâm Nhiễm Nhiễm cùng một anh chàng 

đẹp trai nào đó uống cà phê ở đây, cậu ấy chạy qua đó bắt chuyện 

nhưng kết quả là soái ca kia căn bản còn không thèm để ý đến, ha ha”

Thịnh Tử Du đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, trừng mắt đe doạ Diêu 

Bội Bội: “Cậu nói tiếp thử xem!”

Diêu Bối Bối co rụt cổ lại, không dám ho he.

Nịnh Dịch quay mặt đi cười đủ mới quay người lại bày ra bộ dạng 


muốn khuyên bảo: “Lý Nhiễm Nhiễm động chạm gì đến em mà khiến 

em nhất định phải so đo với cô ta thế?”

Thịnh Tử Du ghét nhất là người khác trước mặt mình nói tốt cho Lý 

Nhiễm Nhiễm, cười lạnh nói: “Cô ta động chạm gì đến tớ? Động 

chạm gì chả nhẽ cậu còn không biết?”

Ninh Dịch và Thịnh Tử Du lớn lên từ nhỏ cùng nhau, hai người đã 

quen biết nhau hơn hai mươi năm, là thanh mai trúc mã hàng thật giá 

thật vì thế đối với việc của nhà cô anh cũng biết rõ ràng tường tận.

Sức khoẻ của mẹ Thịnh Tử Du vốn dĩ không tốt, đã qua đời từ sớm. 

Vì lúc đó cô còn quá nhỏ nên Thịnh Cẩn Thường không tái hôn. 

Thẳng cho đến khi cô học xong tiểu học ông mới cưới mối tình đầu 

của mình là Lâm Nghệ Lan vào cửa. Lúc đó Thịnh Tử Du còn chưa 

hiểu nội tình bên trong, chỉ cảm thấy vui mừng thay ba vì cuối cùng 

mùa xuân của ông cũng đến. Vậy nên đối với Lâm Nghệ Lan cùng 

con gái bà ấy Lâm Nhiễm Nhiễm, cô đều móc tim móc phổi ra mà đối 

đãi.

Tính ra có thể nói Thịnh Tử Du và Lâm Nhiễm Nhiễm lớn lên cùng 

nhau, trước đây quan hệ của hai người vô cùng tốt thậm chí còn thân 

hơn chị em ruột, không có lời nào là không thể nói với nhau. Nhưng 

sau này Thịnh Tử Du biết được sự thật, từ đó với nhà họ Lâm kết lên 

thâm thù đại hận.

Ninh Dịch biết cô vì Lâm Nghệ Lan nên mới ghi hận Lâm Nhiễm 

Nhiễm, nhưng vẫn cảm thấy cô ta có chút oan uổng: ” Chuyện này…. 

người ta cũng không có quyền lựa chọn mẹ của mình, không phải 

sao?”

Thịnh Tử Du lười không muốn phí lời với anh: ” Cậu cảm thấy cô ta 

bị tớ ức hiếp quá đáng thì mau đi an ủi người ta đi, ngồi đây lên lớp 

tớ người ta cũng không thấy đâu.”

Nịnh Dịch không muốn chọc cô giận, liền lập tức dỗ dành: ” Không 

phải….tớ đương nhiên ở phe cậu rồi. Lâm Nhiễm Nhiễm là cái thá gì 

chứ tớ còn lâu mới thèm để ý đến cô ta. Chỉ là không muốn cậu mỗi 

lần về nhà đều gắt gỏng như gà chọi* thôi.”


*Nguyên văn: ô mắt kê (gà mắt đen): hãy tưởng tượng thái độ của gà 

trống chọi khi gặp chuyện không hài lòng. (baidu)

Diêu Bội Bội bên này phì cười thành tiếng khiến Thịnh Tử Du càng 

thấy phiền, cô trợn mắt với Ninh Dịch: “Cậu bảo ai là gà chọi?!”

Ninh Dịch cúi đầu không nói, ngoan ngoãn làm chim cút.

Thịnh Tử Du nghĩ nghĩ: “Cậu giúp tớ tra xem người đàn ông kia là ai, 

tớ muốn xem rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào.”

Ninh Dịch cảm thấy đầu căng ra: ” Cậu đủ chưa hả, Lâm Nhiễm 

Nhiễm làm gì khiến cậu hận đến thế?”

Thịnh Tử Dư trừng mắt nhìn anh ta, lại bắt đầu bày ra bộ dạng y 

chang con cá nóc: ” Cậu không muốn giúp thì bỏ đi, tớ tìm người 

khác.”

“Được rồi, được rồi. Tớ giúp, tớ giúp.” Ninh Dịch lập tức xoa dịu cô “Về tớ sẽ tìm hiểu xem sao.”

Thịnh Tử Du nhíu mày nhìn anh ta, im lặng một hồi lâu mới nói: “Ninh 

Dịch, cậu đang cảm thấy tớ vô cớ gây sự phải không? Biết không, tớ 

ghét nhất chính là bộ dạng này của cậu.”

Thái độ cô như vậy Ninh Dịch cũng không biết làm sao, vội vàng nói: 

“Không phải, Tử Du, tớ không cảm thấy cậu vô cớ gây sự….Chỉ là 

nghĩ đến trước đây tình cảm của hai người tốt đẹp biết bao nhiêu lại 

biến thành như bây giờ, có chút tiếc nuối.”

Thịnh Tử Du cười lạnh một tiếng: ” Đúng là rất tốt, cho nên bây giờ 

tớ mới càng cảm thấy kinh tởm.” 

Có một số việc căn bản không thể nghĩ quá nhiều.

Trước đây cô thật tâm coi Lâm Nghệ Lan như trưởng bối, coi Lâm 

Nhiễm Nhiễm như chị gái của mình, nhưng có ai ngờ từ đầu đến cuối 

cô trong mắt họ chỉ là một trò cười.

Ninh Dịch nói có một quán lẩu bò chính cống lâu năm ở phía Đông, 

muốn rủ họ tối cùng đi ăn nhưng Diêu Bội Bội còn phải đi học nên 

đành quay về trường học trước, không đi chung với bọn họ.

Đợi Diêu Bội Bội rời đi, Ninh Dịch mới hỏi Thịnh Tử Du: ” Trùng Trùng thế 

nào? Nó có nhớ tớ không?”


Thịnh Tử Du khó hiểu: “Cậu có phải ba nó đâu, nhớ cậu làm gì?”

Nịnh Dịch nghẹn họng, không tìm được lời phản bác.

Đối với chuyện con gái chưa kết hôn mà đã sinh con, Thịnh Cẩn Thường vẫn luôn cảm thấy đây là việc vô cùng nhục nhã, vì thế việc này ông giấu giếm vô cùng cẩn thận. Người ngoài không hề hay biết rằng cô gái Thịnh Tử Du hai mốt tuổi lại có đứa con trai tận ba tuổi.

Việc này mặc dù chẳng vẻ vang gì, nhưng Thịnh Tử Du không cảm thấy có con rất mất mặt, càng không phải cô dám làm mà không dám chịu. Chỉ là mấy năm trôi qua, Trùng Trùng cũng lớn vậy rồi nhưng cô vẫn cảm thấy có chút oan uổng.

Oan đến mức không có chỗ để kêu.

Mặc dù mất trí nhớ, mọi chuyện trước đây đã từng xảy ra đều quên sạch sẽ, 

cô cũng không cách nào thừa nhận với bản thân đứa bé này là kết quả mà cô cùng người khác trong một phút nông nổi mà thành.

Căn bản là không liên quan gì đến cô!

Vì thế cô không nói chuyện này với bất kì ai, bao gồm cả cô nàng bạn thân Diêu Bội Bội.

Còn Ninh Dịch…Anh biết đến sự tồn tại của Trùng Trùng hoàn toàn là vì lúc đầu Thịnh Cẩn Thường nghi ngờ Trùng Trùng là con của anh.

Tình bạn của họ bắt đầu từ hồi cả hai còn cởi chuồng, từ nhỏ hai nhà đã đùa nhau việc kết thân, Ninh Dịch vô cùng bằng lòng, nhưng Thịnh Tử Du lại không như vậy. Vì thế mặc cho Ninh Dịch sẵn lòng đổ vỏ, cô cũng không cho người ta cơ hội.

Lúc đó cô còn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng vẫn nói chắc như đinh đóng 

cột: “Không thể là cậu ấy!” 

……Nịnh Dịch quả thật không biết nên vui hay buồn.

Ninh Dịch khởi động xe, “Trùng Trùng có nhà không? Đón nó cùng ăn cơm 

đi.”

“Không biết.” Thịnh Tử Du quái gở nói: “Bây giờ tớ không quản được nó nữa, đợi ông già đồng ý cậu mới được đón nó đi.”

Ninh Dịch cười thành tiếng: “Bỏ đi, cậu còn không quản nổi mình, nói gì 

đến Trùng Trùng…Cậu xem, con người ta tuổi càng cao càng dễ mềm lòng. Lúc đầu không phải chú Thịnh đòi cho Trùng Trùng đi à, bây giờ thì sao, chú ấy cưng Trùng Trùng hơn bất cứ ai.”

Thịnh Tử Du hừ một tiếng, không nói gì.

Về đến nhà, Ninh Dịch đã quá quen thuộc với nơi này, Thịnh Tử Du không 

tiếp đón gì thêm chỉ nói: “Tớ lên lầu thay quần áo.”

Ninh Dịch ngồi ở phòng khách tầng một, không lâu sau khi người giúp việc bưng trà cho cậu liền nghe thấy tiếng trẻ con non nớt trên lầu vọng xuống: “Chú Ninh!”

Ninh Dịch ngẩng đầu liền thấy cậu nhóc mập Trùng Trùng mặc chiếc quần yếm màu xanh tràn đầy sức sống từ trên lầu đi xuống, hướng về phía anh cười rạng rỡ.

Anh vội vàng đứng dậy đón cậu nhóc: “Đi chậm một chút, cẩn thận ngã.”

Trùng Trùng nhào vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy cổ: “Chú Ninh đến thăm 

Trùng Trùng sao?”

Ninh Dịch thơm mạnh lên má của tiểu mập mạp: “Gọi Ba.”

“Chú không phải ba cháu!” Trùng Trùng trừng đôi mắt tròn vo: “Cháu có ba của mình!”

“Không gọi thì thôi.” Ninh Dịch dùng sức xoa xoa cái đầu tròn vo của cậu 

nhóc, rồi bế cậu lên ngồi xuống sofa. 

Ninh Dịch trước đây cũng từng chiếm tiện nghi như thế, sau bị Thịnh Tử Du 

phát hiện, cô không chỉ mắng Ninh Dịch một trận mà còn cắt hẳn ba ngày pudding xoài của cậu nhóc, vạch một vết đen thẫm ám ảnh lên tâm linh non nớt của Trùng Trùng. 

Từ đó trở đi, Trùng Trùng biết được mình cũng có baba, chỉ là baba còn 

đang trên đường đến mà thôi. 

– — 

Quay về phòng, Thịnh Tử Du rửa sạch lớp trang điểm, thay sang một chiếc 


váy ngắn, đem tóc sau gáy buộc thành đuôi ngựa, cả người mang hơi thở thanh xuân. Thoạt nhìn chỉ như cô gái mới mười bảy mười tám tuổi, dường như có thể quay trở về làm sinh viên năm nhất.

Mỗi lần dẫn Trùng Trùng ra ngoài, cô tình nguyện khoác nên mình vẻ non 

nớt để người ta tưởng mình là chị của cậu nhóc, còn hơn để họ nghĩ mình là phụ nữ có chồng dẫn con đi chơi.

Cô ngắm mình từ đầu đến cuối trong gương một lần, cuối cùng cũng cảm 

thấy vừa lòng xoay người ra cửa.

Vừa mới mở cửa phòng liền phát hiện Thịnh Cẩn Thường đang đứng đợi 

mình ngoài cửa.

Cô bị dọa giật mình: “Ba lén lén lút lút làm gì thế?”

“Con nói gì thế hả?” Thịnh Cẩn Thường nhíu mày không vui, sau đó chắp tay sau lưng quay người đi hướng ngược lại. “Đến phòng sách cùng ba một lát.”

Thịnh Tử Du mất kiên nhẫn: “Con còn phải ra ngoài ăn cơm!”

Thịnh Cẩn Thường đầu cũng không thèm quay lại: “Có việc muốn nói với 

con.”

Mặc dù miệng lầu bầu nhưng Thịnh Tử Du vẫn đi theo ông đến phòng sách.

Thịnh Cẩn Thường ngồi xuống sau bàn, ông đánh giá con gái hồi lâu mới nói: “Ninh Dịch đến à?”

“Không phải ba thấy rồi à?” Thịnh Tử Dư trợn mắt, không hiểu sao ông biết 

rõ còn cố hỏi.

Thấy cô không nói gì, Thịnh Cẩn Thường lại nhíu nhíu mày, trầm giọng: 

“Con với Ninh Dịch…hiện tại quan hệ rốt cuộc là gì?”

Nói xong không đợi Thịnh Tử Du trả lời, ông lại nói thêm: ” Ba biết nó có ý 

với con, còn con nghĩ sao?”

Thịnh Tử Du dựa vào ghế ngồi, bộ dạng lười biếng: “Đang yên đang lành, ba quan tâm chuyện tình cảm của con làm gì?”

Thịnh Cẩn Thường gật gật đầu: “Vậy là không thích.”

Thẩm Tử Du: “…”

Yên lặng thật lâu, Thịnh Cẩn Thường không nhịn được vẫn phải nói, “Sang 

năm con tốt nghiệp đại học rồi cũng nên suy nghĩ đến việc quan trọng cả 

đời. Nhà họ Tần có một đứa con trai tuổi tác rất hợp với con, ba cũng gặp 

qua mấy lần, là một chàng trai không tệ, có lẽ chí hướng sẽ hợp nhau.”

Chí hướng hợp nhau với cô? Vậy chẳng phải cũng là một tên nhà giàu 

đời hai ăn no chờ chết à?”

Lúc đầu Thịnh Tử Du nghe không mấy tập trung, vừa nghe vừa nghịch 

móng tay, nhưng nghe đến đoạn sau khiến cô nhớ đến những lờimà con trai nói thầm với mình hôm qua, nhất thời liên hệ lại chỗ này: “Người kia là Lâm Nghệ Lan xúi ba giới thiệu cho con?Là người bà ta giới thiệu con tuyệt đối không cần, bà ta không có ý tốt!”

Đối với việc này Thịnh Cẩn Thường quả thực trong lòng có dự tính khác cho nên có chút đuối lý, không giống như ngày thường giáo huấn con gái mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Cái này với dì Lâm thì có quan hệ gì? Ba thấy nhóc họ Tần kia không tệ mới nghĩ đến chủ ý này.”

Thịnh Tử Du càng nghe càng cảm thấy có vấn đề: “Nhà họ Tần là nhà họ Tần nào?”

” Chính là nhà họ Tần của Đại Viện Không Quân, tư lệnh Tần trước đây là 

học sinh của ông ngoại con.”

Vừa nghe đến nhà họ Tần này, Thịnh Tử Du liền biến sắc, cô cười lạnh: “Là 

nhà họ Tần ép chết vợ cả để kẻ thứ ba lên thay thế sao?”

Mặt Thịnh Cẩn Thường trong nháy mắt liền đen, “Con nói cái gì vậy hả, đó là việc đã qua bao nhiêu năm rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.