Đọc truyện Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa – Chương 13
Buổi trưa sau khi quay trở về nhà, Thịnh Tử Du nhờ dì Lý tìm cho mình sợi dây thừng đỏ để thắt hạt lạc nhỏ khác cho Trùng Trùng.
Dì Lý sau khi biết hạt lạc nhỏ suýt nữa thì mất bị dọa đến mức liên tục vuốt ngực, “Đồ đắt như vậy may mà không mất.”
Thịnh Tử Du không nhịn được liếc trắng mắt: “Dì thật dung tục.”
Nhận được dây thừng, Thịnh Tử Du cầm hạt lạc nhỏ đến trước mặt cẩn thận tỉ mỉ bỏ vào.
Quả thực là đồ tốt, lúc đầu cô nhờ người cầm đi định giá, mặc dù nó đã bị tách thành hai phần nhưng đối phương vẫn ra giá cao đến mức cô không ngờ đến.
Nhưng thực sự cô vẫn không hiểu nổi đây rốt cuộc là đồ quái quỷ gì.
Không thể không nói điều này làm cô vô cùng khó chịu.
“Mama.” Không biết từ bao giờ Trùng Trùng đã đi vào phòng, cánh tay mập mạp ôm lấy chân cô, “Hạt đậu phộng nhỏ của con.”
Thịnh Tử Du trong lòng nổi lên ý xấu đem hạt lạc nhỏ cẩm trong tay giơ cao lên, cô ý đùa nó: “ Con tự mình đến lấy đi.”
Trùng Trùng nhón chân lên, thân hình nhỏ bé mập mạp luống cuống muốn với tới đậu phộng nhỏ.
“Con làm gì thế?” Trông thấy bộ dạng cô trêu Trùng Trùng như trêu con chó nhỏ, dì Lý không nhịn được chạy qua vỗ đầu cô một cái. Sau đó lấy hạt lạc nhỏ từ tay cô đeo lên cổ Trùng Trùng.
“Cảm ơn bà.” Trùng Trùng chu môi hôn một cái lên hạt lạc nhỏ, rồi lại kéo tay của mẹ, “Cá nhỏ, chúng ta tiếp tục ăn kem đi.”
Hai tay Thịnh Tử Du bưng mặt béo mập của con trai lên, bóp hai bên má lại đến khi mặt thằng nhóc lộ ra cái cằm thứ ba.
Nhìn thấy đứa con trai mập mạp trong lòng cô vô cùng vui vẻ nhưng lại cố ý chê bai nó: “Con nhìn con xem, béo như này rồi vẫn ham ăn.”
“Con không béo chút nào!” Trùng Trùng giẫy dụa cố gắng đem gương mặt mình đang trong móng vuốt của mẹ thoát ra ngoài, bộ dạng vô cùng tức giận.
“Con có chỗ nào không béo?” Tranh thủ lúc tiểu mập mạp nhà mình không chú ý, Thịnh Tử Du liền khom lung vén áo của Trùng Trùng lên.
Cái bụng tròn lẳn của Trùng Trùng lộ cả ra ngoài khiến Thịnh Tử Du cười đến mức gập cả thắt lung, “Haha, con còn nói mình không béo!”
Trùng Trùng mập tức giận rồi, nhảy dựng lên tét mama một cái, “Mama đáng ghét!”
“Được lắm, nhóc thối mập, còn dám đánh mẹ cơ à?” Thịnh Tử Du trợn mắt, giương nanh múa vuốt muốn bắt lấy nó.
“A!” Tiểu mập mạp kích động hét lên một tiếng, sau đó liền ríu ra ríu rít kêu loạn cả lên cả quãng đường chạy xuống lầu.
Thịnh Tử Du không dám đuổi theo bé, “Con đừng chạy nữa, cẩn thận không ngã!”
Xuống dưới lầu, Thịnh Tử Du mới phát hiện Lâm Nhiễm Nhiễm cũng ở đây, cô quắc mắt, hừ lạnh một tiếng.
Nhìn thấy cô, Lâm Nhiễm Nhiễm dường như có chút mất tự nhiên, đứng tại chỗ mấy giây mới lên tiếng giải thích: “Tôi qua lấy ít đồ, sẽ đi ngay.”
Vốn dĩ Lâm Nhiễm Nhiễm vẫn ở nhà họ Thịnh nhưng kể từ mấy năm trước sau khi Thịnh Tử Du náo loạn một trận bỏ nhà đi, Lâm Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình nên chuyển đến ở kí túc xá trường, chỉ có dịp lễ tết mới trở về nhà họ Thịnh ở một thời gian.
Thịnh Tử Du biết lời này là nói với mình, ngay lập tức quắc mắt lần thứ hai: “Cô im miệng! Cô quay về hay không liên quan quái gì đến tôi!”
Lâm Nhiễm Nhiễm khẽ nhíu máy, “Tôi không có ý gì cả, chỉ sợ cô gặp tôi thấy không vui.”
Thịnh Tự Dư “ à” một tiếng, cười rộ lên: “Cô cũng biết tôi không vui à? Cô mà thực sự sợ tôi mất hứng thì mau cút xa xa một chút!”
Tính khí Lâm Nhiễm Nhiễm tốt đến mấy trong khoảnh khắc này cũng bị cô chọc giận: “Tử Du, sao cô nói chuyện lúc nào cũng mang bộ dạng như giẫm phải mìn vậy?”
Thịnh Cẩn Thường đang ngồi ở phòng khách lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, con gái ruột cùng con vợ kế cãi nhau ông không tiện xen vào.
Huồng hồ con gái ông còn là quả pháo trực nổ, không biết lúc nào sẽ chuyển mũi nhọn sang phía ông vì thế ông chỉ đàng ngồi một bên thận trọng quan sát.
Cuối cùng người hóa giải mối nguy này, vẫn là Trùng Trùng.
Thằng bé nhìn thấy Lâm Nhiễm Nhiễm vô cùng vui vẻ, lập tức nhào tới ôm lấy chân cô ta, hung phấn nói: “Nhiễm Nhiễm, dì lâu lắm rồi không về nhà!”
Luận theo vai vế, kì thực Nhiễm Nhiễm cũng coi như dì cả của Trùng Trùng nhưng tiếng “dì cả” này không hay ho gì, vì thế Lâm Nhiễm Nhiễm cho phép thằng nhóc này gọi mình là “Nhiễm Nhiễm”.
Lâm Nhiễm Nhiễm cười cười xoa xoa mặt mập của Trùng Trùng, cúi người nhẹ giọng nói: “Đem cho con bang pudding, dì vừa nãy đã cất vào tủ lạng rồi.”
“Vị xoài ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy con đi ăn ngay đây!” Trùng Trùng vô cùng hưng phấn kéo tay Lâm Nhiễm Nhiễm đi vào phòng bếp.
Thịnh Cẩn Thường ở một bên âm thầm thở phào.
Trông thấy bóng dáng nhảy nhót kéo tay Lâm Nhiễm Nhiễm của tiểu mập mạp, Thịnh Tử Du tức giận ngồi lên ghế sofa cắn răng nghiến lợi nói: “Đồ phản bội!”
Không bao lâu hai người liền quay trở lại, Trùng Trùng vô cùng phóng khoáng đưa pudding của mình cho mẹ và ông ngoại.
Thịnh Tử Du đẩy pudding ra, ghét bỏ nói: “Còn lâu mẹ mới thèm ăn cái này!”
Thịnh Cẩn Thường cũng lười mắng cô giả vờ như không nghe thấy. Ông xoa xoa đầu Trùng Trùng, gương mặt ngập tràn cưng chiều, “Ông ngoại không ăn, Trùng Trùng thích ăn thì ăn nhiều một chút.”
Lâm Nhiễm Nhiễm ngồi đối diện, nhìn Trùng Trùng cười cười đột nhiên nói: “ Tử Du, tôi có một người bạn, anh ấy muốn mời hai người quay quảng cáo.”
Thịnh Tử Cẩn nhíu đầu lông mày nhưng không đợi ông mở miệng, Thịnh Tử Du đã hỏi: “Quảng cáo gì?”
“Quảng cáo đồ ăn,. Cornflakes *”
* Cornflakes (cốm bắp): làm từ bắp, theo kiểu thô sơ là luộc bắp, xay bắp, rồi chiên cho giòn sau đó đập vụn ra thành từng miếng nhỏ. Chúng ta bỏ cornflakes vào chén rồi ăn với sữa, trong phim mọi người cũng thường thấy trẻ con ăn món này trước khi đi học.
Thịnh Tử Du nghe xong liền mất đi hứng thú, quảng cáo Cornflakes? Bảo cô cầm một hộp rồi thâm tình khẩn thiết nói: “Đồ bảo bối ăn phải an toàn, mẹ mới yên tâm” là kiểu lời thoại này ấy à?
Toàn thân cô nổi da gà, quả thực không thể hợp với khí chất cao quý tao nhã của cô được.
Âm thanh non nớt của Trùng Trùng bên cạnh vang lên: “Con thích ăn Cornflakes.”
Nghe thấy Trùng Trùng nói như vậy, Thịnh Cẩn Thường vội vàng xoa đầu cậu: “Chúng ta không quay quảng cáo, quay quảng cáo không vui đâu.”
Vừa nghe thấy lời này của Thịnh Cẩn Thường, trong lòng Thịnh Tử Du lại lần nữa kích động.
Cô đương nhiên biết tâm tư nhỏ nhoi đấy của Thịnh Cẩn Thường, không phải là sợ người ngoài biết được con gái mình chưa lấy chồng đã có con, làm mất mặt ông ấy sao?
Thịnh Tử Du gần như đem việc làm Thịnh Cẩn Thường tức chết là việc của mình, vậy nên lập tức ôm đứa con trai ngốc đang trong lòng ông qua mình.
Cô bẹo gương mặt mập của con trai, “Con muốn đi sao? Muốn thì mẹ sẽ đi với con.”
Trùng Trùng đáp giòn giã: “Muốn!”
Ở bên cạnh, Thịnh Cẩn Thường tức tới phải vuốt ngực: “Xuất đầu lộ diện như vậy còn ra thể thống gì!”
Thịnh Tử Du ôm Tiểu mập mạp, hai người cùng quay về phía Thịnh Cẩn Thường, cô khí thế ngút trời nói: “ Ba sợ con làm ba mất mặt hay sợ Trùng Trùng làm ba mất mặt?”
Việc này cô chiếm ưu thế, Thịnh Cẩn Thường không cách nào phản bác lại được chỉ có thể chỉ vào cô, “Con, con, con…”
Lâm Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh cố gắng xoa dịu ông: “ Chú Thịnh, cháu không nói gì khác đâu…Cháu chỉ nói với họ như đã sắp xếp trước thôi.”
Lúc đầu Thịnh Tử Du sinh Trùng Trùng, Thịnh Cẩn Thường bắt buộc tất cả mọi người trong nhà, đối với người ngoài chỉ có thể nói Trùng Trùng là con của họ hàng.
Thịnh Tử Du không quan tâm đến bộ dạng của Thịnh Cẩn Thường, thấy Lâm Nhiễm Nhiễm nhắc lại việc này cô nhẹ nhàng quay đầu Trùng Trùng lại, thong thả nói: “Trùng bảo bối, con xem ông ngoại đang đau lòng cho con đó. Nhưng con biết không, lúc con vừa mới sinh ra, ông ngoại muốn đem con đi cho—“
“Thôi ngay!” Đúng như dự đoán, Thịnh Cẩn Thường vô cùng sợ bị nói xấu trước mặt cháu ngoại, ngay lập túc quát một tiếng, chột dạ cắt đứt lời con gái đã dự tính nói, “Con muốn thế nào thì thế ấy, ba không quản được con nữa!”
Nói xong liền phất tay đi.
Khiến cho Thịnh Cẩn Thường tức giận, Thịnh Tử Du vô cùng vui vẻ, lại nghĩ đến việc phải quay quảng cáo, vì thế hôm sau liền hẹn đi dạo phố với Diêu Bội Bội. Ngày quay quảng cáo hôm đó cô nhất địng phải xuất hiện thật tốt.
Cô thử đồ vô cùng hăng hái, Diêu Bội Bội ngồi bên ngoài ngáp ngắn ngáp dài: “Vẫn là ba cậu thương cậu hơn, tuần trước ba của tớ vừa đóng băng thẻ của tớ xong.”
Thịnh Tử Du trong phòng thử đồ hứng thú bừng bừng, “Cậu mau thử đi, thích thì tớ tặng cậu.”
Diêu Bội Bội chán nản: “Béo lên rồi, không muốn mua.”
Hai người đang nói quên trời đất, phòng thử đồ bên cạnh bỗng vang lên giọng của hai người phụ nữ trung niên—–
“Bà đừng nghe người ta lung tung. Nhà mà lão Tần giới thiệu cho Tần Lãng tôi không đồng ý đâu.”
“Không phải lão Tần với Tần Lãng nhà bà đều vừa ý rồi à? Không phải nói rất xinh đẹp sao? Bà đã xem ảnh chưa?”
“Chưa xem! Việc này muốn nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến. Dù có tiền hơn nữa thì vẫn là nhà buôn bán, sao xứng gả vào nhà tôi? Tôi là người hiểu con trai mình nhất, nó vô cùng đơn thuần, loại con gái như nhà đó lẳng lơ mê hoặc người., vừa nhìn đã biết không phải loại đoan chính gì. Như tôi thì tôi vẫn thích Thanh Thanh, con gái Bộ trưởng Cát hơn.
“Bà nói cũng đúng, con gái bây giờ ấy à nhiều thủ đoạn vô cùng, Tần Lãng nhà bà mà rơi vào tay họ thì sợ bị ăn đến tí xương cũng không còn.”
“Ôi? Con trai cả nhà bà thì sao? Trước đây tôi nghe lão Thường nhà tôi nói, năm nay nó được thăng chức rồi, thế nào vẫn không về nhà à?”
“Căn bản là người ta còn không coi đây là nhà nó.”
“Vậy không phải càng hợp ý bà sao? Sau này tài sản của nhà họ đều là của Tần Lãng nhà bà rồi.”
Mới đầu Thịnh Tử Du Nghe còn có chút hứng thú nhưng về sau mới nghĩ ra yêu nữ trong miệng đối phương nói chính là đang chỉ mình.
Cô quả thực tức chết mất, cô mới không thèm tên Sát Mã Đặc* kia đâu, nhà họ Tần có tư cách gì không vừa ý cô hả?
* Sát Mã Đặc (杀马特): ý chỉ những người ăn mặc, đầu tóc giống phong cách Nhật Bản, đơn cử kiểu tóc của HKT bên mình. Hiểu đơn giản chị đang mắng anh kia não tàn.
Nhà họ Thịnh là thế gia ở Thượng Hải đã kéo dài trăm năm, mặc dù nhà cô chỉ là một Chi nhưng cũng là thư hương thế gia truyền thế, ông ngoại cũng là viện sĩ trung khoa nổi tiếng đức cao vọng trong.
Thịnh Tử Du cũng tự biết bản thân không phải loại người tài giỏi gì nhưng cô tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục gia tộc mình.
Huống hồ, việc vị tư lệnh họ Tần kia ép chết vợ cả cưới tiểu tam lúc đó ồn ào đến mức mọi người đều bàn tán. Mặc dù khi đó còn nhỏ nhưng cô vẫn vô cùng hiểu rõ bà Tần này.
Bà ta tự cho mình là phu nhân cao quý, kì thực lúc đầu chỉ là một ca sĩ nhỏ chạy show khắp nơi, lúc bà ta được gả vào nhà họ Tần, con trai cũng đã bảy tuổi rồi!
Loại hàng như thế mà dám không vừa ý cô?
Thịnh Tử Du khí thế hung hăng đang định xông ra ngoài cãi nhau nhưng váy máy xỏ qua đầu, khóa kéo mới đến dưới nách. Trong lòng cô nóng vội, “xoẹt” một tiếng, váy liền rách.
Thấy như vậy Thịnh Tử Du không chần chừ them nữa, trực tiếp xé rách váy đổi sang quần áo của mình. Mở cửa phòng thay đồ ra muốn đi tìm bà ta, không ngờ rằng phòng thử đồ bên cạnh đã không còn thấy ai.
Diêu Bội Bội hòi cô: “Cậu sao thế? Thử đồ xong chưa? Vẫn không ưng à?”
Không thể xả giận được tâm tình Thịnh Tử Du vô cùng bực bội, cũng không còn tâm trạng đâu mua quần áo, cuối cùng chỉ cầm bộ váy vừa bị hỏng kìa quay về.
Sau khi quay trở về nhà cô chạy đến phòng của Trùng Trùng len lút thi triển quyền cước với con chim cánh cụt béo của nó, lúc này mới trút hết được cơn tức giận. Đợi đến ngày quảng cáo hôm đó, cô vẫn vui vẻ trang điểm xinh đẹp cùng con trai ra ngoài.
Trùng Trùng vẫn ngờ ngệch hỏi cô: “Mama, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”
Thịnh Tử Du bưng mặt mập của Trùng Trùng, trong lòng có chút buồn rầu: “Bảo bối, sau này con nổi tiếng trên mạng rồi, còn nhớ đến mẹ không?”
Trùng Trùng thành thật gật đầu, “Cần.”
“Lừa đảo!” Thịnh Tử Du đột nhiên tức giận, “Con vốn dĩ không biết nổi tiếng trên mạng là gì?”
Trùng Trùng hoang mang trừng to mắt, bộ dạng vô cùng oan ức.
Chiếc xe bên phía quảng cáo phái đến đón họ đang nhìn hai mẹ con từ cửa sổ sát đất của nhà ăn, Thịnh Tử Du nhịn không được bĩu môi, “Thế mà lại lái xe Đông Phong đến đón tôi, xe này có phải hai mươi vạn không?”
Thịnh Cẩn Thường thản nhiên nhìn cô một cái, “Xem chừng có vẻ không đàng hoàng, hay thôi đừng đi nữa.”
Thịnh Tử Du lúc này mới nghĩ lại nguyên nhân lúc đầu mình đồng ý quay quảng cáo, lập tức nói: “Con muốn đi! Phải đi!”
Thịnh Cẩn Thường không để ý cô mà quay sang cháu ngoại bảo bối, giọng điệu trìu mến: “Trùng bảo bối, nếu mệt thì gọi điện cho ông ngoại, ông ngoại đến đón con, được không?”
“Không mệt đâu!” Trùng Trùng cười híp mắt, giọng trẻ con trong trẻo, “Ông ngoại đừng lo!”
Thịnh Cẩn Thường thở dài sau đó quay sang con gái đang uống sữa, “Được rồi, đã muốn đi thì mau lên. Con còn không xem xem người ta ở kia đợi bao lâu rồi.”
Chiếc xe Việt Dã nửa mới nửa cũ dừng ở bên ngoài viện nhà họ Thịnh, Thịnh Tử Du dắt con trai đi ra ngoài, Trùng Trùng vẫn như cũ vô cùng hưng phấn: “Mama, chúng ta đi đạp thanh* sao?”
Đạp thanh là giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thịnh Tử Du không để ý chỉ trả lời qua loa.
Thanh âm kinh ngạc của Trùng Trùng đột nhiên vang lên: “A!Là chú kia!”
Thịnh Tử Du cảm thấy thằng nhóc này ồn ào chết đi được, đang định mở miệng dạy dỗ nó: “Con đừng có kinh ngạc liền—“
Lời còn chưa nói xong ngược lại cô mới là người ngậm miệng.
Người đứng trước xe việt dã kia, không phải Hoắc Tranh thì là ai.
Hôm nay anh không mặc quân phục, nhưng vẫn là quần dài áo sơ mi đơn giản như trước, mi mục thanh tú, cả người toát lên vẻ đầy sức sống.
Anh nhìn Trùng Trùng, giọng nói dịu dàng: “Cháu còn nhớ chú là ai không?”
“Nhớ ạ!” Trùng Trùng dùng đôi chân ngắn chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu cười híp mắt, “Cháu chào chú Hoắc!”
Hoắc Tranh trước sau như một bộ dạng cười tùy ý, nhưng lúc này môi cong lên cười một cách thoải mái.
Anh khom người bế Trùng Trùng lên đặt vào ghế ngồi cho trẻ nhỏ ở trong xe, sau đó mới quay người nhìn Thịnh Tử Du vẫn đứng ở chỗ cũ.
Anh không nói gì, chỉ yên lặng đứng nhìn Thịnh Tử Du.
Thịnh Tử Du cũng nhìn anh, cô không thể không thừa nhận người đàn ông này vô cùng đẹp trai.
Có lẽ vì khí chất của anh quá đứng đắn nên lần trước gặp, Thịnh Tử Du không phát hiện vậy mà anh lại có cặp mắt hoa đào.
Ngũ quan của anh vô cùng đẹp, chính là kiểu phong lưu đa tình, nhưng ánh mặt của anh lại trầm tĩnh. Gương mặt này mà ở trên người khác là thô tục, còn ở ở trên người anh lại mang vẻ nhã nhặn vừa đủ.
Không biết vì sao Thịnh Tử Du cảm thấy da mặt mình bị anh nhìn càng lúc càng mỏng, mặt càng ngày càng nóng.
Cuối cùng, cô giơ chân đá nhẹ vào bánh xe, cắn môi nói: “Sao? Không định mời tôi lên xe à?”