Bạn đang đọc Nhật ký chạy trốn tình yêu – Chương 7: , chương 05 cont.
CONT.
Đại lộ người xe nườm nượp rẽ vào con đường nhỏ phía trước khu dân cư, hai bên đường những tòa nhà cao tầng đều tăm tắp, cô chậm rãi men theo con đường nhỏ uốn lượn, sau cùng cũng tìm được chỗ trống, hai bên đầy xe cộ, cô cẩn thận đỗ lại.
Vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên cạnh đài phun nước có hai ba vị doanh nhân đang tản bộ, giờ này cũng khá muộn, nhưng vẫn còn mấy đứa bé chơi đuổi bắt quanh đài phun nước, chân đi pa tanh, tiếng cười vui thật xa.
Trông thấy bọn trẻ, cô lại nhớ tới ký ức khủng khiếp ngày hôm đó, cậu bé Mike, người nói một câu cô cũng không hiểu, giờ thế nào rồi? Còn cả Cố phu nhân…
Càng nghĩ bước chân nặng nề, Lăng Tiểu Manh bước tới dưới nhà, ngón tay bấm chuông như bị đông cứng, cố khống chế cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy, tiếng chuông vang lên một tiếng, hai tiếng, sao không có người trả lời?
Lăng Tiểu Manh mừng thầm, định bụng nếu thêm một tiếng nữa không có người trả lời cô sẽ lập tức bỏ đi, đáng tiếc ông Trời không chìu lòng người, một giây sau từ chuông báo cửa có tiếng người vọng lại, “Tiểu Manh ”?
Chất lượng chiếc máy thật không còn gì để nói, giọng Cố Chính Vinh rõ ràng vô cùng, khiến cô lúc này đang lùi một bước lập tức rút lui trở lại theo phản xạ có điều kiện, đứng ngay ngắn, “Là em”.
“Lên đi, còn đợi mỗi mình em thôi đấy.” Tiếng khóa cửa kêu tách một tiếng, như một lời tuyên bố giấc mộng đẹp của cô hoàn toàn tan vỡ.
Trong thang máy cô điều hòa lại hơi thở, lần trước chưa chuẩn bị, lần này bằng giá nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý rồi mới bước vào trong, thế nào cũng phải chịu một ít đao, ít ra tư thế nhận đao cũng phải đẹp một chút, há mồm trợn mắt, hoảng loạn bỏ chạy những thứ đó thật không thể tưởng tượng.
Bước ra khỏi thang máy, cô phát hiện tình hình không tốt cho lắm, ở đây không tốt cho lắm, ở đây có hai hộ, bên phải là nhà Cố Chính Vinh, lúc này cửa khóa trái, không một tiếng động, còn cánh cửa cỡ lớn nhà bên trái lại khép hờ, bên trong tiếng nhạc ầm ầm.
Lăng Tiểu Manh đứng trước cửa thang máy chần chừ một lúc, cô nhớ nhầm chăng? Nhưng cảnh tượng ngày hôm đó hằn sâu, làm sao nhầm được?
Vừa quay gót, cô vẫn bước về bên phải, đưa tay bấm chuông, không phản ứng, cô kiên nhẫn gõ cửa, lần này cũng có người trả lời cô, nhưng không phải từ trong cửa vọng ra, mà ở ngay sau lưng cô.
“Cô Lăng? Có phải cô Lăng không?”
Là tiếng Anh, nhưng cô vẫn quay đầu lại, bỗng thấy từ cánh cửa đối diện một mái đầu bạc trắng ló ra, trên tay cầm chai rượu, miệng cười tươi với cô.
“Giáo sư…” John MaCain cô vẫn còn nhớ, Lăng Tiểu Manh trợn tròn đôi mắt, chỉ tay về cánh cửa khép chặt phía sau lưng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Mau lại đây, mọi người đang đợi cô đó, tới đây.” John MaCain rất nhiệt tình, chạy tới kéo tay cô, còn chưa chạm vào tay cô, sau cánh cửa lại có tiếng nói vọng ra, “Mọi người tới chúc mừng nhà thiết kế của Tổng giảm đốc Cố, trước nhất cạn ly vì cô Lăng!”
Đột nhiên bị biến thành tiêu điểm, Lăng Tiểu Manh trợn tròn mắt, phòng khách có ít nhất mấy chục người, vốn chỉ có đôi ba người tụm lại, đứng hoặc ngồi nói chuyện phiếm, tiếng cười sang sảng, náo nhiệt, lúc này tất cả đều nhìn lại, rồi hướng ly về phía cô.
Lăng Tiểu Manh bắt đầu đảo mắt, đảo tới đảo lui đến mức không tìm thấy điểm thực, có người vỗ nhẹ vào vai, hơi ẩm phả ra, người ấy khẽ nói: Tiểu Manh , cười lên nào”. Rồi bàn tay chợt thấy buốt lạnh, ly rượu thon dài được đặt trên tay.
Chắc chắn do quá quen mà trở thành tự nhiên, không chớp mắt cô nở một nụ cười, khóe miệng mở rộng, hai hàm căng ra, rồi có tiếng nói khẽ vang lên, dường như pha lẫn chút trêu chọc, “Uống một ngụm đi.”
Cô cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, thứ nước có vị ngọt dễ chịu, bọt khí tan nhẹ trên môi, là sâm banh? Bình thường cô không hay uống, nên không có mấy khái niệm.
Có quá nhiều người, đây chỉ là một tiết mục nho nhỏ, rất nhanh sau đó sự chú ý của mọi người lại trở về với chủ đề họ đang bàn luận, còn cô sau cùng cũng có thề quay đầu lại, thấy Cố Chính Vinh đang đứng sau lưng, cúi đầu mỉm cười.
Lăng Tiểu Manh có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng sau đó lại có người bước tới nói chuyện, Cố Chính Vinh cũng bận, hai người họ cứ thể tản ra.
Tuy chỉ là một bữa tiệc cá nhân tại nhà riêng, nhưng những món ăn cầu kỳ đẹp mắt lần lượt được xếp dọc chiếc bàn dài, còn có cả phục vụ chuyên rót thêm rượu, mặc đồng phục, thoáng nhìn là biết họ được mời đến từ nhà hàng.
Cô đứng bên cạnh chiếc bàn dài, một cô gái tay cầm ly rượu tới chọn món ngọt, mỗi bước đi của cô ấy là một lần phát ra tiếng xuýt xoa mừng rỡ, “Oa, thạch xoài của khách sạn St.Regis, tuyệt thật!” Cô ấy quay đầu lại nhìn cô, “Chị ăn không?”
Lăng Tiểu Manh đang cùng vài người đứng nghe một nhà thiết kế người Anh thao thao bất tuyệt về những nghiên cứu mới nhất của anh ta về ý thức hệ, nhất thời không nghe rõ, cô quay đầu rồi “Hả” một tiếng.
Cô gái cười tít mắt, giơ chiếc đĩa nhỏ trên tay, “Chị có ăn không?” cô ấy ăn vận rất thời trang, áo cánh dơi, cổ tay trắng mịn xinh xắn, mái tóc ngắn, túm lại theo kiểu đuôi ngựa, đuôi tóc nhỏ xíu, khi mỉm cười đôi môi mở rộng, hàm răng trắng tinh, khiến người đối diện có cảm giác hơi lóa mắt, Lăng Tiểu Manh thấy thật gần gũi, bèn cười lại: “Được chứ, ngon lắm không?”
Thạch xoài vàng ruộm trơn mềm, cô gái vừa múc vừa tự giới thiệu: “Mình là Tề Cách Cách”.
Cách Cách? Cái tên này thật ý nghĩa, Lăng Tiểu Manh nghiêng đầu cười.
“ Lăng Tiểu Manh , gọi mình Tiểu Manh là được rồi.”
Cô gái cười: “Tôi biết tôi biết, thiết kế trưởng của ông chủ Cố chứ gì”.
Lăng Tiểu Manh bắt đầu thấy xẩu hổ, mặt ửng đỏ, để che giấu cho sự bối rối của mình, cô cũng đưa tay lấy một bát nhỏ rồi múc đồ ăn.
Hai người họ chị một muôi em một muôi múc không ngừng, Lăng Tiểu Manh ghé miệng nếm một chút, vị xoài ngọt đậm đà, tan đều trong miệng, chỉ một chút thôi cũng khiến hai mắt cô trợn tròn… Đúng là ngon thật.
Cô là người hảo ngọt, lúc này nhìn trái nhìn phải thấy không ai chú ý đến mình, liền múc hết số còn lại vào bát mình.
Tề Cách Cáchvẫy tay, “Đi, chúng ta tìm chỗ ngồi ăn hết chỗ này.”
Có thể trốn khỏi đám đông ư? Đương nhiên là tốt rồi, Lăng Tiểu Manh lập tức đi theo.
Căn hộ rất lớn, nhưng lúc này đi tới đâu cũng thấy người là người, đến cả phòng bếp cũng có, phục vụ được nhà hàng cử tới bận tối mắt tối mũi, thây hai cô họ có chút ngạc nhiên. Mặc kệ bọn họ, hai người tiếp tục thăm dò, đi qua nhà bếp, phía ngoài có một ban công nhỏ, cửa khép lại dễ dàng, sau cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Trên ban công còn có một bộ bàn ghế bằng trúc, vừa ngồi xuống liền thấy thoải mái thư thái, Lăng Tiểu Manh bỗng thấy thế giới tuyệt đẹp, cô cười rạng rỡ.
Họ bắt đầu nói chuyện, Tề Cách Cách rất nhiệt tình, nói chuyện cũng thẳng thắn, “Tiểu Manh , chị làm thiết kế được bao lâu rồi?”.
“Ba năm, nhưng là làm trong công ty gia đình, tôi làm phòng Thiết kế.”
“Phòng Thiết kế? Chẳng phải nghe nói chị thiết kế đồ gia dụng rất lợi hại sao? Giáo sư lại đặc biệt coi trọng, sao lại là phòng Thiết kế?”
Chẳng biết giải thích ra sao, Lăng Tiểu Manh chỉ biết cúi đầu cười xòa.
“Tôi đang học thiết kế ở Anh, vừa mới tốt nghiệp, về nước tiếp tục học lên.”
“Về nước để học lên?” Thời đại này chỉ có học xong rồi ra nước ngoài học lên cao học, tiến sĩ, ở đâu lại có chuyện ngược đời như vậy? Lăng Tiểu Manh lấy làm lạ, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy đưa tay xoa xoa mũi, vẻ rất tâm trạng, “Chẳng còn cách nào, tôi mù quáng yêu phải đàn anh khóa trên, anh ấy về nước dạy học, tôi phải theo về, đáng tiếc anh ấy lại dạy khoa Kiến trúc, haizzzz!”
Lăng Tiểu Manh không nhịn được cười nữa, “Được học vui thế còn gì, học thêm một bậc cũng tốt mà”.
“Có cái gì mà tốt? Họa hoằn lắm mới gặp được anh ấy, vừa mới về bố mẹ ngày nào cũng nói ra nói vào, hôm nay còn lôi bằng được tôi tới đây, cả một đống người chẳng quen một ai, vô vị chết đi được.”
Có thể xuất hiện tại tiệc ở nhà riêng của cố Chính Vinh, cha mẹ cô cũng chẳng phải là người thường đâu. Vừa nghe thôi cũng biết là con gái nhà lắm tiền, Lăng Tiểu Manh lại nghĩ tới ngày tháng học đại học của mình, khi ấy Đổng Diệc Lỗi luôn nghĩ việc du học nước ngoài là không thể, cuối cùng sau này cũng được toại nguyện, dù sao thì việc đó cũng đáng chúc mừng.
“Này, sao cô không nói gì vậy? Có muốn nghe chuyện về ông chủ cô không?” Món ăn trong tay đã bốc hơi, Tề Cách Cách dồn ánh mắt về phía cô.
“Hả?” Chuyện về cố Chính Vinh? Đó chẳng phải nấm mồ của cô sao? Lăng Tiểu Manh trợn mắt nhìn cô, phát ra đúng một tiếng.
Thấy phản ứng của cô, Tề Cách Cách càng thêm phấn khích. “Ông chủ cố nhiều giai thoại lắm, nghe nói khi còn nhỏ anh ấy đã định cư ở Thụy Điển cùng bố mẹ, biết rất nhiều ngoại ngữ, cô từng nghe chưa?”
Cố Chính Vinh rất ít khi nói chuyện về bản thân trước mặt cô, cô cũng không hỏi, nhưng những điều này cô cũng biết, Lăng Tiểu Manh khẽ gật đầu.
“Biết hả, vậy cô không biết vợ ông chủ cố ở một nhà với anh ấy chứ? Bí mật, rất ít người biết chuyện này đó nha.”
Vợ ông chủ cố ở một nhà với anh ấy – câu này có phải bị thừa không? Lăng Tiểu Manh định nói, nhưng từ xưa tới nay phản bác người khác không phải là sở trường của cô. Tề Cách Cách tiếp tục nhìn cô, vẻ mặt hoàn hảo của Lăng Tiểu Manh bắt đầu có biến chuyển.
Tề Cách Cách không nhịn được định trêu cô, cố hỏi: “Này, cô có nghe thấy không đấy? Sao không trả lời tôi?”
“Nghe rồi nghe rồi, cô nói bọn họ ở chung một nhà mà”, Lăng Tiểu Manh ngậm thìa gật đầu nói.
“Ở một nhà thật đấy, bọn họ có cùng họ, kiểu như không phải cùng cha thì cũng là cùng mẹ, sợ chưa?”
Hả?
Lần này Lăng Tiểu Manh thực sự chấn động, “Keng”, một tiếng chiếc thìa nhỏ màu bạc từ trong miệng rơi thẳng xuống đất.
“Ôi, bẩn quá.” Tề Cách Cách chỉ vào cô rồi cười ngặt nghẽo, “Sợ đến thế ư, có phải cô không đó?”
Sợ? Cái này gọi là khủng bố mới đúng! Lăng Tiểu Manh đưa ngón tay, lắp bắp nói, “Cô, cô đang đùa à?”
Tể Cách Cách đã cười đến mức không còn biết đâu là tổ quốc, lúc này mới cố kìm lại mở miệng nói, bỗng nhiên bị một giọng nói vọng lại từ phía sau ngắt lời.
Hai người đẩy cửa bước ra ban công, đi đầu là một người khá nhiều tuổi, tóc bạc trắng, nụ cười nho nhã,vừa bước tới đã nhìn Tề Cách Cách nói: “Nói chuyện gì mà buồn cười vậy?”
Người đi phía sau là Cố Chính Vinh, anh nhìn thấy dáng vẻ Lăng Tiểu Manh không nói lời nào, rồi quay đầu nhìn sang Tề Cách Cách lúc này đã đứng lên.
“Ba, sao ba lại tới đây?” Rõ ràng Tề Cách Cách khá “sợ” cha mình, lập tức thôi cười bước tới cạnh ông, “Mẹ đâu ạ?”
“Ở ngoài kia mọi người đang tìm con, ai ngờ con kéo bạn mới trốn ở đây, nếu không phải anh cố nói ở đây còn có một nơi rất tốt, thiếu chút nữa ba tưởng con gái mình bị bốc hơi đâu mất rồi.”
“Ngoài kia nhiều người quá, ồn ào lắm ạ.” Tề Cách Cách ôm lấy cổ cha nũng nịu nhận tội, trong lúc ấy vẫn không quên lè lưỡi với Tiểu Manh .
“Lớn tướng rồi còn thế này đây.” ông vừa lắc đầu vừa mỉm cười, chào hỏi Cố Chính Vinh cùng Lăng Tiểu Manh vài câu rồi dẫn con gái đi.
Ban công lại một lần nữa yên tĩnh, Lăng Tiểu Manh đã đứng dậy từ lâu, trên tay vẫn còn bưng chiếc bát thủy tinh, mắt nhìn thẳng, phía trước là áo sơ mi của anh, màu ghi nhạt, nếu nhìn kỹ, trên đó còn có đường gân nhỏ, một góc cổ áo cỏ thêu hàng chữ nhỏ xíu tên anh, viết hoa tinh xảo đẹp đẽ.
Cố Chính Vinh vốn định giới thiệu cô với một người, nhưng chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu, tới đây mới phát hiện cô cùng con gái của Tề Lý Chính trốn ở chỗ này nói chuyện cười đùa. Tề Lý Chính là ông trùm ngành xây dựng trong nước, nhưng con gái ông lại nổi tiếng là phá gia chi tử, không biết Lăng Tiểu Manh có cái gì hợp khẩu vị với cô ta, thật không thể tưởng tượng nổi.
Anh đưa cô tới đây, không phải để cô gặp vị đại tiểu thư kia, định thở dài, nhưng rồi lại thôi. Bạn của cô rất ít, lúc ở bên nhau anh đã nói với cô, công ty không phải là nơi để cô kết bạn, không ngờ với mỗi lời anh nói cô đều coi như thánh chỉ, hai năm nay một mình đi đi về về, thực sự không có lấy một người bạn nào. Công việc anh rất bận, có những lúc sợ cô cô đơn, nhưng thấy cô vui vẻ khi ở một mình, trong lòng anh quả thực rất mâu thuẫn.
Cố Chính Vinh vừa nghĩ vừa đưa tay ra, Lăng Tiểu Manh cực kỳ hiểu ý, khẽ ngẩng mặt lên, bàn tay anh thật tự nhiên đặt lên má cô, ấm áp, mềm mại, thật thoải mái.
Cô ấy ngoan, lại tốt thế này, Cố Chính Vinh thực sự thấy rất mâu thuẫn, cố nhân nói nơi cao sang thường giấu người đẹp, hoàn toàn không phải vô lý, thường với những thứ yêu thích người ta vẫn hay cất giấu bởi sợ bị người khác cướp mất, đến cái chổi cùn mình còn quý, huống hồ lại là cô.
Lăng Tiểu Manh chỉ thấy ánh mắt anh rất phức tạp, hoàn toàn không ý thức được mình đang được ví von với cái chổi cùn, hoang mang.
Thôi vậy, đã quyết rồi, nghĩ nhiều quá chỉ càng đau đầu, lại nghĩ tới thái độ của cô khi nãy, Cố Chính Vinh hỏi bừa một câu: “Đang nói chuyện gì vậy? Khi nãy sắc mặt em trắng bệch ra”.
Có đánh chết cô cũng không dám nói cho anh biết, chỉ lí nhí trả lời: “Cô ấy kể chuyện đáng sợ dọa em.”
Nói xong cô thấy khả năng nói chuyện của mình ngày càng tiến bộ, cứ nghe câu vừa rồi của cô xem, một chữ cũng không ấp úng.
Cố Chính Vinh không chút nghi ngờ, nghe xong liền cười, “Lớn như thế rồi còn sợ mấy chuyện ma quỷ, đúng là chẳng ra sao.”
Khi thực lòng nở nụ cười, anh đẹp tới khác thường, đôi lông mày giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, còn cả lúm đồng tiền mà thường ngày chẳng bao giờ nhìn thấy, nụ cười này không phải lần đầu tiên cô trông thấy, nhưng lần nào cũng khiến cô lâng lâng thất thần.
Những ngón tay lạnh băng khẽ chạm vào má, và sẽ mãi lạnh như thế, nhưng nỗi kinh hoàng và sợ hãi khi nãy bỗng biến mất đầy kỳ tích, khiến cô tĩnh tâm lại, tựa hồ tất cả mọi chuyện xảy ra trên thế gian này chẳng còn liên quan tới cô nữa.
Ban công ở ngoài trời, cô ngẩng mặt, ánh trăng trắng ngần soi tỏ trên cao, chiếu xuống đôi mắt màu nâu thẫm sáng long lanh, ánh mắt bình yên, như chú nai con được thuần hóa. Có lẽ ánh trăng khiến anh bị ảo giác, ánh mắt ẩy vừa như đau đáu lại rất lưu luyến.
Dù đó có là áo giác, anh cũng thấy thật tuyệt, bàn tay vừa lướt qua gương mặt cô một lần nữa ôm lấy nó, dưới ánh trăng anh hôn cô, bờ môi nhỏ bé run rẩy dưới đôi môi anh, trong mơ hồ có tiếng nói, “Không được đâu, ở đây sao được?”
Cổ Chính Vinh lại cười, nhưng lần này lại là nụ cười méo xệch, ngẩng đầu anh buông tay, quay người bước ra, khi mở cửa anh ra chỉ thị, “Ăn xong ra ngoài, anh ở ngoài đợi em”.
Thời gian dần trôi cho tới tối muộn, vài lần Lăng Tiểu Manh lấy hết dũng khí định mở miệng báo cố Chính Vinh ra ngoài, nhưng lần nào vừa bước tới gần anh là lại bị vài người lạ mặt túm lại nói chuyện, đương nhiên tất cả mọi người đểu rất khách sáo với cô, nhưng những ánh mắt chứa đầy sự thăm dò vẫn khiến cô khó thở.
Còn chưa tới mười một giờ, gia đình Tề Lý Chính đã cáo từ Cố Chính Vinh ra về. Tề Cách Cách hết sức nhiệt tình, lúc về còn cố quay lại chào hỏi Tiểu Manh , “Cô về bằng cách nào? Tôi đưa cô về có được không?”
“Cám ơn, tôi đi xe tới đây.”
“Cùng về đi, ở đây có gì thú vị đâu?”
Dứt lời Tề Cách Cách bị đánh cái bốp vào gáy, Tề Lý Chính nói thẳng, “Không thú vị? Con chê đi với ba mẹ chán thì cứ nói thẳng ra”.
“Ui da mẹ ơi, mẹ nhìn xem ba lại làm thế với con ở ngoài này.” Tề Cách Cách ôm đầu trách móc. Tề phu nhân đứng bên cạnh, bà là một người phụ nữ nhỏ nhắn, da dẻ trắng hồng, lúc này kéo tay con gái rồi cười, “Thật ngại quá, con nhỏ bốc đồng này của nhà chúng tôi, xin đừng để ý đến nó”.
Trên đời này có người sinh ra đã phải tranh đấu cực khổ, lại có người thì ngược lại, trước giờ vận mệnh vẫn luôn muôn màu muôn vẻ, có chút ngưỡng mộ, nhưng lại thấy không đáng.
Lúc cô khó khăn nhất đã có người dang tay cứu giúp, đó là điều cực kỳ may mắn, nếu tiếp tục oán trách số phận thì thật đáng hổ thẹn.
Cố Chính Vinh đứng cạnh Tề Lý Chính nói lời tạm biệt, những lời họ nói đương nhiên cô nghe rõ mồn một, lúc nãy anh quay sang nhìn Tiểu Manh , vẻ điềm nhiên, “Tiểu Manh , không phải sáng mai cô phải dậy sớm đi làm sao?” “Hả? À, vâng.” Cô lập tức gật đầu, “Vậy tôi xin phép về trước, Tổng giám đốc”.
“Được, ngày mai gặp”, anh gật đầu.
Cô bước đi thật chậm, lúc xuống nhà tài xế nhà họ Tề đã lái xe tới, Tề Cách Cách không lên xe cùng bố mẹ, mà kéo tay cô: “Bình thường Tổng giám đốc Cố có hung dữ không? Trông cô nem nép như vậy, có phải rất sợ anh ta đúng không?”
“Đâu có, anh ấy là ông chủ mà, đương nhiên thì phải nghe theo chứ.” Rất hiếm khi có người nhiệt tình với mình đến như vậy, Lăng Tiểu Manh có chút không thể kháng cự.
Một câu giải thích qua loa, Tề Cách Cách lại thấy cô thật đáng thương, bèn an ủi lần nữa, “ở bên cạnh sếp đúng là khó chịu, bức bối. được rồi, không thấy anh ta nữa coi như được tự do, tôi còn một buổi party nữa, buổi tiệc chào mừng một người bạn Scotland của tôi, toàn thanh niên thôi, hay lắm đấy, cùng đi nhé?”
Lăng Tiểu Manh định lắc đầu.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tề Cách Cách tóm lấy tay, rồi nghe thấy cô ấy lớn tiếng chào tạm biệt cha mẹ.
“Ba mẹ, con còn phải đi cùng Tiểu Manh tới một buổi tiệc kiến trúc nữa, bọn con đi trước nhé”.
Lăng Tiểu Manh trợn tròn mắt, muốn lợi dụng cô cũng đâu cần phải thật thà đến vậy? thẳng thắn đến thế là cùng.
Hai người nhà họ Tề cùng lúc quay lại nhìn họ, Tề Lý Chính đang mải nói chuyện, Tề phu nhân khẽ kéo ông lại, sau cùng chẳng nói thêm câu nào, lắc đầu mỉm cười nhìn con gái. Bà bước tới, mỉm cười với Tiểu Manh, vẻ thân mật, “Lăng tiểu thư, Cách Cách nhà chúng tôi có vẻ rất hợp với cô, có cơ hội cô hãy tới nhà chúng tôi chơi.”
Chưa hề có kinh nghiệm giao tiếp cùng với những phu nhân như thế này, tay lại bị Cách Cách tóm chặt, Lăng Tiểu Manh chỉ biết gật đầu.
Đến khi chỉ còn lại hai người họ Lăng Tiểu Manh mới nói: “Bây giờ được chưa, tôi về nhà đây”.
Tề Cách Cách cười hì hì, “Làm sao mà được? đi cùng tôi, giờ chúng ta đi thôi”.
“Không được, ngày mai tôi còn phải đi làm, giờ tôi muốn về nhà ngủ.”
“Này, ngủ vào giờ này, cô mấy tuổi rồi hả? Sao giống bà già thế”. Tề Cách Cách hành xử khác thường, không nói nhiều liền kéo cô đi.
Lăng Tiểu Manh bị lôi đi xềnh xệch, vội nói, “Không được thật mà, tôi phải về nhà”.
“Trông cô thế này chắc chắn cuộc sống cực kỳ vô vị, ngủ dậy là đi làm, tan làm rồi về nhà, để tôi giới thiệu mấy người bạn mới cho cô biết, đúng rồi, người ấy của tôi cũng đi đấy, tò mò không? Haizzz, xe của cô đỗ ở đâu vậy?”
Lúc này Lăng Tiểu Manh mới hiểu tại sao cô ta sống chết cố kéo mình đi hóa ra làm bia đỡ đạn, người ấy? Tôi chẳng tò mò tí nào cả được chưa – Lăng Tiểu Manh thầm kêu gào.