Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 82: Mục đích


Đọc truyện Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái – Chương 82: Mục đích

Gia Lôi không có vội vã trốn chạy khỏi nơi này. Hiện tại là ban ngày ban mặt, chỗ có bé con giống đực thông thường là khu vực trung tâm của gia tộc. Địa phương này thiết bị điện tử giám sát khẳng định không hề ít. Nếu vội vàng hấp tấp lỗ mãng xông ra ngoài thì chờ chính là bị người ta bắt.

Linh hoạt tránh mấy con mắt điện tử, Gia Lôi bò lên trên cành cây đại thụ rậm rạp trong sân. Đem thân thể thật cẩn thận che dấu ở giữa những nhánh cây, Gia Lôi lẳng lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.

Gia Lôi cũng đã tính toán kỹ lưỡng, bây giờ cách trời tối còn không đến năm giờ đồng hồ. Đến lúc đó cũng vừa đúng lúc người ta phát hiện được nhóc hổ béo kia có dị thường rồi. Chưa nói đứa bé giống đực đối với gia tộc có tầm quan trọng bao nhiêu, chỉ nhìn đồ vật mà nó dùng liền biết thân phận của nó tuyệt đối không đơn giản.

Một đứa bé giống đực có thân phận cao quý vô duyên vô cớ bị hôn mê bất tỉnh, người chung quanh tất nhiên sẽ có náo loạn xôn xao. Ta sẽ lợi dụng mọi người hỗn loạn, cộng thêm bóng đêm yểm trợ, việc trốn đi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thời gian dần trôi qua, hết thảy đều như Gia Lôi dự liệu. Ngay từ đầu khi phát hiện bé hổ ở trong phòng tắm ngủ, cũng không có ai để ý, người hầu chỉ đơn giản đem nó ôm ra đặt trên ghế của gian phòng nghỉ bên ngoài. Ai bận việc gì thì đi làm việc nấy. Nhưng suốt bốn giờ đồng hồ, bé hổ không chỉ không tỉnh cả cử động cũng không có, rốt cuộc khiến cho những người hầu chú ý.

Thử kêu hai tiếng không tỉnh. Thử đẩy vài cái vẫn không có phản ứng. Người hầu lúc này mới thật sự bối rối. Trưởng nhóm người hầu vội vàng mở thiết bị liên lạc thông báo cho cấp trên.

Ẩn thân trong tán lá của cây cổ thụ, Gia Lôi vãnh lỗ tai cẩn thận nghe ngóng.

Gia Lôi nghe nhắc đến Trưởng lão…. Cấp trên… Cả tộc trưởng cũng có. Xem ra đứa nhỏ này không chỉ cao quý bình thường, mà là em bé bảo bối của Ám Dực Tộc.

Làm sao bây giờ? Vốn ta chỉ là muốn làm chút náo động để dễ dàng bỏ trốn, không nghĩ tới không cẩn thận làm cho quá lớn, thế nhưng kinh động đến người không nên kinh động.

Những người đi cùng Tộc Trưởng đều là giống đực có thực lực mạng nhất. Mà giống cái trên người đều có mùi vị đặc trưng thật rõ ràng, cũng khó mà trốn thoát cái mũi thính của bọn họ.

Chờ bọn họ đến đây thì…… Chết tiệt, phải nhanh trốn thôi!

Lặng lẽ tuột xuống khỏi cành cây, Gia Lôi chọn một phương hướng, cắn răng chạy như bay.

Lại không biết có phải đang vận xui hay không, phương hướng Gia Lôi chọn lại đúng ngay hướng đội ngũ kia đang chạy tới. Cùng một đường đôi bên trực diện đâm đầu vào nhau.

Giới tính của Gia Lôi quá lộ liễu. Ở trong Ám Dực Tộc tuy rằng cũng có giống cái, nhưng những giống cái đó phần lớn đều là bị bắt tới để trở thành công cụ tiết dục. Ngẫu nhiên cũng có mấy người thân phận cao một chút, nhưng cũng không vào được khu vực trung tâm. Nơi này cả giống đực muốn tiến vào khu vực trung tâm cũng phải trải qua tuyển chọn huấn luyện mấy năm, và phải đạt thành tích tốt nhất.

Một giống cái cấp bậc thấp kém sao ở nơi này?


Cho nên vừa thấy Gia Lôi, đám người kia không cần nói một lời nào, trực tiếp ra tay bắt người.

Gia Lôi bên này đang lo sốt vó trốn chạy trối chết. Còn những người đàn ông quan tâm Gia Lôi ở Liên Bang bên kia tâm tình cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Thời điểm này bọn họ đang đứng trước cửa kính của phòng cách ly, nhìn vào bên trong theo dõi nhóm chuyên gia vừa mới thành lập không bao lâu. Nhóm chuyên gia này bao gồm những bác sỹ giỏi nhất cùng các nhà khoa học đứng đầu của Liên Bang. Họ chia từng tổ nhỏ thảo luận ý kiến, tiến hành một loạt kiểm tra cùng nghiên cứu đối với quả cầu mà Seleigh Leopold mang về.

Kiểm tra cụ thể mấy vấn đề. Một, quả cầu này có sự sống hay không? Hai, đây là thực thể hay là vật chứa phôi thai? Ba, nếu đúng là chứa phôi thai, thì có khả năng phát triển bình thường hay không?

Đây chỉ là ba vấn đề chính, còn những hạng mục kiểm tra chi tiết khác.

Sau khi xác định quả cầu chứa phôi thai, lại là một em bé phát triển thực bình thường khỏe mạnh, kế tiếp bọn họ liền đi sâu nghiên cứu vấn đề khác.

Tỷ như là quả cầu là từ cái gì tạo thành? Chỉ dùng được một lần hay là có thể sử dụng lại nhiều lần? Phôi thai làm như thế nào tiến vào quả cầu? Bề mặt quả cầu mặt cầu thực hoàn chỉnh, chẳng lẽ cắt mở một lỗ cho phôi chui vào? Nó có thể tự động khép miệng lại? Còn chất lỏng bên trong là thành phần gì?

Theo như Seleigh Leopold nói, Gia Lôi đã dặn dò hắn cách ba ngày phải ngâm quả cầu vào dung dịch dinh dưỡng một lần. Điều đó có phải chứng minh quả cầu thần kỳ này có thể tự hành khép lại miệng vết thương, còn có thể tự hút dịch dưỡng hay không?

Vấn đề cần nghiên cứu cùng tham thảo quá nhiều, bọn họ hận không thể bắt Gia Lôi đem đến đây tỉ mỉ hỏi cặn kẽ từng vấn đề.

Trước kia bọn họ cũng không phải không có nghĩ tới khả năng nuôi phôi thai bên ngoài cơ thể mẹ.

Nhưng thứ nhất là nữ tính thân phận quá tôn quý, bọn họ không cách nào có thể tùy ý mở tử cung nữ tính lấy phôi thai ra nghiên cứu. Thứ hai, nữ tính vốn mang thai rất khó khăn, ai dám lớn gan mạo hiểm lấy phôi thai từ tử cung nữ tính ra làm thí nghiệm. Không sợ bị giống đực xé thành nhiều mảnh nhỏ?

Dù cho giống đực không xé xác bọn họ, chính phủ cũng sẽ phán bọn họ tử hình.

Không dám làm nghiên cứu ở trên người nữ tính, bọn họ liền đem động vật làm thí nghiệm. Trong hơn hai trăm năm qua cũng có chút thành quả, nhưng những thành quả đó đều liên quan thiết bị điện tử.

Không có thiết bị điện tử hỗ trợ, vật thí nghiệm hoặc là tử vong, hoặc là không thể biết trước phương hướng phát triển. Những tổ chức tế bào bị thay đổi mạnh mẽ như vậy, ai biết được đứa trẻ chuẩn bị sinh ra kia không phải dị dạng hay quái vật?


Bọn họ muốn chính là hy vọng, không phải là tuyệt vọng.

“Giáo sư, số liệu đã có.”

Một thành viên run rẩy đem số liệu đưa cho thầy của mình, cũng là giáo sư vĩ đại nhất Liên Bang về lĩnh vực gien học, Giáo Sư Charlotte.

Giáo Sư Charlotte nín thở, khẩn trương nhìn số liệu từ bản điện tử. Cảm xúc tựa như cầu mong kỳ tích xuất hiện ở thời điểm bước lên đoạn đầu đài. Tình nguyện đánh đổi tất cả để đảo ngược tình thế.

Những thành viên khác trong nhóm nghiên cứu cũng không dám thở mạnh, im lặng đứng ở bên cạnh Giáo Sư Charlotte. Duỗi dài cổ qua, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm số liệu trên bản báo cáo. Thậm chí có người khẩn trương đến môi run run.

Dáng vẻ kiêu ngạo của những nhân vật tài ba kiệt xuất đâu rồi?

Ngoài phòng cách ly, cho dù là Sullivan hay những người đàn ông sống chết bám Gia Lôi không bỏ khác, hoặc là Thú Hoàng người dẫn đầu các thành viên chủ chốt của Liên Bang, cơ hồ mỗi người đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm biểu tình của nhóm nghiên cứu.

Bốn phía tĩnh lặng đến nỗi tiếng cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Bất an bàng hoàng nhất thuộc về vợ chồng Antony Adrian và Lâm Phỉ. Đó cũng chính là người nữ bệnh nhân trong bệnh viện kia, bởi vì mất đứa con mà ngất xỉu hôn mê.

Hôm qua mới vừa sẩy thai, tình trạng thân thể thật không tốt, nhưng Lâm Phỉ vẫn cố chống chọi thân thể đi tới nơi này. Bởi vì là mẹ của thai nhi kia, thời điểm quan trọng này cô sao có thể không ở bên cạnh đứa con của mình chứ?

Lâm Phỉ luôn tự cho rằng mình không phải người mẹ tốt, không thể bảo vệ cho con mình khi nó còn ở trong bụng mẹ. Hiện giờ ông trời cho cơ hội lần thứ hai, dù cho phía trước mặt có núi đao, cô cũng muốn bò qua đi che mưa chắn gió cho con.

Ở bên ngoài mỗi người tâm trạng đều treo ở giữa không trung, cố tình những người ở bên trong đó lại chỉ biết nhìn chằm chằm một chỗ.

Sống hay không, cứ nói một tiếng. Đáng chết, các ngươi thật sự bị câm hết rồi sao? Đều ngốc hết rồi sao?!

Rốt cuộc, trước khi những người ở ngoài phòng cách ly sắp sửa nổi điên xong vào tự mình xem cho rõ ràng, người bên trong đã phản ứng.


” Là sự thật… Là sự thật…… thai nhi thực ổn, một em bé khỏe mạnh……”

Nghẹn ngào, Giáo sư Charlotte che kín đôi mắt.

Một thai nhi có thể phát triển khỏe mạnh ở bên ngoài cơ thể mẹ, trước mắt đối với Chính Phủ Liên Bang có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết. Đây không chỉ là một đứa bé giống đực khỏe mạnh, còn là niềm hy vọng của Liên Bang. Nó đại biểu cho khả năng nhân loại không cần lo lắng về con nối dõi truyền thừa. Chỉ cần quả cầu thần kỳ có nhiều, chỉ cần các nhà khoa học nắm được phương pháp đem phôi thai cấy vào quả cầu, bọn họ liền có thể mạnh dạn đứng trước nhóm giống đực lớn tiếng.

Các người có thể đem vợ của các người đến đây, để t*ng trùng của các người lại, sau đó về nhà chờ bé con sinh ra!

Nhóm các chuyên gia cùng Giáo sư Charlotte giống nhau, khóc đến không thể tự khống chế. Rất nhiều người kể cả bọn họ mong chờ chuyện này thật lâu, lại xuất hiện ở thời điểm bọn họ muốn buông xuống hy vọng. Giờ khắc này, bọn họ hoàn toàn cười không nổi, chỉ muốn khóc.

Ở bên ngoài cửa kính, Lâm Phỉ giống như cá bị rút xương, nằm liệt trong lòng ngực chồng, vừa cười vừa khóc lại lẩm bẩm. Cũng không ai biết cô lẩm bẩm cái gì, đại khái chính cô cũng không biết mình nói gì?

Antony gắt gao ôm lấy vợ, đôi mắt luyến tiếc từ quả cầu trong bồn dinh dưỡng dời đi. Đó là con hắn. Vốn tưởng rằng hoàn toàn mất đi lại tìm trở về được, hắn rất cảm tạ Gia Lôi. Gia tộc Adrian thiếu Gia Lôi một phần nhân tình lớn.

Đương nhiên, hắn còn phải cảm tạ vị y tá đem Gia Lôi đến xem bệnh cho vợ mình. Nếu không phải vị y tá này nhầm lẫn, Gia Lôi sẽ không trùng hợp cứu đứa con bị rớt của hắn. Còn nữa những cảnh vệ nữa, nếu bọn họ không truy đuổi ráo riết, Gia Lôi cũng không thể vội vàng đem đứa trẻ giao cho ngài Thống đốc. Vậy thì hắn không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể đoàn tụ với đứa con này?

Nghĩ đến kinh nghiệm trốn thoát thần kỳ của Gia Lôi và chuyện quả cầu đã trải qua, Antony chỉ biết lắc đầu. Thật không biết nếu Gia Lôi mang theo đứa bé, mấy năm sau mới xuất hiện, thì hắn sẽ có loại tâm tình gì? Là cảm tạ nhiều hơn, hay là nghiến răng nghiến lợi nhiều hơn?

Bị vây quay chung quanh bởi một đám người, hoặc cười hoặc khóc, là gia chủ cùng chính khách, Thú Hoàng có cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Ông đem ánh mắt hướng về phía đứa con trai nhà mình.

Số phận Addis quả thực quá kỳ lạ. Đang thành thật ở trong nhà mình, tự dưng có một giống cái quý hiếm đột nhiên chạy ra mạnh mẽ ép buộc hắn làm. Làm thì làm thôi, mà giống cái này cố tình còn có khả năng sẽ trở thành ngôi sao đem lại hy vọng cho toàn nhân loại.

Thân là đồng nam bị ngôi sao phá thân, có phải ghi chép về Addis ở trong sách sử lưu lại cho đời sau sẽ gây sốc hay không?

Nhưng những gì ông muốn cho Addis lưu lại trong sách sử chưa bao giờ là “phong lưu” đó sao? Bọn họ là Nuốt Thiên Thú đều là anh hùng thực sự, dựa vào “hi sinh bản thân” mà nổi danh vũ trụ.

Addis, con khiến phụ hoàng lấy cái thể diện gì đi gặp những tổ tông đã chết trận đây?

Addis xoay người, yên lặng dùng mông chặn ánh mắt tức giận muốn đánh người từ Thú Hoàng bên kia ném qua. Từ nhiều giờ trước, lúc khẩn cấp điều động thành lập nhóm chuyên gia bắt đầu tiến hành nghiên cứu đến bây giờ, phụ hoàng nhà hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tinh thần không bình thường. Hắn cũng lười đi để ý tới.

“Hoàng Tử Addis.”


Sullivan nhẹ nhàng ngó Đại Hoàng Tử đang căng thẳng nói.

“Nghe Seleigh Leopold nói Gia Lôi ôm trong lòng ngực một quả cầu khác, kia hẳn là con ngươi?”

“À, đúng như vậy.”

Thấy có quá nhiều cặp mắt hình viên đạn chăm chú tập trung nhìn vào mình, Addis đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng trả lời.

“Ngươi thật hạnh phúc, mới ba tháng đã có con rồi.”

Garfield gia tăng hận thù đối với Addis. Những người đàn ông theo đuổi Gia Lôi ở đây, hiện tại chỉ có Addis là người duy nhất làm cho Gia Lôi sinh đứa con giống đực.

Hắn thật là…… muốn bị đánh mà!

Addis cũng nổi giận.

Jia Paer Garfield, ngươi đừng tưởng rằng chỉ có ngươi được trưng ra bộ mặt chính nghĩa. Ta đây nghe lời ngươi nói sao không hiểu. Ngươi đang dùng lòng dạ hiểm độc trào phúng dụng tâm hung ác. Mới ba tháng đã có con thì sao? Giống cái quý hiếm có khả năng như vậy thì không thể sẩy thai!

“Ngươi chắc kiêu ngạo lắm rồi?”

Trên người Anson tỏa ra khí lạnh, ước chừng nhiệt độ không khí chung quanh đã giảm xuống 15°C. Hắn chăm chú vào trên người Addis. Ánh mắt chậm rãi gia tăng sát khí, giống như mãnh thú nhìn thẳng con mồi, có khả năng nhào lên cắn chết đối phương bất cứ lúc nào.

“Ta rất chướng mắt bộ dáng kiêu ngạo của ngươi.”

Vốn dĩ đứa bé đầu tiên mà Gia Lôi sinh ra phải là của ta!

Lông tơ trên người đã dựng đứng lên hết, Addis nâng chân chậm rãi lui về phía sau.

Mấy người đang ghen thì chỉ số thông minh bị sụt giảm, vẫn là cách xa một chút sẽ tốt hơn!

Trong mấy giống đực đang theo đuổi Gia Lôi, Addis kiêng kị nhất chính là Anson. Người này ngày thường nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng khi bắt đầu nổi điên căn bản không còn tính người.

Nhớ rõ lần trước Anson chính lấy danh nghĩa thảo luận công việc tìm kiếm người, lại cùng ta đối chiến kịch liệt một ngày một đêm. Con mẹ nó, kêu hắn dừng cũng không được, đem ta đánh thê thảm. Hít hít, ba ngày cũng không xuống giường được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.