Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 71: Ai may mắn hơn ai?


Đọc truyện Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái – Chương 71: Ai may mắn hơn ai?

Cổ Tình bị biểu tình thống khổ trên mặt con trai làm kinh ngạc mà quên nói nữa. Đây vẫn là lần đầu tiên bà nhìn thấy biểu cảm thế này trên mặt con trai.

Bà sai rồi sao?

Bà cùng chồng vì muốn tốt cho con trai mà đuổi Karen đi. Rồi bởi vì muốn cứu vãn thanh danh mà lợi dụng Karen.

Quả nhiên là sai rồi? Bên cạnh Karen, người tốt dạng gì không có? Người đầy vết nhơ như con trai bà lấy cái gì đi tranh cùng người ta?

Thống khổ dúi đầu vào trong lòng ngực chồng, Cổ Tình lớn tiếng khóc. Vốn dĩ, bọn họ vừa vặn đứng ở góc trái phía trên đại sảnh, xung quanh cũng không có bao nhiêu người. Cho nên những lời chất vấn vừa mới rồi của Cổ Tình với con trai không có mấy người nghe được. Nhưng từ lúc Thú Hoàng ra uy áp chế, cùng với Cổ Tình khóc rống, nháy mắt góc này trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Thú Hoàng nhịn không được thầm thở dài một tiếng. Ông ta so với người khác biết nhiều hơn một ít. Đáng tiếc nhà Leopold đã đối xử không tốt với Gia Lôi. Là người làm cha làm mẹ, chính tay huỷ hoại hạnh phúc của con mình sẽ hối hận đau khổ đến mức nào. Thú Hoàng thầm cảm thán, cũng thấy mình rất may mắn, còn chưa có kịp động thủ.

Nếu Addis cũng bởi vì hành động của phụ hoàng mà bị Gia Lôi đá ra khỏi danh sách tuyển chọn bạn đời, thì Thú Hoàng đại nhân đây chuẩn bị sẵn sàng tư thế hứng chịu trừng phạt của Hoàng hậu thân yêu đi.

“A hem.”

Thú Hoàng tằng hắng thật lớn một tiếng, rốt cuộc đem ánh mắt mọi người một lần nữa thu hút lại chỗ mình.

“Ta cũng không dối gạt mọi người nữa, hôm nay ta gọi mọi người tới vốn chính là vì muốn tuyên bố hỉ sự. Chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.”

Nói đến đây Thú Hoàng lại cố ý dừng một chút. Ba chữ ‘ngoài ý muốn’ làm cho mọi người lại từng đợt hâm mộ lẫn đố kỵ.

Ngoài ý muốn đúng lúc kỳ phát tình gì đó, quả thực cực kỳ vô nhân đạo nha!

Cười híp mắt, tiếp thu ánh mắt ganh tị cùng ngưỡng mộ đến từ bốn phương tám hướng, Thú Hoàng mặt dày không biết xấu hổ nói tiếp:

“Nếu tất cả mọi người đều đã thấy được, ta cũng không cần phải nhiều lời nữa. Nào cho âm nhạc vang lên đi, chúc mừng cho Thú Hoàng tương lai của chúng ta. Chúc đôi trẻ sớm có quý tử.”

Qua đêm nay, Gia Lôi chính là con dâu của ta, người nào có thể phản bác?

(^-^)b

Bên này Thú Hoàng đắc ý dào dạt, sắp đặt hết mọi việc cho tương lai của Gia Lôi, lại không biết bên kia con trai yêu dấu đang trong tình huống nước sôi lửa bỏng, khổ không nói nổi.

Có thể cùng người trong lòng thân mật chính là chuyện mỗi người đàn ông đều tha thiết ước mơ, Addis cũng không ngoại lệ. Thân thể Gia Lôi nóng như lửa dán lên ngực hắn, ép hắn nằm giữa một biển hoa. Đôi tay Gia Lôi vội vàng sờ soạng khắp ở trên thân thể hắn, vừa thở hổn hển vừa nói.

‘ Ta muốn, lập tức cho ta đi’

Ngay thời khắc đó, Addis hạnh phúc giống như có được toàn thế giới.


Nhưng sau đó, cả người hắn đều run rẩy lên.

Đừng hiểu lầm, không phải hắn cảm động đâu, cũng không phải kích động. Hắn là bị dọa.

“Gia… Gia… Gia Lôi… ngươi…..ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

Hàm răng khua lộc cộc, giọng run run.

Sự tốt đẹp mỹ diệu đâu? Xin đừng ngắn ngủi như vậy có được không?

Tưởng tượng xem, hắn đường đường là một giống đực mạnh mẽ bị một giống cái chế ngự hai cổ tay, đè ở trên biển hoa, còn đẩy hai chân ra……

Khóc chết thôi. Sao tình huống này không theo đúng tiết tấu mà hắn nghĩ vậy nè? Đây rõ ràng là Gia Lôi muốn làm hắn mà!

Sao lại quên một việc quan trọng chứ? Gia Lôi không phải giống cái bình thường. Trước kia Gia Lôi chính là sống hơn hai mươi năm làm giống đực. Trong tình huống thần trí không tỉnh táo do bị dục hỏa đốt người, so với việc nằm dưới để bị người ta đè, thì tìm một người để đè có lẽ càng đúng với tính cách Gia Lôi hơn. Cho nên người bị chọn là hắn đây không phải người may mắn cái gì. Quả thực xui xẻo tột cùng có hiểu không?

Làm ơn đi, có ai không, lập tức tới đem Gia Lôi kéo ra đi. Sức lực của Gia Lôi thật sự rất lớn, cổ tay hắn đã sắp gãy đứt, cũng thoát không ra.

QAQ khóc

Phụ hoàng, mẫu hậu, con không muốn trở thành giống đực đầu tiên bị giống cái bạo cúc hoa! Đây là trái với định luật tự nhiên! A a a đừng cởi quần!

‘ Rẹt ’

Cái quần dài bị Gia Lôi xé thành hai phần. Addis cứng họng, nhìn người mình yêu phát cuồng một tay xé rách quần mình. Thân là người bị áp đảo, hắn phải bày ra cái biểu tình gì mới đúng?

Không cần suy nghĩ nhiều, tiếp theo nháy mắt trên mặt Addis cũng chỉ còn lại cái biểu tình này.

(⊙o⊙)

Thật ra có nguyên nhân so với bị xé quần càng khủng bố hơn. Đó là hắn thấy được thứ đồ vật khá kinh người kia.

Nó chính là….. rất….. rất…… Đúng…… đúng là nó rồi!

“Có chuyện gì từ từ nói. Gia Lôi, ngươi đi tìm Sullivan đi, Leopold cũng được. Hắn đang ở trong đại sảnh. Nếu ngươi đi không có tiện để ta đi tìm hắn giúp cho ngươi?”

Cơ thể mát lạnh kề bên, Gia Lôi thở hổn hển không ngừng. Ngực trần trụi phập phồng dồn dập. Thứ mà lúc nên xuất hiện thì không xuất hiện, lúc không nên xuất hiện lại nhảy nhót ra là đuôi cá kia, trong nháy mắt Gia Lôi áp đảo Addis liền nhanh chóng biến mất. Hiện ra lúc này là đôi chân thon dài, còn có một ‘hung khí’ để ở giữa hai chân đang mở rộng ra của hắn. Nó run run nhảy nhảy phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể làm hắn máu tươi đầm đìa.


Đây là giống cái quý hiếm sao? Có thể đừng có không giống người bình thường như vậy hay không?

Muốn cử động cũng không nhúc nhích được, trong lòng Addis rơi lệ thành dòng.

Đồng bào của ta ơi, chúng ta đều bị Tân Dân Cục lừa rồi! Giống cái quý hiếm không hoàn mỹ một chút nào. Muốn giống cái quý hiếm sinh Bảo Bảo cho chúng ta, đầu tiên phải chuẩn bị dâng cúc hoa của mình trước!

Addis đang ở trong tuyệt vọng nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi thời khắc đau đớn khi bị tiến vào, bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân vội vàng. Một trận tiếng bước chân hỗn độn từ bên ngoài hoa viên truyền đến, Addis vui sướng thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

Khẳng định là phụ hoàng đã phái người tới cứu vớt ta rồi!

“Người đâu ú… ú…”

Chỉ một tiếng ‘người đâu’, nhưng cũng không chờ hắn hô lên hết ý. Phát hiện không thích hợp, Gia Lôi đã khóa miệng hắn. Hùng sức gặm cắn môi Addis, Gia Lôi khẽ nhúc nhích eo. Hung khí cứng rắn run run tiến tới lối vào tiểu cúc hoa của Addis.

Thân thể cứng còng, từ nhỏ đến lớn Addis cũng chưa từng thấy sợ hãi như vậy. Hắn sợ đến mức dù được người mình thích hôn cũng không có cảm giác. Tầm mắt trông mong nhìn về phía cửa hoa viên, hắn đang khẩn cầu người bên ngoài nhanh tiến vào. Chẳng sợ mất mặt khi bị người ta nhìn thấy mình chật vật, cũng vui vẻ chấp nhận.

Nhưng mà, người bên ngoài đều đã chết hết rồi sao? Vì cái gì không ao đi vào? Các ngươi là tượng canh giữ ở đó làm gì? Bổn hoàng tử đang bức thiết khẩn cầu các ngươi đến cứu đây!

Không có ai nghe được tiếng cầu cứu của Addis.

Hô hấp hai người đan xen hòa quyện bên nhau. Hơi thở kiềm chế đè nén nghe vào lỗ tai người khác đều là loại tra tấn lớn lao. Trong vườn là vị giống cái quý hiếm duy nhất hiện nay, lại đang ở vào kỳ phát tình. Bên ngoài là nhóm giống đực độc thân nhiều năm, người nào dám chú ý lắng nghe? Đơn giản bịt lỗ tai, chỉ lo canh giữ cẩn thận nghiêm ngặt, không để cho người ngoài tiến vào trong vườn là được.

Vì thế đáng thương cho Addis không thể mong được có thần binh thiên tướng đến cứu vớt, chỉ khẩn cầu Gia Lôi lưu tình không tiến vào……

Không bao lâu, trong vườn vang lên âm thanh va chạm, tiếng than nhẹ, rên rỉ không dứt. Có thể nghe ra hai người bên trong làm kịch liệt bao nhiêu. Nhóm thủ vệ canh giữ bên ngoài, ai cũng đều miệng khô lưỡi khô tâm loạn lên. Nếu không phải có sự trung thành trói buộc khắc ở trong xương cốt linh hồn, bọn họ đã sớm vọt vào gia nhập ‘cuộc chiến sống mái’.

Có ai không muốn có được giống cái quý hiếm? Mọi người đều biết giống cái quý hiếm sẽ không chỉ có một vị giống đực bảo hộ. Chỉ cần bọn họ đủ mạnh, giống cái quý hiếm cũng có khả năng là bạn đời của bọn họ.

Thời gian trôi qua từ giây từng phút…..

Ước chừng hơn ba giờ sau, nhận được tin tức do Leopold âm thầm thông báo, đám người Sullivan và Anson nhanh chóng ào ạt tiến đến. Đám người hùng hổ giằng co với đội binh của Thú Hoàng ở ngoài cung. Đối mặt với những bạn trai chính thức của Gia Lôi, Thú Hoàng dù không biết xấu hổ, cũng không có biện pháp đúng lý hợp tình đuổi người.

Nghĩ đến con trai cùng Gia Lôi quấn quýt với nhau hơn ba giờ, dù bọn người Sullivan đi vào cũng không thay đổi được gì. Gia Lôi thật sự sẽ sinh Bảo Bảo cho Addis. Hơn nữa không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Garfield tốt xấu gì cũng đã cứu ông ta một mạng. Lúc này Thú Hoàng mới không tình nguyện dẫn theo mấy người đàn ông sắc mặt u ám đi vào hoa viên.

Im lặng, một đám người thần sắc quái dị đứng ở bên ngoài cổng nhìn vào hoa viên. Người đã từng tới hoàng cung đều biết trong hoa viên có trồng một loài hoa hồng. Giống hoa hồng này cũng tương tự hoa hồng ở địa cầu cổ đại. Có điều hoa hồng này gai nhiều hơn, cũng thô cứng hơn một ít.

Xem ra thân thể của Addis cũng chịu khổ một phen rồi phải không?


Có thể ở chỗ này đại chiến hơn ba giờ, nếu nói rằng thể lực giống cái quý hiếm rất phi thường thì có gì sai?

Mím môi, Anson nhấc chân rảo bước tiến vào hoa viên, khuôn mặt tuấn tú giống như phủ một tầng sương, phải nói là sát khí mới đúng.

Sullivan đi ở bên cạnh Anson. Garfield đi sau hai người kia một bước. Lâm Ân nhìn biểu tình hiu quạnh của Leopold rồi sóng vai cùng Garfield đi vào.

Thấy người đi vào đều có vẻ mặt tàn nhẫn, Thú Hoàng sợ con mình bị hại, lại không tiện ở loại thời điểm này chạy đi vào xem con dâu lõa thể, chỉ lo lắng đi vòng vòng, nỗ lực vãnh tai nghe chân tường.

‘Ui..’

Một âm thanh hô hấp thật lớn, không giống như là của một người sắp đi ra vọng lại, tiếp theo chính là yên tĩnh.

Chuyện gì vậy?

Thú Hoàng vò đầu bứt tai, quay người lại nhìn Leopold, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, lôi kéo cánh tay liền đem người đẩy đi vào.

“Mau đi xem một chút, xem đã xảy ra chuyện gì.”

Không có nhiều lời, cũng đang nôn nóng, Leopold vội vã chạy vào hoa viên.

Đập vào mắt hắn là một màn kinh hồn khiến tròng mắt hắn thiếu chút nữa rơi ra.

Một thân thể thê thảm, sắc mặt trắng bệch, trên người còn rải rác dấu vết ái muội.

Đây là Đại hoàng tử? Phong cách này có cái gì đó không đúng?

Mà càng nhìn cẩn thận, khóe miệng hắn càng giật giật.

Quần áo bị xé rách, trên cổ tay xanh tím, phía sau lưng là gai nhọn đâm đầy, khóe mắt còn có nước mắt……

Đây là bộ dạng bị hành hạ mà thành. Vì thế mới khiến Đại hoàng tử khóc sao?

Hắn không đố kỵ Đại hoàng tử. Thật sự, nếu bị Gia Lôi phát tình làm thành kết cục như vậy, hắn tình nguyện đời này cũng không có cơ hội cùng Gia Lôi lên giường.

“Yêu cầu bác sĩ tiến vào không?”

Dùng giọng nói nhẹ nhàng đến mức tận cùng, rất thành ý mở miệng, Leopold sợ nói lớn sẽ kích thích đến Addis. Hiện trường trước mắt chính là một vụ cưỡng bức, mà hình như Đại hoàng tử lại là người bị cưỡng bức……

“Không cần.”

Đờ đẫn bò dậy, vài lần té ngã hắn cũng không cần người đỡ. Chờ khi Addis đứng lên, trên lưng, bên hông, đặc biệt là mông. Chỗ tư mật chảy máu càng nhìn càng thấy ghê người đập vào mắt mấy người kia.

Leopold lại lần nữa mừng thầm vì đã không bị Gia Lôi kẹp đi.


Thật là quá may mắn!

Ngay cả Anson cũng rơi nước mắt tiếc thương cho cúc của Addis. Đương nhiên chỉ là một chút đồng tình mà thôi, chính sự còn phải nói.

“Gia Lôi đâu?”

Từ lúc bọn họ tiến vào cũng chưa có nhìn thấy Gia Lôi, chỉ có Addis bị chà đạp thê thảm nằm ngay đơ ở trên những nhánh hoa đầy gai.

Thân thể không tự giác run rẩy một chút, Addis tiếp nhận áo ngoài mà Leopold đưa tới. Hắn chậm rãi quấn quanh eo.

“Đại khái hơn mười phút trước đã rời đi.”

Một cách lặng lẽ, mấy người đàn ông quay đầu lại nhìn một mảng lớn hoa đầy gai, lại nhìn về phía ‘thắt lưng’ đang run rẩy của Addis.

Ngươi đã dành hơn mười phút nằm ngốc trên đống gai đó? Ngươi có thấy đau không?

Ta đây không có khuynh hướng thích tự ngược đâu!

Addis nổi giận.

Ta chỉ là ngồi dậy không nổi mà thôi. Bị giống cái đè ở dưới thân cưỡng đoạt, tâm hồn cùng thể xác đều đã chịu thương tổn nghiêm trọng. Thậm chí dù là ‘em trai’ của ta đã thọc vào cửa sau của Gia Lôi thì như thế nào? Quyền chủ động cũng vẫn ở trên tay Gia Lôi. Người ta muốn ta như thế nào thì ta cũng phải chịu như thế đó. Còn ‘em trai’ bị khóa cứng của ta vẫn luôn phun rồi lại phun, cũng sắp phun ra máu. Hơn mười phút không dậy nổi tính là cái gì? Ta có thể một lần nữa đứng lên đã thật sự là anh hùng rồi!

“Biết đã đi đâu không?”

Khó có được cơ hội rải muối miệng vết thương của người khác, Sullivan dùng tay che khóe miệng đang nở nụ cười khoái trá, truy hỏi Addis.

“Không biết, hắn nháy mắt đã biến mất.”

Nghe xong lời nói này, mấy người đàn ông đều nhăn chặt mày. Addis cố nén rối rắm và khổ sở xuống, nhắc tới một việc khác.

“Ta đã ngửi thấy mùi hương của thuốc kích thích trên người Gia Lôi. Có thể thấy được Gia Lôi phát tình cũng không phải là ngẫu nhiên.”

“Thuốc kích thích à?”

Sắc mặt mọi người đồng thời trầm xuống. Chính là thứ đồ kia làm cho bọn họ mất lần đầu tiên của Gia Lôi sao? Nghĩ đến đây cũng đoán được nguyên nhân Addis bị thê thảm như vậy?

Mấy người kia có biểu tình như bừng tỉnh ngộ làm Addis phun một ngụm máu ở trong lòng. Hắn quyết định, đánh chết cũng sẽ không nói ra chuyện Gia Lôi chỉ có thể bị người làm. Khi Gia Lôi muốn đè người thì ‘hung khí’ liền sẽ bị mềm nhũn. Hắn đã chịu kinh hách quá lớn, hắn cũng muốn mấy tên đáng chết này nếm thử cảm giác đó.

“Ta nói trước, không ai được tranh với ta đi bắt được cái tên to gan dám làm cái việc kinh tởm kia. Ta muốn chơi cho hắn tàn phế!”

Dữ tợn nhe răng, Addis âm thầm thề.

Khi tìm được tên lòng lang dạ sói dám chuốc thuốc Gia Lôi trở về, ta sẽ tự tay xử lý để tế sự tôn nghiêm đã vỡ thành từng mảnh của ta!

Dứt lời hắn thất tha thất thểu rời đi. Hai chân run rẩy, dáng đi hình chữ bác thật buồn cười. Hiện tại hắn chỉ muốn ngủ. Còn nữa, trước khi ngủ hắn phải ăn một bữa thật no, hắn cần phải tẩm bổ để bù đắp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.