Đọc truyện Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái – Chương 66: Tình cảm méo mó
‘Ầm’
Cửa phòng bị đẩy ra thật mạnh, một thân sát khí Burley Brooke mặt âm trầm nện bước tiến vào phòng ngủ.
Bị âm thanh mở cửa thình lình vang lên làm cho giật mình, người nằm nghiêng ở trên giường nghỉ ngơi là Khuynh Nguyệt bỗng nhiên mở to mắt. Ánh mắt nhìn thấy Burley Brooke liền theo bản năng bĩu môi.
“Ồ, đây không phải gia chủ tương lai của gia tộc Brooke sao? Trời còn chưa có tối đâu, sao ngươi đã vội vã chạy vào phòng ngủ. Đây là gấp gáp không chờ nổi đến tối, muốn ta làm ngươi ngay à? Ngươi muốn bị làm đến như vậy sao?”
Lời thô tục bất kham lại nói ra từ một đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, cũng lộ ra vài phần chán ghét lạnh lùng. Nếu ở một năm trước, đánh chết Khuynh Nguyệt cũng sẽ không nghĩ đến có một ngày chính mình sẽ thản nhiên nói ra những lời hạ lưu như thế này, mà lời nói đó lại là đối với chồng của mình.
A, chồng mình?!
Biểu tình Khuynh Nguyệt vặn vẹo nắm chặt đôi tay. Có chồng nhà ai lại cầu vợ mình dùng gậy massage hung hăng thọc vào cúc hoa của hắn? Mà sắc mặt dâm đãng của Burley Brooke khi bị đâm vào mông khiến Khuynh Nguyệt vô cùng ghê tởm.
Quả thực nhìn thấy hắn, Khuynh Nguyệt liền muốn phun ói.
Là ngươi huỷ hoại cuộc đời ta. Chính ngươi biến ta thành một quái vật ghê tởm không khác gì ngươi. Ta hận ngươi Burley Brooke, hận đến mức ước gì có thể dùng súng bắn chết ngươi ngay!
“Nói tiếp đi.”
Tức giận thu lại, giọng trầm trầm thay thế, Burley Brooke thuận tay đóng cửa phòng. Hắn chậm rì rì từ túi áo trước ngực lấy ra một đôi găng tay trắng từ từ mang vào. Động tác lộ ra vẻ ưu nhã thanh lịch, nhưng cặp mắt lại âm lãnh yêu mị như rắn độc, chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Khuynh Nguyệt.
Thấy Burley mang bao tay, Khuynh Nguyệt khẩn trương ngồi dậy. Đôi tay chống đỡ thân thể run run hơi hướng đầu giường thối lui.
“Như thế nào? Đại thiếu gia không vui lòng vì lời nói của ta sao? Chẳng lẽ không phải mỗi ngày ngươi đều bị ta làm? Có bản lĩnh buổi tối hôm nay đừng quỳ xuống cầu ta làm.”
Biết rõ không thể ở thời điểm hắn tức giận mà ngang ngược, nhưng Khuynh Nguyệt nhịn không được. Tất cả đều rơi xuống tình trạng này còn cần bận tâm cái gì? Còn cái gì để bận tâm? Khuynh Nguyệt cảm thấy mình mới là người bị hại nhiều nhất.
Khóe miệng cong lên, nụ cười không tăng không giảm, cho đến khi đeo bao tay xong Burley mới lại lần nữa mở miệng.
“Chuyện tình thú chốn phòng the của vợ chồng chúng ta qua một hồi lại nói. Đến đây, Tiểu Bảo Bối, nói cho ta nghe ngươi vì cái gì lại đem chuyện nhà Brooke nói cho người khác?”
“Cái gì? Người nào? Ta nghe không hiểu.”
Đồng tử hơi co lại, Khuynh Nguyệt cố gắng phản bác.
“Nghe không hiểu?”
Nhẹ nhàng đi đến mép giường, Burley Brooke nghiêng đầu cười.
“Có cần ta đem tên đi mật báo kia tới trước mặt ngươi hay không? Chắc là không cần rồi, hắn cả hình dạng con người cũng không nhìn không ra, vạn nhất dọa ngươi sợ thì làm sao bây giờ? Ta sẽ đau lòng.”
Cả hình dạng con người cũng nhìn không ra sao? Sắc mặt Khuynh Nguyệt xanh rồi lại trắng, hít sâu một hơi. Kia chính là thân tín cô từ nhà mẹ đẻ mang đến đây, hắn làm sao dám……
“Ngươi đang cáo buộc ta?”
Tựa hồ cảm thấy bộ dáng Khuynh Nguyệt thực buồn cười, Burley Brooke cong lưng, dùng đôi tay nắm thanh giường nhìn Khuynh Nguyệt giận mà không dám nói gì.
“Bất luận người đàn ông nào, khi nắm được chứng cứ phản bội của vợ mình đều sẽ không tha thứ, cũng không cho phép vợ yêu có cơ hội xin giúp đỡ từ xung quanh. Cho nên Tiểu Bảo Bối à, ngươi không thể trách ta quá tàn nhẫn. Muốn trách chỉ có thể trách ngươi làm việc không cẩn thận, bị ta nắm cái đuôi nhỏ rồi.”
“Ta không có phả bội!”
Cất giọng thét chói tai, dù Khuynh Nguyệt không yêu hắn, thậm chí dám thẳng thừng cho hắn mất mặt. Nhưng Khuynh Nguyệt tuyệt đối không có thể thản nhiên thừa nhận trong lòng mình có người khác. Đừng nói thừa nhận, để lộ ra một chút manh mối cũng đều không thể.
Burley Brooke và Khuynh Nguyệt đã bị trói buộc vào nhau. Cô sống là người của hắn, chết là quỷ của hắn. Muốn chạy trốn khỏi hắn? Trừ phi chết. Nhưng Khuynh Nguyệt không muốn chết, càng không muốn sống mà bị tra tấn khủng khiếp như thế.
‘ Bốp ’
Một cái tát thật mạnh ném trên mặt Khuynh Nguyệt. Bò lên trên giường, Burley Brooke dùng ngón tay nâng cằm Khuynh Nguyệt, ôn nhu lau đi vết máu bên khóe môi.
“Ngươi vì sao không ngoan như vậy? Ta nói ngươi phản bội thì ngươi chính là phản bội. Nói cho ta nghe, ngươi cùng Seramba Robin qua lại bao nhiều lâu rồi? Hắn có khiến cho ngươi sảng khoái hay không? So với ta còn sảng khoái hơn sao?”
Seramba Robin sẽ là người thừa kế gia tộc Robin. Hắn so với Burley Brooke quả là khác biệt. Seramba Robin chính là người có thực lực là người sẽ dẫn đầu một trong những gia tộc lớn. Một gia tộc nho nhỏ như Brooke sao có thể so bì được chứ?
“Ta không có!”
‘ Bốp ’
Lại là một cái tát thật mạnh đánh vào trên mặt. Trong cơ thể chậm rãi bốc lên nhiệt độ quen thuộc, Khuynh Nguyệt gian nan kẹp chặt hai chân.
“Có cảm giác rồi sao? Muốn ta thỏa mãn ngươi thì đem toàn bộ những việc ngươi đã cùng Seramba Robin thông đồng nói rõ. Đương nhiên việc quan trọng nhất chính là nói rõ ngươi vì cái gì muốn đem việc Gia Lôi có thể là Karen giao cho hắn đi xử lý. Cha ngươi là một gia chủ trong tộc, chắc cũng không thể bị ngươi ta khinh bỉ khi ngươi làm chuyện đến nông nỗi như vậy? Chậc chậc chậc chậc, thật là trời sinh hạ tiện nha. Ở trong lòng ngươi, Seramba Robin so với người chồng như ta tương đối đáng tin cậy hơn, so với cha ngươi càng cho ngươi cảm thấy thân cận hơn. Ngươi còn dám nói ngươi không có phản bội? Tinh thần phản bội so với thân thể phản bội càng khiến người ta hận hơn. Honey à, ngươi nói ta nói rất đúng phải không?”
Ngón tay lạnh lẽo ở trên má, cái lạnh này khiến Khuynh Nguyệt phát run.
Từ khi Burley biết chỉ cần làn da hai người không tiếp xúc trực tiếp sẽ không dễ dàng động tình, hắn liền dưỡng thành thói quen luôn mang theo bao tay. Đặc biệt khi hắn tra tấn Khuynh Nguyệt, nhìn cô thống khổ hắn sẽ càng sảng khoái hơn so với bị thọc ở mặt sau. Hắn thậm chí không hề có ý tứ che giấu điểm này. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất cô càng căm ghét hắn.
Chỉ là lúc này cô lại không có sức lực phẫn nộ. Bị Burley biết được mình chính là người đem chuyện ngày đó truyền ra, Khuynh Nguyệt thật bất ngờ. Vì không muốn bị người khác phát hiện, Khuynh Nguyệt cũng không dám dùng thiết bị liên lạc, mà là áp dụng biện pháp nguyên thủy nhất, phái người của mình mang tin cho Seramba Robin.
Burley là từ đâu nghe được thông tin? Chẳng lẽ bên cạnh Seramba có người của Burley?
Mạnh mẽ áp xuống uy đoán kinh tâm, Khuynh Nguyệt run run rẩy rẩy ngước mặt nhìn hắn.
“Chúng ta có chuyện nói với nhau không được sao? Ta thề ta đối với Karen không có ý tưởng. Ta a… á!”
Không chờ Khuynh Nguyệt nói cho hết lời, cái tát thứ ba lại rơi xuống.
“Ai cho phép ngươi nhắc tới hắn? Há mồm ngậm miệng đều là Karen. Ngươi có để ý đến cảm thụ của ta hay không?”
Một bàn tay đưa đến bóp cổ Khuynh Nguyệt, một cái tay khác vỗ vào mặt nàng.
“Nói, vì cái gì quan tâm Karen như vậy? Hắn có phải giống cái quý hiếm hay không quan trọng với ngươi lắm sao? Ngươi có phải đang cầu nguyện hắn chính là Karen ngày xưa hay không? Ngươi muốn cùng hắn tiếp tục duyên phận? Ta nói cho Khuynh Nguyệt ngươi biết, cho dù hắn là anh trai của ta cũng sẽ không cưới đồ đê tiện như ngươi đâu. Ngươi từ bỏ ý định đó đi!”
“Ta không có, không có, không có!!”
Ta mới không có cầu nguyện cho Gia Lôi chính là Karen. Ta nhờ Seramba Robin tra xét là muốn chứng minh hoài nghi của bà Ninh Vi là sai. Karen của ta sao lại là giống cái quý hiếm? Cho dù bà Ninh Vi là mẹ đẻ của Karen cũng không thể vũ nhục người trong lòng ta.
Là bởi vì không muốn làm lớn chuyện cho nên Khuynh Nguyệt mới lén lút đi tìm Seramba Robin nhờ hỗ trợ. Ai biết……
“Ngươi tốt nhất thật sự không có nghĩ như vậy, bằng không…”
Đôi tay lúc này giữ lấy đầu Khuynh Nguyệt. Đôi mắt màu bạc nhìn xuống khuôn mặt đã trắng bệch của Khuynh Nguyệt, giọng nói của Burley nhu tình như nước.
“Ta sẽ ăn từng chút từng chút một thịt trên người cùng nội tạng của ngươi. Sau đó đem xương cốt của ngươi mài thành bột hòa vào nước uống. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoại của ngươi đều là của Burley ta. Ai cũng không thể cướp ngươi đi, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Nước mắt rào rạt tuôn rơi, Khuynh Nguyệt bị dọa phát khóc. Khuynh nguyệt hít sâu một hơi, cũng không dám làm gì. Cô biết Burley nói ra được liền làm được. Nếu như bản thân mình bị hắn phát hiện trong lòng vẫn luôn có bóng dáng Karen, thì hắn thật sự sẽ ăn thịt mình. Sẽ bị ăn sống, để bản thân tận mắt thấy chính mình bị ăn từng chút một cho đến khi tắt thở mới thôi.
“Thật ngoan, thấy ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi sảng khoái một hồi.”
Hắn xoay người xuống giường, từ ngăn kéo ở tủ đầu giường lấy ra một cái roi đặc chế. Burley lại nắm lấy tóc Khuynh Nguyệt, đem người kéo lê trên mặt đất. Cây roi dài trong tay vung mạnh lên từng đợt tạo thành những đường roi đẹp mắt.
Ở tại hành tinh U23P4457.
Sau khi phá hủy phi thuyền mà Dark Clan dùng làm nơi chữa trị cho Gia Lôi xong. Cả đám người cùng đưa Gia Lôi đến một nơi nằm trong sản nghiệp của Sullivan. Đó là một trang viên tư nhân diện tích tương đối lớn.
Theo lời Sullivan đã nói, Liên Bang quá phức tạp không thích hợp cho Gia Lôi tĩnh dưỡng thân thể, hơn nữa Thú Hoàng còn chưa có tỏ thái độ, trở lại bên kia còn không bằng tới trang viên của hắn sẽ tự do tự tại hơn.
Garfield không có ý kiến gì. Leopold theo số đông. Addis còn chưa phải là người chính thức trong hàng ngũ bảo vệ Gia Lôi, nên không có quyền lên tiếng. Còn lại Lâm Ân tất nhiên đứng về phe Thủ lĩnh của hắn.
Vì thế sau khi lảo đảo lắc lư trên phương tiện di chuyển hơn hai mươi phút, ba nhân vật lớn của Liên Bang may mắn được tới tham quan trang viên xa hoa của đối thủ lâu năm. Thật sự rất xa hoa, không hề kém hơn so với trang viên hoàng gia. Có thể thấy được Sullivan cũng là người biết hưởng thụ.
“Phòng ngủ trên lầu ba, tùy các ngươi chọn. Mọi người đều rất dơ, đi tắm trước rồi lại xuống dưới mở cuộc họp.”
Mới vừa đi tiến đại sảnh, Sullivan liền cười tủm tỉm mở miệng nói. Sau đó hắn vươn cánh tay hướng tới thiếu niên trong lòng ngực Garfield, ý đồ muốn tiếp nhận Gia Lôi đang ngủ say về tay mình.
“Quản gia, mang vài vị khách quý lên lầu.”
Nghiêng người, nhanh nhẹn tránh khỏi móng rồng của Sullivan, cánh tay Garfield ôm càng chắc chắn, cất bước hướng lên trên lầu.
Đáng chết, làm gì phản ứng nhanh như vậy!
Sờ sờ cái mũi, Sullivan tăng tốc độ, bước nhanh vài bước đã đứng trước mặt Garfield.
“Gia Lôi không ở lầu ba. Ta đã chuẩn bị phòng ngủ tốt nhất cho em ấy. Hay ngươi đem em ấy giao cho ta đi.”
Nói rồi lại muốn duỗi tay ra lấy, nhưng một lần nữa tay hắn lại rơi vào khoảng không.
“Không cần phiền toái như vậy. Ta cùng Gia Lôi ở chung một gian phòng.”
Ở chung một gian phòng?
Đừng nói Sullivan, cả Leopold cùng Lâm Ân đều dùng ánh mắt hoài nghi cộng thêm lên án hung tợn nhìn chằm chằm Garfield.
Cầm thú, ngươi muốn làm cái gì?!
“Garfield, câu nói đùa này một chút cũng không buồn cười.”
Bất lực nhìn Tiểu Lôi bị Garfield ôm. Hắn ghen cũng phải nhẫn. Nhưng sao có thể nhìn được Garfield cùng chung chăn gối với Tiểu Lôi? Đánh chết cũng không thể nhẫn.
“Ta chưa bao giờ nói đùa.”
Quăng cho Sullivan một ánh mắt ‘Ta như là đang nói đùa sao’, Garfield một lần nữa nâng bước chân hướng lên trên lầu đi.
“Từ từ.”
Sullivan mở miệng cản trở. Gia Lôi ở trong lòng ngực Garfield đột nhiên mở mắt ngẩng đầu. Ánh mắt mông lung, giọng nói lại rất kiên định:
“Garfield cùng ta về phòng ngủ. Các ngươi muốn thương lượng cái gì chờ ngày mai lại cùng Garfield nói.”
Tiếp theo Gia Lôi lại vỗ vỗ bả vai Garfield.
“Đi thôi.”
Garfield thực ngoan ngoãn nghe lời bước đi, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt màu vàng kim tràn đầy ấm áp, sáng rực tỏa ra hào quang lóa mắt. Diện mạo tuấn mỹ giống như một vị thần.
Mà mấy người đàn ông phía sau lại không có diễm phúc bằng hắn.
Bị đả kích đến uể oải ỉu xìu, Sullivan lại lần nữa cảm nhận sâu sắc Garfield có vị trí đặc biệt ở trong lòng Gia Lôi. Hắn có thể công khai ngênh ngang vào phòng, mình thì sao? Miệng nói thật nhiều cũng không được cho phép. Sullivan hắn từ nhỏ đến lớn có khi nào bị nghẹn khuất như vậy chứ?
Leopold so với Sullivan còn muốn nghẹn khuất hơn. Ban đầu hắn cứ băn khoăn nên theo đuổi Gia Lôi hay không. Hắn giãy giụa thật lâu. Tất cả mọi người đều cùng theo đuổi Gia Lôi, vì cái gì chỉ có mình hắn chịu khổ nhiều như vậy? Yêu thật không dễ dàng, từ bỏ lại luyến tiếc, sầu chết hắn.
Addis yên lặng nhìn trời. Hắn thấy rất rõ ràng, nếu nói Sullivan cùng Leopold là những người có chút ấn tượng ở trong mắt Gia Lôi thì hắn cũng chỉ tốt hơn người qua đường một chút. Có lẽ ngoại trừ thời điểm bị Gia Lôi khi dễ?
Muốn cho Gia Lôi tiếp thu hắn? Có lẽ có chút khó khăn.
Lâm Ân không lãng phí thời gian ở đây cảm khái xuân thu. Hắn tiêu sái xoay người, chạy thẳng đến phòng y tế.
Phải nhanh chóng lấy lại phong độ. Ôi khuôn mặt đẹp trai của ta, ui da… ui…!!
Trong phòng.
Tay chân mềm nhũn, Gia Lôi được Garfield nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Bàn tay to sờ sờ mặt Gia Lôi, ôn nhu thấp giọng hỏi.
“Còn có chỗ nào không thoải mái sao? Muốn anh vào phòng chính là có chuyện muốn cùng anh nói à?”
“Phải. Trước mắt tình huống của ta không ổn định. Không biết Thú Hoàng bên kia sẽ ra chiêu gì tiếp theo. Ta sợ lỡ như khi bị bắt lại phát cuồng lần nữa sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết. Cho nên muốn……”
“Em muốn rời đi?”
Nắm tay Gia Lôi, Garfield ngồi vào bên cạnh. Được cùng với người trong lòng đơn độc ở bên nhau đúng là cám dỗ quá lớn, hắn thừa nhận hắn kháng cự không được.
“Hiện tại liền đi sao?”
Gia Lôi vừa mới rồi nói ngày mai bọn người Sullivan lại đến tìm hắn, nguyên do là đang kéo dài thời gian.
“Đúng vậy, hiện tại liền đi.”
Nếu không đi sợ là đi không được. Thân thể ngoài ý muốn tiến vào kỳ phát tình. Mà thời gian phát tình lại không cố định. Có quỷ mới biết khi nào thì làm ra hành động vô thức trước mặt mọi nơi công cộng!