Đọc truyện Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái – Chương 63: Gió nổi lên
Đây là…… tình huống như thế nào?
Seleigh Leopold cứng đờ thân thể dừng lại bước chân. Đôi mắt ngây ngốc nhìn mỹ nhân ngư phiên bản mỹ thiếu niên, cả hô hấp cũng sắp quên mất.
Dù rằng hắn đã biết Karen là giống cái quý hiếm, nhưng nghe nói cùng với nhìn thấy tận mắt là hai việc hoàn toàn khác nhau nhiều đến vậy sao?
Trước mắt là một vẻ đẹp quá mức kinh diễm, toàn thân phát ra mị lực lập loè đầy dụ dỗ.
“Mau tới áp đảo ta nào.”
“Lập tức nhào lại đây ăn ta luôn đi.”
“Ta muốn sinh con cho ngươi.”
Hình ảnh này có thể so với xuân dược mạnh nhất trên đời. Một giống cái có mị lực kinh hồn khiến cho giống đực có tâm trí kiên định nhất trong nháy mắt cũng dâng lên cảm xúc nhộn nhạo. Hắn hận không thể lập tức hóa thân thành dã thú….
Không nhộn nhạo thì là vô năng đó!
Bàn tay không tự giác che lại ngực, trái tim thình thịch thình thịch liên hồi. Tiếng sau so với tiếng trước càng mãnh liệt hơn. Tim đã sắp nhảy khỏi lòng ngực rồi.
Đây là điểm đặc thù của giống cái quý hiếm sao?
_|~|○
Ta vừa mới hạ quyết tâm từ bỏ theo đuổi Karen. Nhưng thế này từ bỏ được không? Đừng đối xử với ta như vậy, làm sao ta có thể tiêu sái rời đi!?
Leopold đang khổ sở rối rắm không thôi. Mỹ nhân ngư bên kia lại hơi vặn eo nhỏ, nhảy nhảy nhảy tới trước mặt hắn.
Đừng… Đừng… đừng nhìn ta như vậy… Ta hồi hộp quá!
Cố nuốt nuốt nước miếng, thân thể Leopold càng trở nên cứng đờ, giống như khúc gỗ muốn cử động cũng không cử động được.
Thiếu niên hất mái tóc dài màu trắng bạc một cái. Ập vào trước mặt Leopold là hơi thở mị hoặc. Quả thực muốn hút hết hồn vía của hắn.
“Ngươi nhìn thực quen mắt.”
Gia Lôi lẩm bẩm, ngón tay mảnh dài chạm vào cằm Leopold. Đôi mắt đăm chiêu tựa hồ đang nỗ lực cố nhớ ra người trước mắt là ai.
Khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ, chân tay luống cuống.
Cái này có tính là thả thính không? Ta có nên nắm tay em ấy hay không?
Ở phía sau, “nhóm người thương tích” do bị Gia Lôi đánh, đang điên cuồng hét to ở trong lòng. Tổ tông thôi không còn “yêu” bọn họ, rên rỉ bò đi thật nhanh.
Cũng may thân thủ của Sullivan và Garfield cao bực này, vận khí tốt, nên có thể né né tránh tránh không bị Gia Lôi quất trúng vài lần. Một số ít chừng sáu bảy người ba chân bốn cẳng giúp đỡ lẫn nhau chạy ra ngoài. Không xảy ra bao nhiêu lâu, như có siêu bão quét qua, trong phòng y tế chỉ còn dư lại có Gia Lôi, Leopold, Sullivan cùng Garfield.
Á không đúng, còn có một người hoàn toàn đã bị biến dạng ngồi yên ở trong góc, Lâm Ân. Hắn là người đầu tiên bị Gia Lôi ngược đãi sau khi hóa thân thành mỹ nhân ngư. Trên người hắn không một chỗ lành lặn, điều là vệt đỏ che kín toàn thân. Nếu không phải Lâm Ân bỏ mặc gương mặt bị thương liều mạng cũng muốn gắt gao bảo vệ bộ vị, đại khái nơi đó đã bị Gia Lôi cẩn thận chiếu cố vô số lần……
Có thể thấy được sự để ý của Gia Lôi đối với Lâm Ân sâu sắc bao nhiêu. Cho dù ở thời điểm đầu óc không rõ ràng lắm cũng có thể dựa vào bản năng mà tìm tới hắn. Đây mới là “tình cảm” chân thật nha!
“Lâm Ân, có cần ta đỡ ngươi không?”
Rốt cuộc đây cũng là thuộc hạ thân tín của hắn. Hắn thừa dịp lực chú ý của Gia Lôi còn đặt lên người tên Thống đốc xui xẻo chưa có dời đi, Sullivan thật cẩn thận đi tới bên cạnh Lâm Ân.
Garfield cũng thực trượng nghĩa không có lại gần giẫm lên chân đau của Lâm Ân. Hắn yên lặng xoay người, chắn tầm nhìn giữa Gia Lôi cùng Lâm Ân.
“Thủ lĩnh……”
Bất chấp chính mình có phải bị kẻ địch thương hại hay không, Lâm Ân ngẩng đầu. Động tác đơn giản lại làm đau đớn theo dây thần kinh lan khắp nơi, khiến Lâm Ân nhe răng nhếch miệng,
“Karen đánh ta mạnh như thế có phải sau đó sẽ không còn giận nữa hay không?”
Mặt sưng phù, nói cũng có chút khó khăn, nhưng ý tứ của Lâm Ân thực tỉnh táo. Hắn muốn cho Karen hết giận.
Nếu Lâm Ân muốn tránh đuôi cá, Gia Lôi căn bản không có khả năng đem hắn ngược đến nông nỗi như vậy. Tuy sức chiến đấu của Lâm Ân không bằng Anson, nhưng tốc độ lại không người nào trong Dark Clan có thể so.
Chỉ cái đuôi nhỏ của Gia Lôi làm sao chạm đến thân thể hắn. Nhưng không chỉ chạm mà còn đánh đến toàn thân trên dưới một chỗ nguyên vẹn cũng không có. Nói trắng ra Lâm Ân chính là tự nguyện đi tìm ngược, bị ngược cũng tương đối thảm.
Lâm Ân quên không được lần trước khoảnh khắc cuối cùng trước khi Karen vội vàng rời khỏi Tổng bộ Dark Clan. Một khắc kia, toàn thân bị thương, Karen mang theo tuyệt vọng dần dần biến mất vào phi thuyền của kẻ địch. Còn nữa trong video mà hắn xem lại, Karen khổ sở chạy đông chạy tây, chật vật trốn tránh. Tất cả lỗi lầm đều do hắn bất cẩn. Nếu hắn có thể cẩn thận một chút, ý thức phòng bị có thể cao một chút, thì quan hệ của Karen cùng Dark Clan có bị rạn nứt?
Rõ ràng trước đó không lâu, hắn cùng Karen còn hi hi ha ha thân thiết đùa giỡn bên nhau không chỗ nào bận tâm. Sao chỉ giây lát liền biến thành kẻ địch?
Có phải hắn làm Karen thất vọng hay không? Cảm thấy hắn không có năng lực khống chế thủ hạ? Hoặc là hoài nghi âm mưu đuổi giết của mấy người Dark Clan kia đều là do hắn bày mưu đặt kế?
Người trong thiên hạ đều biết Lâm Ân thâm độc, thích nhất là dùng thủ đoạn. Chỉ cần có lợi ích cho Dark Clan, hắn sẽ bất chấp tất cả mà làm. Karen đã dụ dỗ Anson, còn muốn đi lôi kéo mê hoặc Thủ lĩnh. Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Karen chính là mối tai họa. Một giống cái không thể sinh con nối dõi còn dám đi mê hoặc hai người đứng đầu Dark Clan, làm cả hai thần hồn điên đảo. Hắn thân là người đứng thứ ba trong tổ chức muốn giết chết Karen tựa hồ một chút cũng không kỳ quái.
Ta không có! Ta thật sự xem Karen là bạn bè.
Hắn là một người không giàu tình cảm, cũng xác thật có thói quen dùng thủ đoạn. Nhưng đối với bạn bè, hắn tuyệt đối sẽ chân thành. So với nhóm ngụy quân tử ngoài miệng ồn ào nói đạo lý, sau lưng lại hai ba mặt, thì hắn tốt hơn nhiều.
Lui một vạn bước mà nói, chuyện tình cảm của Thủ lĩnh hắn có tư cách gì đi khoa tay múa chân? Rất khó có được người làm Anson động tâm, người bạn tốt này cao hứng còn không kịp, sao còn đi làm chuyện ngu xuẩn phá hư? Bị Anson phát hiện còn không phải sống trong địa ngục.
Những người ngoài không hiểu rõ chuyện biết cái gì mà nói? Tiêu chuẩn sống của các thành viên Dark Clan chính là được hạnh phúc là quan trọng nhất. Không cần kéo dài mãi mãi, chỉ quan tâm có thể có được hay không.
Lần này hắn đi trước Anson, mang theo bác sĩ tới, bởi vì hắn muốn gặp trực tiếp Karen nói lời xin lỗi.
Hắn cũng đã nghĩ qua, mặc cho Karen đánh mắng thế nào hắn cũng chịu. Hắn phải dùng thành ý cởi bỏ khúc mắc. Cho mình không còn áy náy, cũng để Karen không còn hiểu lầm Dark Clan.
Hắn thề mọi thành viên trong tổ chức đều hoan nghênh Karen thường trú ở Dark Clan, cũng từ đáy lòng hy vọng Karen cùng Thủ lĩnh và Anson có thể hạnh phúc đến vĩnh viễn. Những lời này Thủ lĩnh cùng Anson không thể tự mở miệng. Hắn là người duy nhất có thể đại diện, tất nhiên việc nhân đức này không thể nhường ai, cho nên hắn tràn đầy hy vọng tới.
Sau đó……
Khụ khụ, hắn đoán được mở đầu cùng kết cục, lại không có đoán được quá trình. Karen xác thật tức giận hắn, cũng xác thật đánh hắn, nhưng mà…..
Cúi đầu nhìn quần áo rách nát, một thân đầy dấu vết, lại ngắm đôi tay che ở bộ vị. Đôi tay bị thương nặng nhất.
Đây là nói rõ Karen muốn cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn có phải hay không!?
Thủ lĩnh thật quá đáng. Vì sao không nói cho ta biết Karen là giống cái quý hiếm? Bị giống cái đánh cùng bị người cá ngược đãi có thể giống nhau sao? Ta vì hạnh phúc của ngài cùng Anson mà gồng mình không có biến thành thú hình, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Lâm Ân bi phẫn lại khó hiểu. Trên người vừa động là đau, nước mắt ở khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Vốn dĩ bộ dáng anh tuấn còn đỡ, còn có thể làm người ta cảm thấy vài phần mỹ cảm, nhưng mặt bị phá tướng thành mặt heo thì……
Ha ha….
Sullivan nhướng mắt nhìn Lâm Ân đã bị thương thành như vậy còn không quên hỏi Gia Lôi có thể tha thứ cho hắn hay không. Sullivan hở dài một tiếng.
“Yên tâm, chỉ cần hắn bộc phát rồi thì sẽ không ghi hận ngươi, ngươi vẫn có cơ hội.”
Ba đại đầu sỏ Dark Clan đều thua trong tay một mình Gia Lôi. Chuyện này có tính là sự trêu đùa của vận mệnh không?
Cơ hội?????
Đôi mắt sưng thành thành quả đào phát ra tia sáng lập loè đầy nghi hoặc. Lâm Ân muốn hỏi, nhưng Sullivan đã không còn để ý tới hắn. Mà hắn cũng không có tâm tư hỏi lại, bởi vì bên kia vang lên âm thanh “bạch bạch” quen thuộc. Mỗi một tiếng đều làm tâm can Lâm Ân run rẩy.
“Từ từ… Karen… ui…. nghe…ta nói… a… a…”
Gia Lôi có vẻ nổi giận nhảy nhảy đuổi theo Leopold khắp phòng. Mỗi lần Leopold muốn dùng lời nói ổn định, người này đều sẽ nhảy lên, dùng đuôi tát một cái. Cái đuôi vô tình của Karen làm cho Leopold chỉ có thể kêu đau chạy vòng vòng. Cũng may thân thủ của hắn không tồi, lúc này mới không có giống như Lâm Ân tự đi tìm ngược mà phá tướng.
“Nghĩ biện pháp giữ hắn lại đi, cứ náo loạn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ đưa người của Chính phủ Liên Bang tới.”
Bình tĩnh lấy một cái áo rách đem quấn quanh ở bên hông, Lâm Ân đầu heo đứng lên nhỏ giọng mở miệng.
Chỗ có Thủ lĩnh xuất hiện chưa bao giờ thiếu thám tử của Chính phủ Liên Bang. Phi thuyền của Dark Clan đến đây gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn không tin thám tử không biết. Họ còn ngại Thủ lĩnh nên còn không dám xông vào ngay, nhưng thời gian dài khó mà nói.
“Làm như thế nào đây? Chỗ này quá nhỏ, chúng ta không có biện pháp thay đổi thú hình.”
Garfield cũng đau đầu, không biến thành hình thú thì đánh không lại Gia Lôi đang mất lý trí. Hắn là Kim Sư, hình thể to hơn phân nửa cái phòng này, không gian hạn chế sẽ khó xoay xở, hoàn toàn phát huy không được thực lực, thay đổi cũng như không.
Mà Sullivan thì…… Vẫn là thôi đi, rồng còn lớn hơn sư tử.
“Lâm Ân, ngươi là hình thú gì?”
“Con nhện.”
“Cái gì?”
Garfield sửng sốt một chút.
“Nhện Độc.”
Gằn từng chữ một, Lâm Ân nói thực bình thản. Chỉ có Sullivan mới biết được để nói ra hai chữ đó Lâm Ân cần bao nhiêu nỗ lực mới có thể đủ áp xuống sát ý. Thú hình chính là vết sẹo của Lâm Ân, cũng là điều bí mật không dễ dàng đụng chạm được.
Vì Sullivan đã đưa Garfield vào phạm vi người một nhà, Lâm Ân cũng nhìn ra điểm này mới có thể không chút do dự nói ra điều bí mật không thể bị người ngoài biết đến sao?
Đây là khảo nghiệm của Lâm Ân đối với Garfield sao?
“Ngươi không phải đang nói giỡn chứ?”
Nhíu mày, sắc mặt Garfield cũng nghiêm túc hơn. Hắn là Thiếu Tướng, rất nhiều chuyện người khác không biết nhưng hắn hoặc nhiều hoặc ít biết một chút.
Năm đó vì bảo vệ nhân loại, các nhà khoa học đem gien người cùng gien thú kết hợp, cuối cùng cũng có kết quả thành công. Trong đó, không chỉ có thú hình mọi người thích như rồng, hổ, báo, sói…. thường thấy, còn có một số dị loại làm người ta khó mà tiếp thu.
Ví dụ như là có nhiều chân như bạch tuộc, lại có thể ăn thịt sống, thân thể đầy nọc độc, tốc độ nhanh như con báo, hình thể cũng to lớn kinh người. Nhện Độc.
Hình thú quá khác biệt, nhìn thôi đã khiến cho da đầu người ta tê dại. Lúc đầu mọi người còn nhớ tới công lao cống hiến của bọn họ mà tỏ ra biết ơn. Nhưng thời gian trôi qua, tâm dần dần nhạt đi, tất cả mọi người lại tránh né tiếp xúc với bọn họ.
Không có người đồng ý thân thiết cùng quái vật ghê tởm. Thái độ tiêu cực của mọi người kích thích nội tâm những giống đực đó. Có giống đực chịu không nổi kỳ thị lựa chọn tự mình hủy diệt. Có giống đực lại không cam lòng bị kỳ thị lựa chọn điên cuồng trả thù.
Mà có người chết sẽ có người trả thù, lại có người tử vong, vòng tuần hoàn tiếp tục không dứt. Thù hận càng tích càng nhiều, cho đến khi bùng nổ toàn diện. Nhóm “dị loại” tách khỏi sự quản lý của Liên Bang, bọn họ trở thành những tên đạo tặc đầu tiên. Vì để có được người kế thừa, cũng vì để sống sót, họ cướp bóc cùng lừa gạt, vứt bỏ nguyên tắc cùng tự tôn, hoàn toàn đứng về phía đối lập với Liên Bang.
Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy những tư liệu đó, Garfield đã rất khó chịu. Vì những người đã từng là anh hùng, cũng vì lòng nhân đạo.
Nhiều năm đã qua như vậy các thú nhân dị loại đã sớm trở thành truyền thuyết. Trong hồ sơ quân bộ cũng viết rõ người của tộc Nhện Độc cuối cùng đã tử vong hơn bảy trăm năm trước. Vậy Lâm Ân là từ đâu chui ra?
“Thực ngoài dự đoán phải không? Xem ra Thiếu Tương đại nhân nhất định biết chút gì đó. Không sai, tộc Nhện Độc đã bị diệt vong hơn bảy trăm năm trước. Ta cũng không phải hậu nhân của Nhện tộc. Ta chỉ là vật thí nghiệm. Hình thú của ta có hạn chế, thời gian duy trì không dài, cũng không thể dùng hình thú giao phối. Biệt hiệu của ta là Nhện Độc cũng do ngẫu nhiên một lần bị người khác nhìn thấy hình thú của ta truyền ra. Đáng tiếc tất cả mọi người đều cho rằng ta tâm tính tàn nhẫn ác độc, hoàn toàn không nghĩ tới do hình thú của ta như vậy. Người may mắn nhìn thấy ta biến hình kia cuối cùng cũng bị ta biến từ sống sờ sờ thành một bãi nước. Tuy rằng ta không coi như người tộc Nhện chân chính, nhưng độc trên người ta tuyệt đối không kém gì “thủy tổ” Nhện Độc. Ngươi tin hay không?”
Nghiêng đầu cười, đôi mắt Lâm Ân lạnh lẽo tìm không thấy nửa chút ấm áp. Cũng là một nhân thú, nhưng chỉ tồn tại như cái xác không hồn, một bộ dạng xấu xí dữ tợn.
Mày hơi nhíu lại, khuôn mặt đẹp trai vẫn cương nghị như cũ, Garfield thản nhiên, cả giọng nói cũng bình thường.
“Ngươi nói nhiều như vậy là…… muốn ta thương hại ngươi sao?”
“Quỷ mới mới cần ngươi thương hại.”
Rõ ràng là đang đe dọa mà. Ta là Nhện Độc, sinh vật ghê tởm cỡ nào, sao hắn cả vẻ kinh hãi cũng không có vậy?
Thẹn quá thành giận Lâm Ân quay mặt đi.
Thôi đi, ta thừa nhận người có thể tiếp thu hình thú của ta là một nhân vật không bình thường!
Hắn hướng về phía Garfield không bình thường, miễn cưỡng đem người không bình thường này vào phạm vi người một nhà.
“Vậy là tốt rồi, thật sự muốn ta thương hại ngươi, cũng làm ta thực khó xử.”
Nghiêm trang đâm Lâm Ân một câu, Garfield dời tầm mắt, lần nữa nhìn về phía Leopold đang còn bị Gia Lôi đuổi theo quất đánh.
“Xem ra hình thú của chúng ta đều không dùng được, vậy liên thủ dùng sức vật lộn áp chế Gia Lôi thôi, bất quá phải chú ý cẩn thận một chút. Khi Gia Lôi biến thành nhân ngư lại mất đi lý trí là thời điểm ở vào giai đoạn động tình, đụng chạm thân thể cần phải thật cẩn thận.”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không dùng thủ đoạn cưỡng chế, lỡ như bọn họ cọ tới cọ lui lại cọ ra lửa……
Hắn không muốn trong tình huống Gia Lôi thần trí không rõ ràng lại phát sinh quan hệ. Có quan hệ như vậy không hề có ý nghĩa, còn thành kẻ đê tiện. Hắn chỉ sợ Gia Lôi sẽ bởi vì vậy mà xa cách hắn, lúc đó thì mất nhiều hơn được.
Tình gì? Động gì?!
Lâm Ân sửng sốt, hắn giống như nghe được chuyện khó lường.
Đôi mắt hình viên đạn của Sullivan còn híp híp. Hắn hiểu ý tứ của Garfield.
Vậy đây cũng không phải là lần đầu tiên Gia Lôi động tình sao? Lần trước làm như thế nào giải quyết? Đột nhiên nghi ngờ có thể tin tưởng Garfield không?
“Thủ lĩnh, bên ngoài có người nói phụng mệnh Thú Hoàng đến đây có chuyện quan trọng phải gặp mặt cùng nói chuyện với Thủ lĩnh. Chúng thuộc hạ ngăn cản, nhưng bọn hắn điều tới đội đặc nhiệm chiến đấu, tựa hồ muốn xông vào.”
Thành viên đội ám vệ canh giữ ở bên ngoài vội vã chạy vào bẩm báo. Đang nói, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, không cần hỏi, khẳng định là đánh nhau rồi.
Ba người đàn ông đồng thời cả kinh. Họ liếc mắt nhìn nhau. Sullivan xoay người đi ra ngoài. Garfield cùng Lâm Ân đồng thời nhào tới chỗ Gia Lôi.