Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 29: Cuộc chiến


Đọc truyện Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái – Chương 29: Cuộc chiến

Được hai giống đực cường đại vì mình mà chém giết có cảm giác như thế nào?

Đặt ở trên người khác có lẽ sẽ cảm thấy rất vinh quang. Đặt ở trên người Gia Lôi không khác gì uống phải thuốc độc.

Trước là sói sau là hổ. Hai con đều không phải ăn chay, ai đánh thắng thì người xui xẻo không phải chính là Gia Lôi sao?

Mẹ nó lão tử đời này căn bản không nghĩ tới sẽ gả chồng. Lão tử muốn cưới vợ. Phải cưới mỹ nữ ngực lớn mông to, hiểu không? Thôi, xem ra dù có nói bọn họ cũng sẽ không hiểu!

Đau đầu xoa xoa thái dương, Gia Lôi quyết định không để ý tới hai tên liều mạng kia, quay đầu tìm cơ hội tiếp tục trốn.

Cảm tạ cống hiến của Garfield, hắn dùng sinh mệnh giải thoát Gia Lôi khỏi sự bám dính của Anson.

Ta thừa nhận mình cũng thực cảm động với ôn nhu cùng săn sóc của Anson. Nhưng hắn nhớ thương chính là mông của ta, và sinh con gì gì đó. Ta không muốn bị người ta đè ra đâm vào chỗ đó, vĩnh viễn cũng không thể!

Thừa dịp người khác đều tập trung vào cuộc đánh nhau, Gia Lôi từng chút một lui bước ra sau.

Khi tâm tình đang vui mừng vì nghĩ đến có thể thành công với kế hoạch hướng tới tự do, Gia Lôi lại đâm đầu vào trong ngực Seleigh Leopold.

Đôi tay theo bản năng muốn đem thiếu niên tiến trong lòng ngực hung hăng ôm chặt. Dù ngực đau cũng không để bụng, tim Leopold đập thình thịch, cảm giác mãnh liệt làm đầu váng mắt hoa.

Nhưng một lúc sau hắn lại không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn chưa bao giờ có thể nghĩ tới muốn cạy góc tường nhà bạn tốt. Còn nữa, yên lặng quay đầu lại, không ngoài ý muốn thấy được ánh mắt đau lòng cùng tức giận của cha mình.

Biểu tình cứng đờ, Seleigh Leopold liền theo thói quen nở nụ cười, như ý cười cũng xả không ra.

Cha đó là ánh mắt gì? Khi ta ngất xỉu rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Sẽ không thật sự đối với Karen ra tay chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán được chân tướng, Seleigh Leopold thu hồi ánh mắt. Vẻ mặt cứng đờ, tâm tình phức tạp nhìn Gia Lôi một lúc lâu, hắn tiện đà lôi kéo người đưa tới một góc.

Chuyện của mình thì về nhà lại xử lý. Hiện tại quan trọng nhất chính là thế giới tình cảm hỗn loạn của Karen giải quyết như thế nào.

“Nói đi, ngươi làm như thế nào quen Anson Alfred? Ngươi nói ngươi không thích Jia Paer Garfield, vậy Anson Alfred thì sao? Ngươi cũng không để ý hắn là vì sao?”

Á……

Vì không muốn mông bị người khác đâm có tính là lý do chính đáng không?

Sờ sờ cái mũi, Gia Lôi cười gượng không nói gì.

“Karen.”

Seleigh Leopold thâm trầm thở dài.

“Anson Alfred không thể so với Jia Paer Garfield. Hắn rất tàn nhẫn, có thể cắt đứt xương cốt ngươi rồi lại nghiền thành bột. Ngươi chiêu dụ hắn rồi lại muốn ném ra, xoay người bỏ đi, quả thực là đi tìm chết ngươi có hiểu hay không?”


Anson Alfred là người có thể tùy tiện trêu đùa sao? Mở to mắt mà tìm trong toàn bộ hệ Ngân Hà, đã thấy ai dám đùa với hắn? Mà cũng không phải đi tìm chết, mà là tìm ngược, cả đời sẽ bị ngược khiến sống không bằng chết.

“Ta không chiêu dụ ai cả. Garfield cũng không phải ta gọi tới. Là não bọn họ có vấn đề. Có người nào hỏi qua ý kiến của ta không?”

Căm giận nghiến răng, Gia Lôi lạnh mặt bỏ nhìn qua một.

Bên kia Anson đang kiềm chế tay Garfield, trên mặt không biết khi nào đã bị Garfield đánh đến tím tím xanh xanh, nhìn mà phát đau.

Đánh đi đánh đi, đánh thành biến thái như Leopold lúc ngủ say mới tốt, ta cũng đỡ phải trốn đông trốn tây. Nói đi nói lại đều là Garfield sai. Hắn làm hại ta biến thành giống cái chỉ có thể bị người đè, còn bắt sinh con. Con mẹ nó, hắn còn dày mặt nói muốn theo đuổi ta? Anson đánh chết hắn đi!

“Nói như vậy, ngươi xác thật ai cũng không thích?”

Nhìn thấy Gia Lôi gật đầu, Seleigh muốn quỳ lạy.

“Ngươi nếu đã không thích cả hai vì sao không đem nói rõ ràng? Ngươi không biết càng kéo lâu càng không xong sao?”

“Sao biết ta chưa nói rõ ràng? Vừa rồi ta đã cự tuyệt Garfield mà hắn có nghe sao?”

Đúng là hỗn đản t*ng trùng thượng não. Hết lần này tới lần khác đều điên làm ta không muốn sống!

Gia Lôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngài Leopold “tốt bụng” một cái.

Trong thân thể hắn cũng có một tên biến thái, không phải thứ gì tốt!

“Vậy mà ngươi nói cự tuyệt sao? Ý tứ không rõ, ngươi làm sao khiến hắn buông tay?”

“Ta……”

Ý tứ sáng tỏ ta nhất định phải chết, còn nói cái rắm!

Nhìn thấy Gia Lôi không lời gì để nói, Seleigh chậm rãi nói.

“Karen, ngươi rốt cuộc đang lảng tránh cái gì? Nếu thật sự không có cách nào nói rõ trước mặt Garfield thì ta có thể giúp ngươi chuyển đạt. Chỉ cần ngươi có đầy đủ lý do, ta sẽ nghĩ cách làm hắn hết hy vọng đối với ngươi, được không?”

Không cần, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi luôn giúp đỡ Garfield!

“Không có nguyên nhân. Không thích chính là không thích, sao cần lý do?”

Bực bội nhìn trận đấu khó phân thắng bại kia, càng xem Gia Lôi càng hụt hẫng.

Nhớ trước đây ta cũng là giống đực. Thời điểm biến hình so với bọn ngươi còn đẹp hơn nhiều. Hai tên không nói đạo lý khoe khoang cái gì!


Ta thật hoài niệm thân mình rắn lấp lánh ánh bạc, lại linh hoạt uyển chuyển, rốt cuộc đã không còn nữa rồi. Cái đuôi cá quá khó coi!

“Đúng thật là không cần. Nhưng chỉ dựa vào cái lý do này cũng có biện pháp ngăn cản quyết tâm theo đuổi ngươi của Garfield.”

Sóng vai đứng bên cạnh nhau, cùng xuyên thấu qua đám người nhìn hai con thú đánh nhau quyết liệt.

Nhìn hai giống đực dùng hình thú chiến đấu, nhóm giống đực đứng xem cũng đỏ đôi mắt, cũng nhịn không được nhiệt huyết sôi trào. Thật lâu rồi bọn họ không được thể hiện chính mình.

Đây mới chính là mị lực thật sự của một giống đực. Có thể được hai người cường đại để tâm cũng đủ khiến cho người ta vui vô cùng. Nhưng Karen được hai người này cùng yêu thích lại e sợ trốn tránh không kịp, nghe ra cũng khá là buồn cười.

“Vậy để hắn đi tìm chết đi.”

Dù sao ta cũng không tính sinh con cho ai cả!

Thu hồi ánh mắt, Gia Lôi xoay người đi theo hướng khác. Chần chừ lâu cũng không biết còn trốn thoát được không.

“Ngươi thật đúng là vô tình.”

Bị Gia Lôi trả lời lạnh như băng, Seleigh Leopold cười khổ đuổi theo, kéo lấy tay Gia Lôi.

“Karen, luôn trốn cũng không phải biện pháp có thể giải quyết vấn đề, không bằng……”

“Buông tay!”

“Buông ra!”

Hai tiếng gào to cùng vang lên, hai luồng gió lạnh cùng đánh úp về phía cánh tay Seleigh Leopold. Chờ hắn chật vật né tránh xong, công kích dừng lại, cả cười khổ cũng cười không nổi.

Mặc cho ai bị trở thành mục tiêu tấn công của hai giống đực phát cuồng cũng sẽ cười không nổi. Còn bị những ánh mắt hóng hớt chuyện bát từ bốn phương tám hướng nhìn chằm chằm lại đây càng làm Seleigh Leopold đen mặt.

Hắn có thể hướng Thần thú mà thề, không có thừa dịp hai bên giao tranh mà hưởng lợi.

“Seleigh Leopold, chỉ một chút công kích cũng chịu không nổi sao? Quả thực không xứng là giống đực.”

Trán có một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt màu xanh bích sáng ngời đến loá mắt. Biến trở về hình người, Anson nhàn nhạt nói.

Hắn không sợ có người tới đoạt Karen. Tới bao nhiêu người hắn cũng có lòng tin đánh bọn họ tháo chạy hết. Không đánh đến bọn họ hộc máu nhận thua thì không phải Anson Alfred.

Garfield không nói gì, nhưng ánh mắt nói lên tất cả. Hắn đã sớm tại hoài nghi Karen cùng Seleigh có gian tình. Lúc này không cần Seleigh giải thích, đào góc tường nhà bạn tốt họa của người này đã định rồi.


Seleigh Leopold đúng là … Oan thổ huyết rồi!

Gia Lôi lại cười thực sung sướng.

Đáng đời, đây là kết quả của việc cản trở chuyện của người khác!

“Karen vui sao?”

Dù đôi mắt khiêu khích tình địch, nhưng tâm tư Anson vẫn có hơn phân nửa dừng ở trên người Gia Lôi. Hắn thấy thiếu niên cười vui vẻ, nhịn không được vươn móng vuốt đem thiếu niên đến trong lòng ngực. Sau đó cúi đầu, đôi mắt xanh bích hiện một ý vị u ám.

“Ta vừa rồi mới nhìn thấy ngươi muốn chạy trốn.”

Nụ cười đông cứng ở khóe miệng, Gia Lôi trừng mắt, đắc ý biến thành nhụt chí cúi đầu.

Hoá ra dù không có Leopold ngăn cản cũng trốn không thoát. Anson cái gì cũng đều biết.

“Karen.”

Lấy cằm cọ cọ đỉnh đầu thiếu niên, tay trên eo dần dần buộc chặt.

“Ngươi không cần phải trốn tránh ta. Ta không nghĩ tới trói buộc tay chân hay hạn chế hành động của ngươi. Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thôi. Khi ngươi gặp nguy hiểm thì ta bảo vệ ngươi. Lúc ngẫu nhiên mà ngươi tịch mịch, ta sẽ chuyện trò cùng ngươi. Như thế mà thôi, cho nên ngươi không cần trốn. Ngươi muốn đi nơi nào thì cứ đi nơi đó. Ta hướng Thần thú mà thề, tuyệt đối không can thiệp tự do của ngươi. Nếu ngươi thật sự chê ta chướng mắt, ta có thể ẩn thân, trốn ở chỗ tối, khi ngươi yêu cầu mới xuất hiện, có thể chứ?”

Ngón tay mảnh dài nâng cằm thiếu niên. Đôi mắt màu xanh bích chuyên chú mà nóng bỏng. Giọng nói hạ thấp mà dễ nghe vang ở bên tai. Người vốn có hình tượng cao lớn uy mãnh lúc này hóa thành mặt hồ phẳng lặng. Nụ cười ôn nhu đầy tình ý chân thành.

Đáng sợ!

Gia Lôi run rẩy khóe miệng, đẩy người cố tình kề gần sát ra. Đây không phải ngày đầu tiên biết Anson, đem hiểu biết của bản thân về Anson ra nói, Gia Lôi tin mấy lời âu yếm u sầu triền miên này sao?

Anson, dù ngươi có biến thành người tốt, cũng thỉnh ngươi đừng nói mấy lời âu yếm rợn người đó vào thời điểm này, hợp không khí sao? Đau cả lỗ tai!

Đặc biệt là câu ‘hướng Thần thú mà thề’.

Làm ơn đi, Thần thú là tín ngưỡng tinh thần của giống đực Liên bang, không phải của những giống đực đã gia nhập Liên Minh Bóng Tối. Họ đều là bị Chính phủ Liên Bang đuổi đi hoặc là bị cự tuyệt tiếp nhận. Bọn họ cho rằng Thần thú cũng từ bỏ bọn họ, cho nên bọn họ chỉ thờ phụng bản tâm. Nếu muốn bọn họ chọn một vì thần, thì cũng chỉ có thể là Sullivan Elvis.

Không nghĩ thì thôi nghĩ đến tên đó liền nổi da gà!

“Ngươi ở đâu học được mấy lời lấy lòng này? Người dạy ngươi thật là vĩ đại nha, ha ha.”

“Ngươi nghe ra sao?”

Anson có chút xấu hổ.

“Thủ lĩnh nói giống cái đều thích nghe mấy lời này.”

Trước khi rời khỏi Dark Clan, thủ lĩnh cho hắn một cái CD tổng hợp những lời tình cảm ướt át Hắn thật sự nuốt không trôi, nhưng vì có thể biểu đạt tâm ý tốt nhất hắn đã cố gắng học theo. Có lẽ hiệu quả vẫn chưa tốt lắm?

Ta đã biết Sullivan Elvis không bình thường mà!


“Karen.”

Giọng nam khàn khàn lại vang lên, Gia Lôi quay đầu, sau đó lại trầm mặc.

Garfield có vẻ nóng nảy, ánh mắt phát sáng, nhìn vẻ mặt của hắn đặc biệt hưng phấn.

“Hắn cũng không phải người trong lòng ngươi.”

Không phải hắn cũng sẽ không là ngươi!

Đôi tay Gia Lôi hợp thành chữ thập, thành kính mở miệng,

“Người trong lòng ta kỳ thật là nữ.”

Dù còn chưa có xuất hiện, nhưng khẳng định là nữ!

Garfield bật cười lắc đầu, rõ ràng không tin.

Cả hai cha con Leopold đều dùng loại ánh mắt ‘Đừng náo loạn’ nhìn Gia Lôi.

Những người khác càng không cần phải nói, đều cho rằng Gia Lôi đang tìm cớ cự tuyệt.

Chỉ có Anson biết, Gia Lôi không có nói sai. Giống đực đều muốn cưới nữ tính để có thể sinh con kế thừa hậu đại. Bản thân hắn lúc chưa có thích thiếu niên này, cũng cho rằng mình sẽ không cưới giống cái đó sao?

Đột nhiên phát hiện mình cùng Garfield tranh đoạt vô nghĩa. Trước khi Karen yêu mình dù đánh bại hết giống đực khắp thiên hạ cũng không lợi gì.

“Karen, ta đói bụng.”

Nghĩ thông suốt, Anson lập tức thay đổi kế sách. Hắn kéo thiếu niên đi, còn cố ý lộ ra phần bị bầm xanh tím trước mắt Gia Lôi. Dù không thể làm đối phương đau lòng, cũng nhiều ít sẽ có vài phần mềm lòng đi?

“Hả?”

Gia Lôi có chút phản ứng không kịp.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Này, này, này, này, còn chưa có đánh xong đâu, sao đi rồi?

Nhóm khán giả nhiệt huyết đến đỉnh điểm kêu gào trong lòng, lại không dám ngăn cản bước chân Anson.

Có biết thân phận của hắn như thế nào không? Không ai trong Chính phủ Liên Bang dám tùy tiện động hắn, nhóm giống đực này tính là gì. Anson Alfred thể hiện năng lực chinh phục cả mấy giống đực, khiến họ xem hắn như thần tượng ngưỡng mộ.

Thú hình kia, thân thủ kia, quá tuyệt!

Garfield cũng yên lặng đi theo phía sau hai người kia, mọi người càng không dám hé răng.

Họ ngưỡng mộ Anson cũng sùng bái Garfield. Hắn chính là thần tượng của Liên Bang, hàng thật giá thật được toàn dân sùng bái. Vì thế số người đi theo sau lưng Garfield tăng mạnh, cả đối thủ của Garfield cũng đi theo xem diễn biến.

Seleigh Leopold không có theo sau xem náo nhiệt, hắn bị cha hắn xách đi rồi. Về nhà chịu thẩm vấn đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.