Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 24: Vả vào mặt


Đọc truyện Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái – Chương 24: Vả vào mặt

Cùng Caliban Leopold đạt thành thỏa hiệp, Gia Lôi nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng. Vừa mới đi ra cửa, liền nhìn thấy quản gia tươi cười, theo bản năng Gia Lôi cong khóe miệng.

Con mẹ nó, đây là bông hoa quỷ? Bông hoa có công năng ngừa thai!

“Karen thiếu gia cùng ông chủ nói xong rồi? Có mệt không? Có đói bụng không? Muốn ta dẫn ngài đi ăn một chút gì hay không?”

Thật cẩn thận quan sát biểu tình của Karen, thấy cũng không có gì thay đổi quá lớn, quản gia thở phào nhẹ nhõm, nụ cười như hoa lại gia tăng một chút.

Ta phải đi thôi! Thật sự không thể nhìn thẳng mặt quản gia. Nụ cười mà thiên địa quỷ thần đều khiếp sợ.

Gia Lôi lắc đầu xua tay.

“Không cần, ta không đói bụng. Nếu có thể chuẩn bị cho ta quần áo tắm rửa được không?”

“Có thể, đương nhiên có thể.”

Quản gia liên tục gật đầu.

Karen thiếu gia mặc dạng này xác thật không lịch sự, cần phải đổi.

“Cám ơn.”

“Không cần, không cần, ngài là khách quý, phân phó ta làm việc là hiển nhiên. Xin ngài chờ một chút.”

Xoay người, quản gia hướng tới người hầu đứng ở cách đó không xa vẫy tay.

“Ngươi, dẫn Karen thiếu gia đi phòng khách quý, đem trà bánh lên.”

Dứt lời lại hướng tới Gia Lôi cười hành lễ.


“Mời ngài đi đến phòng khách quý chờ một chút, ta lập tức tới ngay.”

Cái gọi là phòng khách quý chỉ có những vị khách tôn quý mới có thể vào ở. So với phòng khách bình thường hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Đó tượng trưng cho thân phận cùng địa vị. Hiển nhiên ở trong suy nghĩ của quản gia, Gia Lôi tuyệt đối có tư cách ở nơi đó.

Gia Lôi lang bạt nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu biết ẩn ý trong đó? Ở phòng khách quý? Không khỏi quá đề cao, mà Gia Lôi cũng không muốn trước khi rời khỏi nhà Leopold lại gây phiền phức. Vì thế Gia Lôi lắc đầu cự tuyệt ý tốt của quản gia. Gia Lôi tươi cười nói với người dẫn đường.

“Không cần phòng khách quý, tùy tiện cho ta một phòng để đổi quần áo là được, làm phiền ngươi.”

“Vậy sao được? Ngài chính là người trong tim cậu chủ, không quan tâm ngài, ta sao bẩm báo lại cùng cậu chủ chứ?”

Liên tục xua tay, quản gia kiên quyết phản đối Gia Lôi tự hạ thấp thân phận. Có lẽ là vì nóng nảy, âm điệu có chút cất cao.

Gia Lôi nghe mà dạ dày cồn cào.

Làm ơn đi, theo ta biết Seleigh Leopold cũng vừa mới trở về nhà không lâu? Quản gia sao nhận định bọn ta có tình cảm sâu đậm? Còn trong tối ngoài sáng giúp đỡ một phần, thậm chí không tiếc dùng quyền quản gia tính toán tiền trảm hậu tấu đưa vào phòng khách quý. Quả nhiên, nhà quyền quý quá phức tạp, cũng khó đoán suy tính toán của họ, vẫn nên sớm rời khỏi nơi này!

“Quản gia, ta……”

“Đều câm miệng cho ta!”

Chưa nói xong đã bị một giọng quát cắt ngang, Gia Lôi nheo mắt nhìn Cổ Tình mặt đầy sát khí, tức giận bước nhanh tới.

“Bob Leopold, ngươi cũng là người nhà Leopold, chẳng lẽ còn muốn ta tới dạy ngươi quy tắc sao?”

Con trai hôn mê chưa tỉnh, thương tích trên người đến bây giờ cũng không rõ là bị cái gì gây ra, Cổ Tình trong lòng không dễ chịu, muốn tới tìm chồng để nhận an ủi. Không hề nghĩ tới khi vừa mới đến gần thư phòng đã nghe quản gia nhà mình nói cái gì mà “người trong tim cậu chủ”, đúng là khiến bà điên lên.

Trừng mắt liếc nhìn dấu hôn trên cổ Gia Lôi. Phía dưới là quần da bó sát hai chân đầy khiêu gợi, vừa thấy đã biết là thiếu niên này không đứng đắn.


Ánh mắt Cổ Tình như dao, hận không thể dùng ánh mắt đâm thủng mấy lỗ trên người giống cái này.

Chính là hắn làm chậm trễ trị liệu của con trai ta. Chính là hắn đuổi Ái Nhi đi, khiến cho con ta hóa ma. Người này gian trá lại âm hiểm, nhanh như vậy đã có thể dùng lời lẽ làm Bob nhìn hắn với con mắt khác. Còn muốn ở phòng khách quý? Cho rằng có thể vào phòng khách quý là có thể nâng cao thân phận của hắn? Hắn nằm mơ đi!

“Người đâu tới đây, có người hầu nào có dáng người xấp xỉ với vị ‘khách’ này, nhanh đi lấy một bộ quần áo mới đưa cho ‘khách’ thay.”

Đem chữ khách nhấn mạnh, trong giọng điệu đầy khinh bỉ, cả kẻ ngốc nghe cũng hiểu là có ý tứ gì, mà người ở đây không có một ai là ngốc.

Những người hầu đều cúi đầu nỗ lực giảm bớt tồn tại của mình. Bọn họ không ngu, nếu thật sự đi lấy quần áo cho Karen thiếu gia thay, chờ đến khi cậu chủ tỉnh lại người xui xẻo khẳng định là chính mình.

Hơn nữa, lời nói của bà chủ cũng quá khó nghe. Để người cậu chủ thích mặc quần áo người hầu, lời này sao có thể từ miệng bà chủ nói ra được?

Gia Lôi hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn người tỏ ra khí thế một nữ vương cao cao tại thượng đang nhìn xuống kẻ hèn hạ là mình. Một lúc lâu, tất cả mọi người đều cho rằng Karen sẽ phẫn nộ, thế nhưng ngoài dự kiến là Karen gật gật đầu.

“Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo, ta mặc quần áo của ngài Thống đốc xác thật không vừa người, vậy nhờ…..”

Đôi mắt Gia Lôi quét tới quét lui nhóm người hầu đang trợn mắt há hốc mồm.

“Vị nào dáng người xấp xỉ bằng ta phiền nhanh đem quần áo đưa lại đây, có phải quần áo mới hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đầy đủ bộ phận và không rách là được. Ta cùng chủ các ngươi nói chuyện một chút liền rời khỏi, để ta ăn mặc không hợp thân phận rời khỏi nơi này, chính là đối với khách sơ xuất.”

Nụ cười của Gia Lôi mang theo vài phần trêu chọc.

Thiếu niên có mái tóc màu bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn, gương mặt tuấn mỹ vẫn còn nét ngây thơ. Mặc dù ăn mặc khác thường cũng không làm người ta chán ghét.

Cười xong lại như đột nhiên nhớ tới cái gì, nâng ngón tay nhẹ nhàng gõ ót một chút, Gia Lôi tỏ ra rất áy náy nhìn về phía quản gia.


“Thật là xin lỗi, buổi tối hôm nay ta cũng không ở lại đây. Hại ngươi cùng bà chủ sinh ra hiểu lầm là ta sai, hy vọng không có gây cho ngươi rắc rối quá lớn.”

Không cho quản gia cơ hội nói chuyện, Gia Lôi lại quay đầu nhìn Cổ Tình mặt lúc xanh lúc đỏ, khóe môi nhếch lên vừa đủ hình thức một người quân tử.

Xin đừng hoài nghi, bộ dạng Gia Lôi tuyệt đối là xuất sắc!

“Phu nhân Leopold, ta biết bởi vì ngài Thống đốc bị bệnh mà phu nhân thương tâm. Ta hiểu tâm tình của một người mẹ, nhưng xin phu nhân đừng đem lửa giận đổ lên trên người ta. Thật sự làm người……”

Buông thõng tay, trên mặt Gia Lôi có thêm vài phần chua xót cùng bất đắc dĩ.

“Mặc kệ nói như thế nào, cũng là ta không nên tới quấy rầy. Chờ ngài Thống đốc tỉnh lại, xin chuyển lời nói ta thực cảm tạ ý tốt. Ta là người thích tự do tự tại, nơi này cũng không phải nơi ta muốn dừng chân.”

Hay cho câu ‘cũng không phải nơi ta muốn dừng chân ’

Đây không khác gì Gia Lôi vả vào mặt Cổ Tình.

Gia Lôi làm như thế nào tiến vào nhà Leopold, người ở đây không thấy tận mắt cũng đã nghe nói qua. Người ta là bị ôm vào, không phải tự mình đi vào. Thời điểm bị ôm vào là còn ngủ say, rất nhiều người đều có thể làm chứng.

Nếu quản gia bởi vì đưa Gia Lôi vào ở phòng khách quý mà bị Cổ Tình răn dạy, vậy càng đáng chê cười.

Karen thiếu gia đã nói không nghĩ tới ở lại, bất quá chỉ muốn tìm cái phòng đổi bộ quần áo thôi, đâu có sai phạm gì khiến người ta cao mày dựng tóc bới móc thiếu sót? Đây không phải đang khi dễ người sao?

Cổ Tình rất giận, rồi lại tìm không thấy lý do phát hỏa. Từ lúc bắt đầu đã không có lý lẽ, hơn nữa suy nghĩ một chút, cũng thấy chỉ có mình bêu xấu thiếu niên. Càng nghĩ càng mất tự tin, gương mặt xấu hổ muốn che cũng che không được.

Kỳ thật nói trắng ra Cổ Tình cũng không phải người xấu. Thân là một người mẹ, luôn suy xét cho hạnh phúc của con mình.

Ở xã hội này, sớm đã không còn quan trọng hào môn. Nếu thật sự muốn xét môn đăng hộ đối mới cưới gả thì giống đực cũng không cần cưới vợ là nữ tính. Bởi vì đa số nữ tính đều xuất thân ở gia đình bình thường.

Cho nên Cổ Tình chưa bao giờ phản đối xuất thân, mà chỉ chú trọng phẩm chất.

Giống cái tên Karen này tuổi còn nhỏ đã vì một người đàn ông mà chạy đi biến tính. Cái này gọi là không chịu đi học mà muốn tìm người dựa dẫm. Biến tính rồi lại không đi theo đối phương, ngược lại quấn lấy người có thân phận cao quý, như thế sao không khiến người ta nghĩ xấu?

Khiến cho Cổ Tình không thể tiếp thu chính là tuổi thọ giống cái quá ngắn, không thể cùng con bà sống đến già. Thay vì nhìn con đau đớn khi bạn đời chết đi, còn không bằng chặt đứt lúc vừa bắt đầu, để bi kịch không có cơ hội diễn ra.


Đây cũng là lý do cả hai vợ chồng nhà Leopold quyết đuổi Karen đi. Nếu Karen là nữ, cho dù không sinh được con, bọn họ cũng sẽ không ở trong lúc con mình còn hôn mê chưa tỉnh nhúng tay vào chuyện tình cảm của con. Đây cũng coi như là tình yêu của cha mẹ dành cho con cái trong thiên hạ đi.

Suy nghĩ thông, lại thấy bộ dáng thiếu niên văn nhã khiêm tốn, Cổ Tình càng thêm ngượng ngùng.

Tính tình con mình thế nào Cổ Tình không phải không biết, nếu không phải Ái Nhi hoàn toàn chọc giận, sao có thể khiến Seleigh tức giận đến hóa ma? Đến nỗi đợi Seleigh té xỉu xong thiếu niên này mới chạy ra gọi người. Có lẽ bởi vì thiếu niên này mới vừa tỉnh?

Không biết Cổ Tình trong lòng đang nghĩ loạn, nhẹ nhàng vả mặt người ta xong, cũng tạo được một hình tốt đẹp cho mình, Gia Lạp cười thúc giục người hầu đứng ngây ngốc ở bên cạnh.

“Làm ơn có vị nào hảo tâm đi lấy giúp ta một bộ quần áo đến đây, chậm trễ thì ta không có thời gian thay đổi.”

Đôi tay hợp thành chữ thập, Gia Lôi tinh quái chớp chớp mắt.

Tìm quần áo?

Bọn hạ nhân không tự chủ được chuyển ánh mắt hướng về phía Cổ Tình.

Có nên đi không?

Khuôn mặt Cổ Tình đỏ bừng vì bị xấu hổ. Cũng đã lớn tuổi như vậy còn cùng một đứa trẻ so đo, còn chanh chua nói điều không nên nói. Quả thực, Không cách nào hình dung thất thố của mình. Cổ Tình hít sâu một hơi, quyết định ‘một lần nữa làm người’.

“Bob, ta nhớ tủ quần áo cũ của Seleigh còn có mấy bộ chưa có mặc qua. Ngươi đi lấy lại đây, để xem Karen mặc vừa bộ nào. Ta đi xem Seleigh tỉnh chưa.”

Chưa từng nói lời xin lỗi ai, Cổ Tình nói xong liền xoay người đi lên lầu. Đi vài bước lại cảm thấy nói chưa đủ kỹ càng tỉ mỉ, Cổ Tình dừng bước chân quay đầu lại bỏ thêm một câu.

“Karen từ khi tỉnh lại còn chưa có ăn gì phải không? Gọi người đem thức ăn đưa đến phòng khách quý đi. Cũng đã muộn rồi, chờ ngày mai hãy rời đi cũng không muộn.”

Cẩn thận dặn dò xong, Cổ Tình mới một lần nữa bước đi. Cảm giác sau lưng có nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, bước chân Cổ Tình không tự giác càng lúc càng nặng.

Vì thế mọi người cứng họng phát hiện, bà chủ nhà mình từ trước đến nay luôn thanh lịch uyển chuyển trên đôi giày cao gót, thế nhưng đi mới ba bậc thang đã chúi nhủi bò càng.

Bà chủ ơi, cẩn thận trẹo chân!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.