Đọc truyện Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái – Chương 20: Lửa giận
Thủ Đô.
Không có thông báo với bất cứ ai, Leopold mang theo Gia Lôi còn ngủ say trực tiếp về dinh thự nhà mình.
Hắn muốn giới thiệu Karen với cha mẹ, sau đó xin cho Karen tạm thời ở lại một thời gian. Karen không có thân nhân lại bị Garfield bám riết không bỏ. Để Karen đi một mình hắn không yên tâm.
Đây cũng là nguyên nhân hắn sẽ ‘mê đảo’ Karen.
Hắn nhìn ra được Karen cũng không muốn ở bên hắn.
Đứng dậy đi đến phòng nghỉ, ánh mắt nhìn vào thiếu niên còn đang ngủ. Thân thể nghiêng một bên, đôi tay theo bản năng nắm chặt lại, như là chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Thực rõ ràng, Karen không lúc nào có cảm giác an toàn. Cả khi ngủ say, trong tiềm thức vẫn không cách nào an tâm hoàn toàn.
Thở dài dùng chăn đơn đắp cho thiếu niên, khom lưng thật cẩn thận đem người bế lên.
‘ Ư ’
Tựa như cảm giác được thân thể của mình rời khỏi giường ấm áp, Gia Lôi nhăn mi, trong miệng phát ra tiếng nỉ non.
“Ha ha……”
Nhìn thiếu niên đáng yêu trong vòng tay, Leopold cầm lòng không đậu cong khóe môi.
“Ngoan, ta mang ngươi về nhà.”
Về sau, nhà mình chính là nhà Karen.
Đi ra ngoài, chỉ lo cúi đầu nhìn Karen có bị gió thổi lạnh hay không, Leopold cũng không có phát hiện từ xa có một bóng dáng màu đỏ chạy tới. Cho đến khi người kia đến gần, hắn mới cảnh giác ngẩng đầu.
“Anh Leopold, anh đã trở lại.”
Thiếu nữ thẹn thùng tươi cười, hai má hồng hào. Một mái tóc dài màu rượu đỏ, được tết thành bím rất cầu kỳ. Trên tóc còn đính những hạt châu như ẩn như hiện sáng lấp lánh.
Thiếu nữ rất xinh đẹp, đang độ tuổi làm người ta mê mẩn nhất. Đúng là một bức tranh tuyệt đẹp.
Dù trong lòng cũng không thích nhìn thấy đối phương, Leopold vẫn rất có phong độ khách khí cười cười.
“Xin chào, tiểu thư Ái Nhi Onassis.”
Ái Nhi là mỹ nhân đẹp nhất nhì toàn liên bang. Gia tộc Onassis cũng là một trong mười gia tộc lớn.
Chính phủ Liên Bang vì thể hiện sự quý trọng đối với nữ tính, đặc biệt quy định có nữ tính mới có thể chọn tên theo tiếng Hán cổ. Mà tiểu thư Onassis xinh đẹp hiển nhiên so với những nữ tính khác còn quý giá hơn nhiều. Bởi vì cha cô là giống đực, cho nên có thể nói khả năng có con thừa hưởng di truyền tuyệt đối cao hơn những nữ tính khác.
Nhưng mặc dù Ái Nhi ngàn tốt vạn tốt, Leopold cũng không muốn cưới cô. Hắn cho rằng bạn đời là người mà mình phải yêu cả đời, chứ không phải chỉ để sinh con. Cưới một người về nhà chỉ để sinh con thôi sao? Cưới một người không có yêu thì tốt chỗ nào?
Nếu không phải nể nang giao tình của hai nhà lâu nay, hắn sao lại cho phép Ái Nhi dây dưa với mình lâu như vậy?
“Anh Leopold sao vẫn khách khí như vậy, em không phải đã nói rồi sao, anh có thể gọi em là Ái Nhi thân mến.”
Như hoàn toàn nghe không hiểu giọng điệu xa cách của Leopold, Ái Nhi giậm giậm chân, duỗi tay muốn nắm cánh tay hắn.
Né tránh bàn tay mỹ nhân, Leopold khó chịu.
“Xin tiểu thư Onassis tự trọng, bị người khác nhìn thấy chúng ta lôi lôi kéo kéo sẽ ảnh hưởng không tốt cho tiểu thư.”
Miệng nói nhẹ nhàng nhưng ở trong lòng hắn thầm. Mỗi lần hắn bị như vậy cũng không ai giải vây, chỉ nhìn cười, cũng không chạy ra giúp một chút. Mỗi lần bị tiểu thư Ái Nhi Onassis quấn lấy hắn liền chơi trò độn thổ, sớm muộn gì cũng gặp phải tinh thạch đè chết hắn!
“Em không để bụng.”
Sớm đoán được Leopold sẽ trốn, Ái Nhi cười hì hì lại lần nữa tiến tới, ôm lấy……
Năm ngón tay duỗi ra lại chạm vào vật thể trong lòng Leopold.
“Đây là ai?”
Vì có chăn đơn bao lại, mặt cũng chôn ở cánh tay Leopold, Ái Nhi nhìn không tới mặt đối phương.
“Chuyện này không liên quan tiểu thư.”
Sợ ở bên ngoài lâu sẽ làm người trong lòng ngực cảm lạnh, Leopold cứng rắn ném ra một câu, nhấc chân liền đi.
“Cho ta xem một chút cũng đâu mất miếng thịt nào.”
Nhìn người nhanh chóng rời đi, Ái Nhi bĩu môi. Vẻ mặt mất mát của cô khiến bọn người hầu thấy mà đau lòng.
Sao cậu chủ không biết yêu quý Onassis tiểu thư chứ? Nếu cưới Onassis tiểu thư, nói không chừng sang năm sẽ có thêm một tiểu chủ nhân nhỏ nhỏ rồi.
Không chờ bọn người hầu đau lòng, vị tiểu thư xinh đẹp lại nở nụ cười sáng lạn, chạy theo đuổi theo Leopold. Thân hình nhỏ xinh đi nhanh như bay.
Cô không phải nhìn không ra trong lòng Leopold không có mình, tim người lại không phải cục đá, bị thương đương nhiên sẽ đau.
Nhưng cô yêu hắn, toàn tâm yêu hắn, chỉ muốn sinh con cho hắn mà thôi. Đời này trừ hắn, ai cũng không có tư cách cưới Ái Nhi Onassis này. Mà xét về thân phận, địa vị, toàn bộ liên bang này cũng chỉ có cô mới xứng ở bên cạnh hắn. Người khác? Liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không được!
Nghe được phía sau có tiếng bước chân vội vàng, Leopold thở dài.
Lời cự tuyệt uyển chuyển hắn nói ra rất nhiều lần, nhưng tiểu thư nhà người ta coi như gió thoảng bên tai. Chẳng lẽ thật muốn hắn lớn tiếng nói ra ‘ta không thích cô cho nên cô đừng quấn lấy ta’ mới được?
Nếu Ái Nhi Onassis lại như vậy, không biết chừng, hắn cũng không kiềm chế được mà nói ra câu đó.
Không muốn bị đuổi theo, bước chân Leopold nhanh hơn. Tiến vào phòng khách, lên lầu, bước chân cũng không chậm một chút. Dù vậy, khi vừa mới bước lên hai bậc thang đã bị đuổi kịp.
Lúc này mục đích của Ái Nhi căn bản không phải cánh tay của hắn. Những ngón tay nhỏ dài ngón dùng sức kéo chăn đơn ra.
Mái tóc màu bạch kim theo gió mà bắt đầu lay động, nhè nhẹ từng đợt từng đợt giống như ánh sáng chiếu vào mặt nước lấp lánh làm loá mắt người nhìn. Áo thuần trắng rộng thùng thình, bởi vì cổ áo có chút rộng nên xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện càng tăng thêm vài phần gợi cảm. Nhưng hấp dẫn nhất, thu hút tầm mắt người ta chính là cổ.
Trên cổ…..có… hôn….. ngân!
‘Ồ…’
Một tiếng tiếp theo một tiếng vang lên. Những người hầu có mặt trong phòng có cả quản gia, ai cũng nhìn thiếu niên xinh đẹp trong lòng thiếu chủ nhà mình.
Thiếu chủ thích giống cái? Tin tức chấn động.
Thì ra thiếu phu nhân tương lai là nam tính cải tạo? Vậy vấn đề con nối dõi làm sao bây giờ?
Thiếu chủ dám tiền trảm hậu tấu, ông chủ biết không?
Người khác nghĩ như thế nào Ái Nhi đều không có tâm tư đi để ý. Cô chỉ cảm thấy tâm bị vò xé, buồn đến đau cả người thở không nổi.
Đột nhiên lại thấy hối hận, nếu ta không có xốc chăn lên, có phải không cần đối mặt hiện thực liệt khốc này hay không?
“Ái Nhi Onassis.”
Lần đầu tiên Leopold gọi đầy đủ tên Ái Nhi với giọng thâm trầm. Hắn rất ít khi phát hỏa, nhưng mỗi lần phát hỏa đều giống núi lửa bộc phát, bắn dung nham đến sao Hoả, cũng có thể bỏng chết người.
Khuôn mặt tuấn tú từ trước đến nay ấm áp đã cuồn cuộn luồng khí lạnh, khóe mắt đỏ lên quỷ dị. Người quân tử đã nhanh chóng biến thành Ma vương sát khí đầy người.
Bọn người hầu vừa rồi còn trừng mắt ngó, trong lòng đầy nghi hoặc, trong khoảnh khắc đã tứ tán. Bọn họ đều biết Thiếu chủ nhà mình rốt cuộc khủng bố cỡ nào. Chỉ cần khóe mắt biến thành màu đỏ, thì xin nhớ kỹ trốn thật xa.
Quản gia ba chân bốn cẳng chạy ra hoa viên. Ông chủ bà chủ mau tới cứu hoả a…..
Chỉ có Ái Nhi còn ngây ngốc đứng ở đối diện. Hàn khí làm tay chân cô phát run, dù muốn chạy trốn, nhưng chân không nhấc lên được.
Cô không rõ vì cái gì hắn biến thành kỳ quái như vậy. Người ôn nhu đâu? Khiêm tốn đâu? Trước kia dù náo loạn đến đâu hắn cũng không có tức giận. Sao bây giờ chỉ là xốc chăn lên hắn liền trở mặt?
Chẳng lẽ…… Hắn thật sự yêu thiếu niên này?
Vì một chữ yêu mà Ái Nhi chịu đau khổ, nỗ lực chín năm, lại không bằng người ta ngắn ngủn mấy chục ngày.
Leopold rời khỏi Thủ Đô còn chưa đến ba tháng, dù bọn họ ngày đầu tiên liền quen nhau bất quá cũng mới chín mươi ngày mà thôi.
Chín mươi ngày, ha ha, đã gặp người định mệnh sao? Tình yêu định mệnh!
Leopold cũng không thèm để ý, hắn chịu đủ rồi. Sao Ái Nhi luôn tự cho mình là đúng? Sao hắn không thể cự tuyệt? Cô yêu hắn mà hắn không tiếp nhận thì nhất định phải mang danh kẻ bạc tình sao?
Ái Nhi thề không buông tay, làm cho tất cả mọi người kể cả người nhà hắn, tất cả mọi người đều đứng về phía Ái Nhi. Có ai nghĩ tới hắn cũng bị tổn thương không?
Chẳng lẽ Ái Nhi đau khổ là thật đáng thương, hắn khổ chính là diễn kịch sao?
Ỷ vào ‘chân tình’, càng ỷ vào việc tất cả mọi người đều nhận định mình là nữ chủ tương lai của gia tộc Leopold. Ái Nhi quan minh chính đại hợp tình hợp lý đẩy tất cả những nữ tính và giống cái khác cách xa hắn. Dường như ai đến gần hắn đều thành kẻ thứ ba, xứng đáng bị mọi người phỉ nhổ.
Trước kia hắn không có hứng thú, cũng lười quan tâm. Nhưng Ái Nhi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh chủ ý lên Karen.
Karen là người hắn muốn bảo vệ che chở. Ai dám động đến Karen chính là địch. Cả Garfield cũng xếp hạng sau Karen, Ái Nhi tính là cái thứ gì?
Hắn không có gì, nhưng sẽ bênh vực người của mình. Cũng vì lý do bênh vực người của mình mới có thể lui vì nhân nhượng. Hắn đã nhân nhượng vô số lần, lần này đánh chết cũng không lui.
Có người càng nhân nhượng thì càng lấn tới, không bằng tát một cái cho tỉnh, để biết cái gì nên làm cái gì không nên làm mới là tốt nhất.
“Biết ta ghét nhất ở cô cái gì không?”
Chậm rãi ngồi ở bậc thang, để Karen nửa nằm ở trên đùi, cẩn thận đem chăn đắp kín lại, Leopold không có ngẩng đầu, trong ánh mắt trừ Karen, không tồn tại ai.
Từ khi phá vỡ nhẫn nại của hắn, Ái Nhi đã không còn là cái gì trong mắt hắn.
Bàn tay nắm chặt tay vịn, Ái Nhi cắn chặt răng mới có thể không bật ra tiếng khóc.
Bi ai lớn nhất trong cuộc đời là cái gì? Là người mình yêu đi yêu người khác, mà mình lại trở thành không khí.
Không đúng, là mùi hôi, người ta không phải nói vật sao?
Chán ghét ‘nhất’ là cái gì. Xem ra ta có chỗ khiến anh ấy chán ghét, còn không chỉ một chỗ. Cả liếc nhìn một cái cũng chán ghét.
“Ta ghét nhất chính là nữ tính.”
Kéo chăn đơn lại, Leopold ôm Karen tiếp tục đi lên lầu, bỏ lại Ái Nhi ngốc ở phía sau.
“Bởi vì em là nữ thì không thích? Anh thật sự thích nam?”
“Không.”
Bước chân không nhanh không chậm, từng bước từng bước lên bậc thang, trước sau không có quay đầu lại.
“Nếu cô là nam, ta đã giết từ lâu.”
Nhẹ nhàng cho ra đáp án, chỉ chốc lát sau bóng dáng hắn đã biến mất trước mắt Ái Nhi.
‘Nếu cô là nam, ta đã giết từ lâu’, câu nói cứ vang dội quanh quẩn ở phòng khách, thành công đánh ngã Ái Nhi luôn kiên cường.
“Gạt em! Gạt em! Anh gạt em!!!!”
Đôi tay che lại lỗ tai điên cuồng chạy ra khỏi phòng. Ở cửa suýt nữa đụng vào một người, Ai Nhi cũng không thèm để ý, như cũ hô to chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy Ái Nhi chạy ra ngoài, người trong nhà Leopold cũng không có ai đuổi theo. Vì bọn họ cũng bị Thiếu chủ nhà mình nói cho choáng váng.
Đã nói khi phát hỏa Thiếu chủ rất đáng sợ. Cả nữ tính cũng muốn giết, ai còn có thể trấn áp được hắn?
Mọi người đều đồng lòng nhất trí thực hiện một động tác, đem ánh mắt tập trung về phía ông chủ cùng bà chủ đại nhân.
Trong lúc thời khắc nguy hiểm này chỉ còn trông cậy vào hai vị chủ nhân!