Đọc truyện Nhật ký chăm sóc nhân vật phản diện ốm yếu – Chương 95:
“Tại sao lại muốn học ngành này…”
Đàm Mặc nói, nhưng hỏi xong rồi, anh bỗng cảm thấy rằng mình đã hỏi một câu vô nghĩa.
Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì anh.
Trong phút chốc, Đàm Mặc không biết mình nên có cảm tưởng gì trong lòng. Cảm động, vui mừng hay là chua xót.
Sau một hồi im lặng, lúc này Đàm Mặc mới đè tay Kiều Lam lại, thấp giọng nói: “Không cần phải như thế đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không cần phải vì anh mà từ bỏ thứ mình thích và buộc bản thân chấp nhận những thứ vốn không có trong mong muốn này.
“Đừng làm vậy vì anh, học những gì em thích là được.” Đàm Mặc nói.
Kiều Lam cười cười: “Bây giờ em rất thích ngành này mà.”
Đàm Mặc im lặng không nói lời nào. Kiều Lam khép tờ giấy lại, đi qua ngồi xuống bên cạnh Đàm Mặc, cầm lấy tay anh: “Lúc trước nói muốn học Tài chính là bởi vì em cảm thấy hứng thú với chứng khoán. Bây giờ anh đang học cái đó, hơn cả em, anh hiểu rằng chuyên ngành Tài chính ở đại học thật ra không liên quan gì lắm đến chứng khoán mà. Cho dù sau này em muốn thử, anh hoàn toàn có thể dạy em, đúng không?”
Đàm Mặc không nói gì. Kiều Lam chỉ có thể nói tiếp.
“Không phải gần đây em mới có suy nghĩ học Tâm lý học, em đã nghĩ đến việc này gần một năm rồi. Nếu nói không phải vì anh chắc anh cũng không tin, đúng là vì anh em mới muốn học ngành này, nhưng anh hoàn toàn đừng nghĩ rằng em đã từ bỏ thứ gì đó. Bây giờ em thật sự cảm thấy Tâm lý học rất thú vị, em cũng muốn thấu hiểu và quan tâm anh hơn thông qua việc học chuyên ngành này, hệt như việc anh cố ý học chứng khoán vậy.”
“Em không hề cảm thấy tủi thân chút nào đâu. Nỗ lực vì người mình thích, đây là chuyện rất hạnh phúc.”
Anh không hiểu được biểu cảm của mọi người, không thể bày tỏ cảm xúc của bản thân cũng không sao, em học là được, em sẽ cố gắng đọc vị anh.
Kiều Lam vươn tay chạm vào má Đàm Mặc: “Em rất vui vì có thể học một chuyên ngành đại học liên quan đến anh, quá hạnh phúc, được không hả? Vả lại chuyên ngành Tâm lý học ở đại học B cũng đứng nhất đứng nhì trong nước, nhưng ngành Tài chính lại không bằng những trường đứng đầu về tài chính và kinh tế kia đâu. Được rồi, bỏ qua chuyện của em nhé. Đến anh, anh dự định đăng ký ngành nào?”
Đàm Mặc nhìn chằm chằm Kiều Lam một lúc lâu bằng ánh mắt bình tĩnh, cuối cùng đặt sự chú ý vào máy tính một lần nữa.
“Toán học.”
Đàm Mặc có trí nhớ hơn người. Từ nhỏ anh đã cực kỳ nhạy cảm với những con số. Chuyên ngành Toán học này là thích hợp nhất đối với anh. Hơn nữa hiện giờ trên thị trường chứng khoán có ba loại phân tích chủ yếu là phân tích kỹ thuật, phân tích cơ bản và phân tích số liệu định lượng. Trong đó, phân tích kỹ thuật và phân tích số liệu định lượng đều có liên quan mật thiết đến Toán học.
Sau khi nghe xong, Kiều Lam suy nghĩ rồi nói: “Anh học Toán là vì muốn tiếp tục đầu tư cổ phiếu. Lúc trước anh đầu tư cổ phiếu là vì em, vậy nên bốn bỏ năm lên cũng xem như anh học chuyên ngành này là vì em rồi.”
Đàm Mặc: … Có chút sai sai, nhưng hình như lại không có vấn đề gì cả.
“Vậy thế là được rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Lam vỗ tay một cái, nói: “Anh xem. Chuyên ngành em học là vì anh, chuyên ngành anh học là vì em, có phải rất công bằng không?”
Như vậy sao lại công bằng. Mặc dù ban đầu anh tiếp xúc với chứng khoán là vì em, nhưng sau đó là vì sở thích.
Kiều Lam thích Tâm lý học sao? Đàm Mặc không biết.
Nhưng cho dù Đàm Mặc có biết hay không, Kiều Lam đã ra quyết định, anh cũng không thể khống chế được.
Cuối cùng nộp nguyện vọng lên. Điểm của Kiều Lam và Đàm Mặc quá cao nên thuộc nhóm những người trúng tuyển sớm nhất, sớm hơn những học sinh khác rất nhiều.
Sau đó, khi cả hai nhận được giấy báo nhập học, chủ nhiệm lớp và rất nhiều bạn học mới biết chuyên ngành của hai người. Chuyên ngành của Đàm Mặc thì bình thường. Nhìn thấy chuyên ngành mà Kiều Lam chọn, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng tưởng là cô chọn nhầm.
“Không nhầm đâu.” Kiều Lam giải thích. “Nguyên vọng 1 chính là cái này.”
“Sao tự dưng lại muốn học cái này?” Bạch Ngọc thật sự không hiểu. “Không phải lúc trước cậu nói muốn học Tài chính sao?”
“Lúc trước cậu còn nói là muốn học luật đấy, sao bây giờ lại đi học quản lý rồi?”
Được rồi.
Đây là sự thật.
Rất nhiều học sinh đều không lựa chọn chuyên ngành mà trước đây mình muốn học. Dù sao thì lúc đi học bọn họ cũng không có quá nhiều hiểu biết về chuyên ngành đó. Rất nhiều người chỉ nói bâng quơ mà thôi.
Nhưng Bạch Ngọc thật sự cảm thấy rằng Kiều Lam học chuyên ngành này thì hơi lệch.
“Tuy rằng không thi đến cùng một thành phố nhưng cách cũng không xa. Đi tàu cao tốc một giờ là có thể đến. Cuối tuần rảnh rỗi mình nhất định sẽ sang tìm cậu chơi.” Bạch Ngọc nói. “Đúng rồi, cậu và Đàm Mặc trọ ở trường hay ở bên ngoài?”
Bạch Ngọc là người hiếm hoi biết bây giờ Kiều Lam đang ở trong nhà Đàm Mặc, và rằng cô và Đàm Mặc là quan hệ đã gặp phụ huynh. Gia cảnh Đàm Mặc lại tốt như thế, vậy nên anh thuê phòng bên ngoài hoặc thậm chí là mua phòng ở cũng hoàn toàn bình thường.
Chủ yếu là Bạch Ngọc không tưởng tượng nổi dáng vẻ của Đàm Mặc khi ở ký túc xá cùng người khác.
Quen biết Đàm Mặc đại khái đã được hai năm, ngoại trừ Kiều Lam ra anh không hề có một người bạn, vậy nên Bạch Ngọc không tưởng tượng được việc anh chơi thân với những người khác, thậm chí là cùng sống chung dưới một mái nhà.
Ngược lại, Kiều Lam còn chưa nghĩ đến vấn đề này. Dạo gần đây ngày nào cũng tập lái xe, trong đầu cô toàn là quy định giao thông với đạp phanh, sang số.
Ban đầu nói muốn học lái xe cùng Đàm Mặc, kết quả Đàm Mặc chưa đủ mười tám tuổi, căn bản không thể học, cũng không lấy được bằng lái. Thế là biến thành Kiều Lam học, Đàm Mặc ở bên cạnh xem.
Vừa mới đầu Kiều Lam còn lo rằng mình học không tốt sẽ bị mắng, dù sao thì trên mạng thường xuyên có người nói giáo viên dạy lái xe thế này thế kia. Thế rồi người mà bác Trần trực tiếp mời đến cho Kiều Lam chính là hạng VIP. Chẳng những không cần phải xếp hàng, hẹn trước lúc nào cũng được, lại còn phụ đạo riêng, dịu dàng, kiên nhẫn.
Áp lực của Kiều Lam lại lớn hơn, rất sợ có lỗi với số tiền mà bác Trần đã tiêu phí. Mỗi ngày khi học lái xe, cô chỉ ước gì có thể đặt hai trăm phần trăm lực chú ý của mình vào.
Bây giờ Bạch Ngọc nhắc đến chuyện có nội trú ở trường hay không, dĩ nhiên là cô muốn ở ký túc xá, không phải vì mình mà là vì Đàm Mặc. Anh vẫn cần phải từ từ hòa nhập với mọi người.
Dù rằng Kiều Lam vẫn sẽ ở bên cạnh anh nhưng cô không thể nào thay thế mọi thứ. Đàm Mặc cần có những người bạn cùng chung chí hướng, nhất là bạn cùng giới.
Đại học B là trường đại học giỏi nhất cả nước, những người có thể đến đó đều là học sinh xuất sắc, tổng thể mà nói đều có tố chất tốt. Trong một môi trường như vậy, có lẽ Đàm Mặc sẽ thật sự làm quen được với những người bạn tốt.
Đây là điều mà Kiều Lam mong đợi.
Nhưng cô không thể yên tâm hoàn toàn, dù sao thì Đàm Mặc cũng chưa từng ở chung một mái nhà với người xa lạ. Hơn nữa, căn bệnh Asperger của Đàm Mặc luôn là một mối nguy tiềm ẩn.
Kiều Lam mân môi. Chuyện này vẫn nên bàn bạc với Đàm Mặc một chút.
Vừa rồi chủ nhiệm lớp lại tìm Đàm Mặc không biết định làm gì. Kiều Lam một đường đi tới, chỉ thấy một chủ nhiệm lớp đang nói đến mỏi mồm và một Đàm Mặc thờ ơ.
Hỏi ra mới biết, sau khi tất cả các tỉnh công bố điểm xong, Thủ khoa của từng tỉnh cũng lần lượt xuất hiện, nhưng Đàm Mặc vẫn giữ vững danh xưng hạng nhất như cũ.
Bao năm qua, Thủ khoa ban tự nhiên đều sẽ nhận phỏng vấn, sau đó chụp vài tấm ảnh. Với người vừa đẹp trai vừa học giỏi như Đàm Mặc, chủ nhiệm lớp cảm thấy kiểu gì cũng phải chụp mấy tấm hình.
Thế rồi đừng nói là chụp hình, ngay cả phỏng vấn Đàm Mặc cũng không nhận.
Chủ nhiệm lớp có khuyên thế nào cũng phí công. Thấy Kiều Lam đi tới, ánh mắt ông sáng lên, kéo Kiều Lam bảo cô thuyết phục Đàm Mặc một chút.
Kiều Lam hoàn toàn đứng về phía bạn trai mình.
“Vậy thì không phỏng vấn.” Kiều Lam nói. “Anh ấy không thích.”
Với việc thành tích thi đại học được công bố gần đây, chủ đề có liên quan đến thi đại học ở trên mạng chưa bao giờ hết nóng. Lúc đầu là những người nổi tiếng tham gia thi đại học, sau đó chính là những Thủ khoa của kỳ thi đại học này.
Đàm Mặc chưa bao giờ để ý đến những thứ đó nên anh cũng không biết, nhưng Kiều Lam thì đã thấy qua. Lúc ấy khi số điểm 738 cao kinh người kia xuất hiện, rất nhiều cư dân mạng đều bàn tán xôn xao. Phía dưới bình luận lại còn có những lời bóc mẽ của học sinh của trường liên cấp. Bọn họ tự xưng là đàn em học cùng trường, nói một đống thứ có có không không.
Kiều Lam cũng thích đọc những bình luận khen ngợi Đàm Mặc, nói tên anh dễ nghe; nhưng cô lại cực kỳ không thích nhìn thấy những đàn em đi phổ cập kiến thức khắp nơi kia.
Đặc biệt là có người còn đặc biệt viết chuyện lúc trước hai chân Đàm Mặc bị thương không đứng dậy được ra. Rất nhiều người dốc lòng cảm thán việc đó, nhưng Kiều Lam vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy.
Vậy nên cuối cùng, Đàm Mặc cũng không nhận lời phỏng vấn. Không còn cách nào khác, phóng viên chỉ có thể phỏng vấn giáo viên chủ nhiệm và một vài học sinh cực kỳ hóng chuyện khác.
Kiều Lam tìm kiếm mấy tin tức liên quan, ý của mấy bài viết kia nhìn chung đều nói rằng Đàm Mặc là một thiên tài hàng thật giá thật, đặc biệt xuất chúng trong lĩnh vực khoa học tự nhiên, dù không nghe giảng cũng nhiều lần đứng nhất khối. Không ngoài dự đoán, sau đó, bọn họ quả nhiên nhắc đến việc lúc trước Đàm Mặc không thể đứng dậy được.
Truyền thông chính là như thế, đặc biệt là với những nhân vật chính diện như Đàm Mặc, bọn họ rất thích làm bật lên sự khổ cực của anh, sau đó thông qua cái khổ cực đó tôn lên sự khó khăn của Đàm Mặc, như thể “súp gà cho tâm hồn” vậy.
Còn với một số lời bàn tán của các học sinh, chẳng hạn như thật ra Đàm Mặc không phải là không biết nghe giảng mà là người ta vốn dĩ không nghe, cả học hành lẫn yêu đương Đàm Mặc đều không bỏ lỡ, mỗi ngày đều có xe Bentley đưa đón vân vân… ngược lại không được viết ra trong các tin tức tốt.
Dù sao thì đó cũng là những thông tin tiêu cực, không thích hợp để xuất hiện trong những bài báo tích cực như thế này.
Trong mấy ngày này, thỉnh thoảng một Thủ khoa có giá trị nhan sắc cao nào đó lại leo lên hot search. Lúc trước có một nam sinh trắng trẻo kia leo thẳng lên top 5 hot search. Nếu đổi thành ảnh chụp Đàm Mặc, đoán chừng có thể treo thẳng lên vị trí thứ nhất.
Cũng may là Đàm Mặc không nhận phỏng vấn, không chụp ảnh hay cho phép dùng chân dung của mình. Trên mạng không tìm được ảnh chụp của Đàm Mặc, vậy nên cũng không quá nổi tiếng.
Ba tháng nghỉ hè tưởng chừng rất dài nhưng lại trôi qua nhanh chóng. Kiều Lam lấy được hai mươi vạn tệ tiền thưởng, cộng thêm tiền lãi từ cổ phiếu mà Đàm Mặc đầu tư cho, cô lập tức cảm thấy mình là một tiểu phú bà. Ngoại trừ việc đó ra, Kiều Lam còn thành công lấy được bằng lái, mà Đàm Mặc thì còn một tháng nữa mới đến sinh nhật mười tám tuổi.
Về vấn đề có trọ ở trường hay không, Kiều Lam, Đàm Mặc và bác Trần đã cùng nhau thảo luận một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ trọ ở trường trước, nếu Đàm Mặc không thích nghi được thì chuyển ra ngoài ở. Với khả năng của Đàm Mặc thì mua nhà ở gần trường một chút cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đầu tháng chín, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng lên máy bay đến thủ đô, bọn họ ở khách sạn bên ngoài trường học hai ngày. Trước ngày nhập học, hai người đi dạo xung quanh chỗ mình đang ở và trường học bên cạnh.
Trường học còn chưa chính thức bắt đầu đón tân sinh viên nhưng không khí trong sân trường đã rất sôi nổi.
Kiều Lam chỉ chỉ tấm biển được dựng lên ở đại lộ phía trước, do dự nói: “Chắc ngày mai em vẫn nên đi báo danh cùng anh trước.”
Lần này vợ chồng bác Trần không đến, cũng không thể để hai ông bà giúp bọn họ xách hành lý được. Hơn nữa, Kiều Lam và Đàm Mặc mang rất ít đồ. Trước đó Kiều Lam có nói sẽ đi báo danh cùng Đàm Mặc trước rồi báo danh cho mình sau nhưng bị Đàm Mặc từ chối. Đàm Mặc nói anh tự đi là được rồi.
Nhưng mới hôm nay đã đông như vậy, ngày mai chắc chắc sẽ càng nhiều người hơn.
Đàm Mặc vuốt tóc Kiều Lam: “Tháng sau là anh thành niên rồi, đừng coi anh là một đứa trẻ mãi nữa.”
“Được rồi.” Kiều Lam chỉ có thể gật gật đầu. “Vậy ngày mai bọn mình chia ra hành động. Báo danh xong em lại đến tìm anh.”