Đọc truyện Nhật ký chăm sóc nhân vật phản diện ốm yếu – Chương 19:
Hôm nay Kiều Lam không mặc bộ đồng phục màu xanh đậm rộng thùng thình kia nữa. Cô mặc đồng phục dành riêng cho nhân viên của nhà hàng Tây.
Mái tóc được búi đơn giản, để lộ phần cổ thon dài xinh đẹp. Kiều Lam khoác lên mình một chiếc áo vest kiểu Tây, chiếc sơ mi màu trắng giấu trong váy ngắn, phác họa vòng eo nhỏ nhắn.
Cô mang một đôi giày da đế mềm màu đen, càng làm nổi bật đôi chân thon dài, tinh tế, thẳng tắp. Kiều Lam nhẹ nhàng đi qua đi lại bên trong nhà hàng Tây, vô cùng bận rộn nhưng lại rất thuần thục.
Cha Đàm thật sự không thể hiểu được đứa con trai này đang nghĩ gì.
Ông vẫn luôn rất thích nhà hàng Tây này. Trang trí đẹp, phục vụ tốt, đồ ăn lại rất ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng đến cùng Đàm Mặc có thích hay không, ông không biết. Nhìn Đàm Mặc ngồi trên xe lăn không có động tĩnh gì, ông cau mày khẽ đến mức gần như không thể nhận ra: “Ta thường xuyên đến đây ăn, cũng không tệ lắm. Nhưng nếu con không thích, chúng ta có thể đổi chỗ khác.” Cha Đàm nói: “Hay là con không muốn ăn cơm Tây? Vậy con muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt của Đàm Mặt vẫn dõi theo bóng lưng của Kiều Lam như cũ. Anh thốt ra ba chữ: “Chỗ này đi.”
Lông mày của cha Đàm thoáng giãn ra.
Cha Đàm thường xuyên đến đây, được xem như là khách quen của nhà hàng. Đã thế, ông lại còn hào phóng. Phần lớn nhân viên trong nhà hàng đều biết ông. Nhân viên tiếp khách [1] vừa nhìn thấy cha Đàm đã lập tức bước lên nghênh đón: “Đàm tiên sinh, mời ngài vào trong.”
[1] Đây không phải nhân viên tiếp khách thông thường mà là những người phụ nữ (thường là) mặc sườn xám màu đỏ đứng đón khách trong các khách sạn, nhà hàng. Họ được gọi là Miss Yingbin, ảnh ở cuối chương.
Dứt lời cúi đầu nhìn cậu thiếu niên ngồi xe lăn đi theo cha Đàm.
Sắc mặt trắng bệch, tóc hơi dài che khuất đôi mắt, không nhìn rõ mặt, tóm lại là trông hơi kỳ quái.
Nhưng rốt cuộc vẫn có tố chất nghề nghiệp tốt, nhân viên tiếp khách nở nụ cười đi tới: “Tôi đẩy ngài vào.”
Giọng nói của thiếu niên vừa lạnh lùng lại nghiêm nghị, nhìn nhân viên tiếp khách cách mình chỉ có 1m: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt nhân viên tiếp khách hơi cứng lại. Cha Đàm giải thích rằng con trai ông không quen tiếp xúc với người lạ, lúc này nhân viên tiếp khách mới vội vàng khôi phục nụ cười.
Cha Đàm quay đầu nhìn Đàm Mặc một chút: “Đi thôi, con không thích ầm ĩ, chúng ta vào bên trong.”
Đàm Mặc quay đầu, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng quen thuộc kia: “Cha đi trước đi.”
Cha Đàm nhíu mày, nhưng Đàm Mặc không để ý đến ông nữa. Ông nhìn theo ánh mắt của Đàm Mặc, hướng đó toàn là khách đến ăn cơm và nhân viên phục vụ đang đi qua đi lại, không có gì đặc biệt lắm.
“Quên đi.” Cha Đàm mặc kệ anh, dặn dò phục vụ lát nữa dẫn anh đến chỗ ông là được.
Cả ngày hôm nay của Kiều Lam đều vô cùng bận rộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ nhà hàng Tây này lại buôn bán tốt như thế, nếu không phải trước đây cô đã từng có kinh nghiệm làm việc ở một nơi như thế này thì đúng là nhất thời không thể xử lý nổi.
Chờ đến khi khách ở bàn mà mình phụ trách ăn xong, rốt cuộc Kiều Lam cũng có chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Cô thở phào một hơi, đi đến một hành lang nhỏ ít người, ngồi xổm xuống xoa bóp chân.
Nhưng nghỉ ngơi còn chưa đầy một phút, một nữ sinh cũng mặc đồng phục như Kiều Lam liền đi thẳng tới, vẻ mặt mất kiên nhẫn chỉ chỉ hai vị khách mới tới, bảo Kiều Lam nhanh chóng qua đó phục vụ, đừng có mà lười biếng.
Nữ sinh này tên là Mạnh Tuyết.
Hôm nay Kiều Lam vừa đến đã có thể cảm nhận được địch ý từ cô ta. Thái độ của Mạnh Tuyết vô cùng vênh váo và hống hách, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ người có kinh nghiệm sai Kiều Lam làm hết việc này đến việc kia.
Ngược lại thì lý do của việc này lại không hề khó đoán một chút nào. Mạnh Tuyết chính là người nhân viên đã xin nghỉ hôm qua. Kiều Lam làm thay cô ta một buổi.
Buổi sáng lúc vừa mới tới, Mạnh Tuyết thậm chí còn chơi xỏ Kiều Lam. Biết được cô chỉ mới học lớp 10, Mạnh Tuyết liền cố ý bảo Kiều Lam đi qua gọi món cho mấy người ngoại quốc.
Chẳng qua Mạnh Tuyết không tài nào ngờ được rằng, trình độ tiếng Anh của một học sinh lớp 10 như Kiều Lam dường như còn tốt hơn cô ta rất nhiều. Sau khi phục vụ xong, cuối cùng mấy người nước ngoài kia còn cho Kiều Lam không ít tiền boa.
Mạnh Tuyết hối hận đến xanh cả ruột.
Sau đó cô ta cứ thế nhắm vào Kiều Lam cả ngày.
Tiểu Liễu vừa đón khách xong, dẫn khách vào, bảo cô ta nhanh đi ghi món. Mạnh Tuyết thật sự không muốn đi.
Giá cả của nhà hàng này rất đắt, những người có thể đến đây dùng bữa phần lớn là người giàu. Làm việc lâu, dần dà có thể đoán được độ giàu có của những vị khách thông qua quần áo, đồng hồ và túi xách của họ.
Ai cũng thích được tiếp đón những vị khách có tiền, bởi vì họ chọn nhiều món, tiền hoa hồng được nhiều hơn, mà thỉnh thoảng còn được cho tiền boa nữa.
Hai bàn khách vừa tiến vào. Một bàn là của vị tiên sinh họ Đàm thường xuyên đến đây, mỗi lần đều bỏ ra rất nhiều tiền, tất nhiên là Mạnh Tuyết muốn đi phục vụ bàn đó. Nhưng quản lý lại bảo cô đi phụ trách bàn kia. Mạnh Tuyết không nhìn thấy được món đồ xa xỉ nào trên người vị khách đó cả, dĩ nhiên là cô ta không muốn đi.
Vừa quay đầu đã thấy Kiều Lam đang nghỉ ngơi, cô ta lập tức đẩy khách qua cho Kiều Lam, còn mình thì định đi phục vụ Đàm tiên sinh.
Kiều Lam nhìn Mạnh Tuyết một chút rồi đứng dậy: “Biết rồi.”
Mạnh Tuyết hài lòng nở nụ cười, tâm tình tốt rời đi, không ngờ vừa mới quay đầu lại đã đụng vào một thiếu niên ngồi xe lăn.
Đồng tử Kiều Lam rụt lại, giữa lúc mọi người còn đang kinh ngạc không kịp phản ứng liền vọt tới, giữ lấy chiếc xe lăn. Cô nhìn cậu thiếu niên không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, đang định hỏi anh có sao hay không thì đã bị Mạnh Tuyết vừa bị dọa đến mức suýt ngã đẩy ra. Cô ta đi đến trước mặt Đàm Mặc: “Thật xin lỗi thật xin lỗi…”
Đàm Mặc đột ngột đẩy Mạnh Tuyết ra. Chiếc xe lăn trượt dài về sau đụng vào tường.
Bỗng nhiên bị một người xa lạ tiếp cận, Đàm Mặc không khống chế nổi sự ghét bỏ và buồn nôn.
Mạnh Tuyết sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đầy sự chán ghét kia của thiếu niên.
“Cút đi.”
Đôi chân đang định bước lên của Mạnh Tuyết lập tức đóng băng ngay tại chỗ.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nghe ra được sự bực bội và ghét bỏ trong giọng Đàm Mặc.
Những nhân viên phục vụ khác đi ngang qua không khỏi quay đầu nhìn bọn họ. Mặt Mạnh Tuyết đỏ lên, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, cúi đầu vội vàng đi ra chỗ khác.
Kiều Lam nhìn thiếu niên đã mấy ngày không gặp, chân định bước lên trước nhưng rồi cũng do dự khựng lại.
Vài ngày trước, Đàm Mặc đã nói rõ với cô rằng anh thích ở một mình, anh ghét người khác đến gần anh.
Mà mới vừa rồi, bởi vì Mạnh Tuyết đến quá gần, thái độ của Đàm Mặc khiến cho người khác phải sợ hãi.
Kiều Lam dừng lại, đứng ở vị trí cách Đàm Mặc 2m, nhẹ giọng hỏi anh: “Cậu không sao chứ?”
Đàm Mặc ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô.
Vừa rồi anh đã nhìn cô rất lâu nhưng lại không dám đi đến. Anh luôn nhớ tới nam sinh đã đi cùng với cô ngày đó. Anh sợ Kiều Lam sẽ không để ý đến anh nữa, sẽ không còn quấy rầy anh như những gì mà cô đã nói, sau đó sẽ vờ như là người xa lạ đi lướt qua anh.
Anh không hiểu được vẻ lo lắng trên mặt cô. Thế nhưng hành động xông ra giữ xe lăn lại vừa rồi của Kiều Lam, cộng thêm câu “Cậu không sao chứ?” lại khiến Đàm Mặc phải suy nghĩ cẩn thận. Đây xem như là quan tâm, là để ý sao?
Cứ coi là vậy đi.
Thế nhưng nếu đây là một vị khách thông thường không cẩn thận bị đụng phải, cô cũng sẽ làm như vậy, rồi sau đó hỏi người đó có sao không sao?
Trái tim vừa mới đập thình thịch của Đàm Mặc đột nhiên nhói lên một chút. Cảm giác chua xót nháy mắt như lan ra khắp người. Cánh tay vừa mới bị đụng giờ đây mới bất tri bất giác cảm thấy đau.
Khuôn mặt của Đàm Mặc hiện lên vài phần đau đớn không chịu đựng được.
Sắc mặt Kiều Lam hơi thay đổi: “Vừa rồi bị đụng phải sao? Đụng vào chỗ nào?”
Cuối cùng Đàm Mặc cũng nghe ra được vài phần gấp gáp từ trong câu nói đó. Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lam, rồi sau đó lại cúi đầu. Ngay khi Kiều Lam nghĩ rằng Đàm Mặc lại đang kháng cự cô, giọng nói nhàn nhạt của anh đã xông vào màng nhĩ.
“Cánh tay.”
Kiều Lam ngẩn người. Thiếu niên nói không thích ngày đó dần dần hòa làm một với Đàm Mặc có vẻ hơi yếu ớt trước mặt cô lúc này. Kiều Lam thử bước lên trước một bước nhỏ, cẩn thận quan sát anh: “Nghiêm trọng không?”
Đàm Mặc dường như không nghe thấy câu hỏi này. Anh lẳng lặng ngồi yên một chỗ, hệt như đang phải đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Sau đó Đàm Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Kiều Lam: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Nếu như vừa nãy Đàm Mặc bị động trả lời cô, vậy thì câu hỏi vừa rồi của anh có tính là anh đang chủ động không?
Quen biết với Đàm Mặc được gần một tháng, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với cô.
Đàm Mặc nói anh ghét người khác đến gần mình, nhưng nếu anh đã chủ động, vậy thì nghĩa là anh cũng không ghét việc cô đến gần anh đúng không?
Kiều Lam khó nén được sự kinh ngạc: “Mình đang đi làm.”
Làm thêm?
Đàm Mặc vẫn nhìn chằm chằm cô: “Không đi học sao?”
“Có chứ. Chỉ có buổi tối cuối tuần mình mới đến đây thôi, bình thường vẫn lên lớp.”
Chương trình học lớp 10 cũng không tính là quá dễ dàng. Dù việc học nặng nhưng cô vẫn kiên trì đi làm thêm? Đàm Mặc nghĩ một chút đã tìm ra được nguyên nhân.
“Cậu thiếu tiền lắm sao?”
Câu hỏi thẳng thừng đến nỗi Kiều Lam trở tay không kịp.
Kiều Lam nhớ đến lúc mình tìm hiểu về hội chứng Asperger, trong đó có viết rằng những người mắc hội chứng này sẽ không quanh co lòng vòng, cách họ suy nghĩ về vấn đề rất trực tiếp, lúc nói chuyện càng thẳng thừng đến mức khiến người ta khó xử.
Quả nhiên là vô cùng thẳng thừng.
Kiều Lam khẽ cười: “Hơi thiếu một chút.”
Nếu như Đàm Mặc có thể biểu đạt cảm xúc như người bình thường, giờ phút này nhất định anh sẽ cau mày. Anh trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng thốt ra một câu nói khiến người khác kinh ngạc.
Đàm Mặc nói: “Tôi cho cậu.”
Kiều Lam suýt chút nữa là làm rơi menu trên tay.
Người bình thường tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ như vậy, người bình thường cũng sẽ không nói như anh.
Nhưng Đàm Mặc thì không giống thế.
Vì cậu thiếu tiền mà tôi lại có tiền nên tôi cho cậu, không hề có chút phi logic nào.
“Không cần không cần, cũng không phải là thiếu lắm, hơn nữa việc học cũng không nặng.” Kiều Lam lắc đầu, lại sợ Đàm Mặc để tâm đến mấy chuyện vụn vặt này nên vội vàng nói sang chuyện khác: “Tại sao cậu lại ở đây? Đến ăn cơm sao?”
Đàm Mặc nhìn Kiều Lam một lúc lâu, sau đó mới từ từ “Ừ” một tiếng.
“Vậy mình dẫn cậu đi.” Kiều Lam nhìn cánh tay của Đàm Mặc: “Có cần mình đẩy cậu đi không?”
Đàm Mặc lập tức từ chối theo thói quen: “Không cần.”
Nhưng nói xong, anh lại im lặng.
Anh tưởng tượng ra khung cảnh đó một lúc. Thật ra bị Kiều Lam đẩy qua chắc hẳn sẽ không khó chấp nhận như những người khác.
Đàm Mặc mím môi, đại khái là anh hơi hối hận, chậm chạp đẩy xe lăn đi theo sau Kiều Lam. Chờ đến khi Kiều Lam đưa anh đến nơi, anh lại nói: “Cậu giúp tôi gọi món.”
Kiều Lam liếc nhìn nhân viên phục vụ đang đứng đợi sẵn bên bàn ăn.
Nhưng Đàm Mặc lại như thể không nhìn thấy.
“Em làm đi.”
Nhân viên phục vụ kia nhìn Kiều Lam rồi cười, xoay người rời đi. Cha Đàm ngồi đợi Đàm Mặc nãy giờ thấy thế thì kinh ngạc nhìn Kiều Lam một chút.
Kiều Lam chỉ có thể lấy sổ order ra, nở một nụ cười chuyên nghiệp giới thiệu cho cha Đàm và Đàm Mặc những món thường xuyên được gọi của nhà hàng.
Cha Đàm hay đến đây, ông thường gọi những món cố định, rất nhanh đã chọn món xong. Đàm Mặc nhìn menu, mặt không đổi sắc chọn hết món này đến món khác, hơn nữa đều là những món đắt tiền nhất.
Chọn đến món thứ tư, Kiều Lam không đứng yên nổi nữa: “Nếu như chỉ có hai người thì gọi như vậy là hơi nhiều đó ạ.”
Động tác của Đàm Mặc khựng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú món trứng cá muối.
Cha Đàm cũng không cảm thấy là việc này có vấn đề gì. Sở thích của Đàm Mặc quá khó đoán, hiếm hoi lắm mới có một lần chủ động gọi món thế này. Anh thích làm sao cũng được, dù sao nhà họ Đàm thiếu cái gì thì thiếu chứ không thiếu tiền.
“Muốn ăn thì cứ chọn đi.”
Thế là lại thêm một phần trứng cá muối và vài loại bánh pudding.
Sau khi đưa đơn cho nhà bếp, mấy nhân viên phục vụ gần đó đều nhìn Kiều Lam bằng vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Ngoài lương cơ bản, nhân viên nhà hàng chủ yếu dựa vào tiền hoa hồng. Bọn họ giúp khách gọi món, tiền kiếm được sẽ trích ra một phần cho bọn họ.
Bàn vừa rồi mà Kiều Lam phụ trách tuyệt đối kiếm được không ít tiền, đến lúc đó Kiều Lam sẽ được hoa hồng đến mấy trăm tệ, ai mà không ghen tị đây.
Vẻ mặt của Kiều Lam càng vi diệu hơn nữa.
Mặc dù nghĩ như vậy có chút tự mình đa tình, nhưng cô vẫn cảm thấy Đàm Mặc gọi nhiều món như thế hình như có liên quan đến cô.
Dù sao lúc nãy Đàm Mặc còn nói muốn cho cô tiền, bị cô từ chối.
Cầm danh sách món ăn trong tay, Kiều Lam cảm thấy tay mình hơi run lên.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên, Đàm Mặc lại chỉ ăn có một chút. Quả nhiên, đến cuối cùng, Đàm Mặc chọn nhiều món như vậy, căn bản còn chưa ăn hết một phần năm.
Khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì như cũ. Cha Đàm đưa thẻ cho Kiều Lam để trả tiền. Quẹt thẻ xong trở về bàn ăn, Đàm Mặc và cha Đàm đã rời đi.
Quản lý vui mừng đi đến chỗ cô: “Đàm tiên sinh trả thêm một nghìn tệ nữa.”
“??”
“Tiền boa cho em đó.”
Kiều Lam: …
Nhà hàng Tây bình thường sẽ tính thêm 10-15% phí phục vụ, nhưng thường thì không cần phải trả phí đó, nhất là với những khách gọi nhiều đồ ăn như Đàm Mặc, phí phục vụ đã nằm trong số tiền cần thanh toán rồi.
Kiều Lam vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đàm Mặc đã lên một chiếc xe, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, Kiều Lam vốn nên vui vẻ mới phải, nhưng vừa mới nghĩ đến Đàm Mặc, cô lại cảm thấy số tiền này thật phỏng tay.
Tối khuya về đến nhà, mẹ Kiều không ngừng phàn nàn rằng cả ngày không thấy bóng dáng cô đâu cả, cũng không biết là cô đi đâu, hơn 12 giờ đêm mới về nhà. Kiều Lam không giải thích gì với bà ta cả, nhanh chóng tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi.
Dù sao sáng mai còn phải đi học.
Hôm sau, Kiều Lam đến trường như mọi ngày. Bước vào phòng học, Bùi Ninh cùng hai nữ sinh ngồi phía sau thuận miệng chào cô một tiếng, Kiều Lam đáp lại “Buổi sáng tốt lành”, vừa quay đầu đã trông thấy Trần Diệu Dương đang nhìn về phía cô.
Sao Trần Diệu Dương tới sớm thế?
Kiều Lam bỗng nhiên cảm thấy hơi áp lực.
Mặc dù nói trước kia cô có ưu thế nhờ xuyên sách, nhưng dù sao đi nữa Trần Diệu Dương cũng là nam chính, trong truyện có viết từ nhỏ đến lớn cậu ta luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên.
Mấy môn tự nhiên của Trần Diệu Dương vốn tốt hơn cô, hơn nữa cậu ta còn học rất dễ dàng, bây giờ lại bắt đầu chăm chỉ đọc sách, không chừng lần sau sẽ vượt qua Kiều Lam.
Sao Kiều Lam có thể không lo lắng được.
Cô muốn giành được học bổng.
Kiều Lam không dám lãng phí thêm một giây một phút nào. Đợi đến khi hết tiết tự học, cô xuống lầu rót nước. Rót nước xong trở về lớp, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đàm Mặc.
Sau hai ngày mất tích ở tuần trước, cuối cùng Đàm Mặc cũng đi học lại.
Anh vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cúi đầu xem sách.
Hôm nay đến lượt Kiều Lam trực nhật. Lúc quét dọn đến chỗ Đàm Mặc, cô thấy anh đang đọc một quyển sách lịch sử rất dày.
“Chào buổi sáng.” Kiều Lam cười, nói với Đàm Mặc. Thế nhưng Đàm Mặc lại ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lam một chút, ánh mắt lướt qua vai cô, nhìn về phía những học sinh khác đang hiếu kỳ nhìn bọn họ. Anh nhỏ giọng nói với Kiều Lam: “Đừng nói chuyện với tôi.”
Kiều Lam sững sờ. Nếu không phải trong túi cô có rất nhiều tiền, cô còn tưởng rằng Đàm Mặc hôm qua là giả.
Đàm Mặc lại cúi thấp đầu. Kiều Lam ngơ ngác cầm đồ lau nhà đi, đi vài bước còn quay đầu lại nhìn một chút.
Chuyện này là thế nào?
Cả ngày hôm đó cô vẫn không hiểu được.
Mãi đến xế chiều, tan học, Kiều Lam vội vàng chạy đến nhà hàng Tây, thay đồng phục. Một lúc sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước cửa nhà hàng. Một người đàn ông đẩy Đàm Mặc ngồi xe lăn đi đến.
Đôi mắt màu nâu nhạt của Đàm Mặc tìm kiếm bóng dáng Kiều Lam, sau đó anh nhìn thấy cô.
“Gọi món.”
______
[1] Miss Yingbin: