Đọc truyện Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng – Chương 7: Bị Đánh Thì Thôi Đi Ôm Kiểu Công Chúa Là Thế Quái Nào
Ra khỏi nhà ăn, Giang Ly mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, có điều tâm tình bị Tô Mạch phá hỏng, hơn nữa bụng còn chưa ăn no, Giang Ly cuối cùng vẫn khó chịu như cũ.
Phía trước có khá nhiều cửa hàng ăn vặt, Giang Ly sờ sờ bụng, tùy tiện chọn một chỗ, gọi một bát mỳ, cúi đầu ra sức ăn.
Bỗng có người bước tới, hướng chủ quán hô một tiếng: “Mì thịt bò, ba lạng, ít cay!” Chủ quán trả lời một tiếng, tay chân nhanh nhẹn bê mỳ tới.
Giang Ly chau mày, ngẩng đầu liếc mắt sang nhìn người nọ, đúng lúc người đó cũng nhìn sang, cả hai đều ngạc nhiên.
“A.” Mã Tuấn cười lạnh một tiếng, kéo ghế đối diện Giang Ly ra tùy tiện ngồi xuống, tay gác lên lưng ghế, hai chân vắt chéo lắc lư, “Anh em của cậu đâu.”
“Không phải việc của anh.” Giang Ly lau miệng, sắc mặt cực xấu, hôm nay sợ là ra cửa chưa xem hoàng lịch, một lần hai người đáng ghét nhất nối gót nhau tới, thực sự khiến người ta phiền lòng mà.
Họ Mã này từ lần trước bị bị Tô Mạch đập một trận, liền chuyển hướng sang nhỏ dãi thèm thuồng Ngụy Hân Nhã, Giang Ly nhìn không thuận mắt một chút nào, khẩu khí nói chuyện cũng không tốt.
Mã Tuấn híp mắt, khóe miệng giật giật, vừa lấy điện thoại trong túi ra ấn ấn vừa nói một tiếng: “Nghĩa khí.”
Giang Ly mặc kệ hắn, coi như người này không tồn tại, chầm chậm ăn mỳ, đến khi ăn thấy đáy bát Giang Ly mới bỏ đũa xuống, đứng dậy.
Mã Tuấn cũng đã ăn xong, nhìn bát Giang Ly: “Ăn xong rồi à.”
“Mẹ nó, không có mắt à, tự nhìn đi.” Giang Ly kiêu ngạo ném cho Mã Tuấn ánh mắt khinh bỉ, cầm áo khoác đi khỏi cửa.
Chưa đi được bao nhiêu, Giang Ly liền phát hiện phía sau có người đi theo, vừa quay đầu lại, quả nhiên Mã Tuấn ở phía sau tay đút túi đứng sau mấy bước không ý tốt cười cười.
“Mẹ kiếp!” Giang Ly chửi một tiếng, Mã Tuấn chỉ có một người, Giang Ly cũng không sợ hắn, trên phương diện đánh nhau, ngoại trừ lần đó bị Tô Mạch đánh ngã, Giang Ly chưa bao giờ đánh thua ai.
Mã Tuấn nhún nhún vai, một mặt muốn nói tao cứ đi theo mày, xem mày có thể làm gì.
Giang Ly lại mắng thêm một câu “có bệnh”, đem cổ áo dựng lên, xoay người cúi đầu đi về ký túc xá.
Tô Mạch vừa thấy ba người hơi quen mắt đi tới chỗ mình liền dừng lại một chút, ba người kia đi như bay, tên cầm đầu tay cầm điện thoại vừa nhìn vừa nói: “Bên này bên này, tiểu tử kia hình như chuẩn bị về ký túc xá.” Phía sau có người cầm gậy bóng chày trả lời: “Trên đường có chỗ ít người lắm, bây giờ còn được nghỉ càng không có ai.” Tên cầm đầu gật gật đầu: “Biết rồi, đến khu dạy học cũ đi, chút nữa kéo tới phía sau ý, đừng chạm mặt ai.” Mấy người kia vừa đi vừa nói, không chú ý tới Tô Mạch bên cạnh, Tô Mạch lại híp mắt nhìn theo, đổi hướng đi một đoạn, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó dừng chân tại chỗ.
Giang Ly thật sự không ngờ Mã Tuấn lại có thể không có tí liêm sỉ nào như thế, thân là sinh viên năm cuối khoa thể dục, đi đánh nhau với sinh viên năm nhất còn phải gọi thêm người.
Giang Ly vừa rẽ vào phía trước khu dạy học cũ liền thấy ba người lần trước Mã Tuấn kéo đi đánh Tô Mạch cũng đang nhàn nhã đứng chờ đằng trước.
Giang Ly vừa quay đầu lại, Mã Tuấn đã dang tay chặn lại đường lui.
Giang Ly mắng một tiếng, hôm nay như thế này là không chạy được rồi.
Giang Ly cũng không sợ, vừa chậm rãi kéo khóa áo, cởi áo khóa ra vứt sang một bên, vừa hất cằm về phía Mã Tuấn: “Được thôi, anh trai, trợ thủ cũng nhiều ghê.”
Mã Tuấn cười lạnh, phủi tay nói: “Phí nhiều lời thế làm gì, lần trước mày đánh người của tao, dù sao cũng phải để bọn họ đánh lại chứ.” Ba người phía trước nhìn thấy động tác của Mã Tuấn, lập tức bẻ khớp tay vây xung quanh, nhanh chóng đem Giang Ly quây ở giữa.
Mã Tuấn chỉ về phía tòa nhà cũ: “Ra đằng sau đi.” Mấy người kia kêu một tiếng liền duỗi tay định bắt lấy Giang Ly, hắn chỉ chờ một khắc này, thừa dịp mấy người kia còn chưa kịp phòng bị lập tức đá một cú lên mặt một người, người nọ ăn đủ, bụm mặt theo bản năng lùi lại hai bước, Giang Ly nhìn thấy lỗ hổng, tức khắc liền xông ra ngoài.
Bốn đánh một, khẳng định đánh không lại, lão tử lại không phải đứa ngu, ai thèm chơi cùng đám người đần độn này chứ.
Giang Ly vừa nghĩ thầm vừa chạy như bay, mắt vừa nhìn thấy bậc thang đột nhiên bị đánh một cú sau lưng.
Một trận đau đớn ập đến, bước chân cũng loạn, cơ thể không tự chủ mà cuộn lại bảo vệ.
Mã Tuấn cầm trên tay gậy bóng chày kia dí vào mặt Giang Ly, cười lạnh nói: “Chạy đi, chạy tiếp đi, con mẹ nó, mày không biết tao luyện điền kinh à? Có bản lĩnh thì chạy thử xem!”
Giang Ly rất muốn hét “mẹ nó ai biết ông luyện điền kinh hay luyện ăn phân”, nhưng mảng đau trên lưng càng ngày càng lan ra, Giang Ly cắn chặt răng, không nói được lời nào.
Mã Tuấn nói mấy người kia kéo Giang Ly tới phía sau khu dạy học cũ, ngày thường cũng không có mấy người tới, nói gì tới bây giờ.
Giang Ly giãy giụa đạp mấy cái, không làm ai bị thương ngược lại còn khiến vết thương càng đau hơn.
Giang Ly rất nhanh liền bị đẩy ngã trên mặt đất, đế giày cùng nắm đấm như mưa liên tục rơi xuống, Giang Ly cong người ôm đầu bảo vệ, trên người đã đau đến không còn cảm giác.
Đám người đánh đến hăng say, bỗng nhiên có người bên ngoài hô một tiếng: “Thầy Tô, đánh nhau ở bên này!” Mấy người kia cả kinh, nhất là Mã Tuấn, mí mắt còn giật giật mấy cái, lúc này đều đã qua nửa học kỳ năm tư, nếu bị bắt được ghi tội gì đó, chỉ sợ khó mà tốt nghiệp được.
Mã Tuấn lại cố chấp đạp thêm một cái lên người Giang Ly, cúi người cầm gậy bóng chày lên hét: “Chạy!” Mấy người kia nhìn mãi không thấy người vừa lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn là chạy mất dạng.
Giang Ly vừa đau vừa buồn cười, đến khi nhìn thấy đôi giày thể thao gọn gàng sạch sẽ dừng trước mặt mình, Giang Ly mới mới cố hết sức nằm ngửa ra, ngước mắt nhìn chăm chú gương mặt thanh tú không gợn sóng của Tô Mạch, cười tươi nói: “Thầy Tô, thăng cấp lúc nào vậy, sao tôi không biết?”
Tô Mạch cong lưng duỗi tay quơ quơ trước mặt Giang Ly: “Cậu ngốc như vậy, còn nhiều chuyện không biết lắm, đứng lên đi.” Giang Ly cười ha một tiếng, nằm trên mặt đất cân nhắc, cuối cùng vẫn là túm chặt lấy tay Tô Mạch, định từ từ ngồi dậy.
Giang Ly vừa nhấc người được một nửa, Tô Mạch liền nghe hắn rên một tiếng, lại nằm trở lại.
Tô Mạch nhíu chặt mày: “Lưng bị thương?”
Giang Ly biểu tình khoa trương: “Đám chó kia ngang nhiên dám dùng gậy đập lão tử….Ây da Tô Mạch, lão tử nói cậu nghe, chầu này chính là do cậu ban tặng đấy, mau nghĩ cách bồi thường tôi đi! Để tôi xả giận một chút, hay là quỳ xuống khấn tôi một cái đi?”
Tô Mạch ở bên cạnh Giang Ly quỳ một gối xuống: “Quỳ rồi.”
Giang Ly hạ mí mắt xuống nhìn lướt qua, lập tức chịu đựng đau đớn kêu lên: “Hả? Con mẹ nó, tư thế này không đúng…” Giang Ly còn chưa kịp nói hết, bỗng nhiên cơ thể nhẹ một cái, Tô Mạch ôm lấy cổ Giang Ly, một tay đỡ đầu gối liền ôm ngang Giang Ly lên.
Giang Ly trợn tròn mắt, Tô Mạch không biểu tình ôm hắn đi vài bước, lúc này Giang Ly mới phản ứng lại, nhanh chóng giãy giụa trên tay Tô Mạch: “Tô ca! Anh trai! Cậu…cậu để tôi xuống đã! Tôi biết cậu sức lớn như trâu, nhưng cứ như vậy đi ra ngoài tôi về sau làm sao còn mặt mũi gặp người khác nữa?”
“Yo.” Tô Mạch cười cười nói một câu, “Cậu còn có lúc không dám gặp người khác sao?”
Giang Ly lập tức cứng họng, lặng lẽ nhìn trân trối..