Đọc truyện Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng – Chương 26: Giận Dỗi
Giang Ly phi tới tấm đệm bọn họ giành được, Tô Mạch chăm chú nhìn nét mặt thay đổi của hắn, đúng là con người viết hết cảm xúc lên mặt.
Một người huấn luyện viên thể hình hơi thấp thấp đứng sau lại không cam lòng, vừa mở miệng liền dọa sợ Giang Ly và Tô Mạch.
Người đàn ông to lớn như vậy, phong cách nói chuyện lại là kiểu loli.
“Tức chết mất! Thiếu có chút điểm à! Thật đáng ghét, hứ!”
Người bên cạnh lại nhẹ giọng an ủi: “Không phải chỉ chơi cho vui thôi sao, em cố gắng như vậy làm gì.
Cũng không phải thắng được hai cái gối sao? Chút nữa về mình đổi sang dùng cái mới đi.”
Giang Ly run rẩy nhìn sang, người huấn luyện viên cao hơn kia lại quay sang giơ ngón cái với hắn: “Hai người ăn ý lắm.” Người thấp hơn lại hậm hực cắn môi dưới.
Giang Ly kéo ống tay áo Tô Mạch, nói thì thầm vào tai cậu: “Hai người phía sau là sao vậy? Tôi cứ thấy có gì sai sai ấy? Hay là cái kia à…..”
“Cậu quan tâm chuyện người khác làm gì.” Tô Mạch bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại hơi run run, cậu không dám dò xét quá nhiều phản ứng của Giang Ly, chuyện chưa chắc chắn, Tô Mạch sẽ không dễ dàng ra tay.
Giang Ly cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, cứ cho là cái kia đi, Giang Ly cũng không có nửa điểm kỳ thị.
Hai người ngồi xe tải về nhà Tô Mạch, bà ngoại rất vui vẻ, nằm trên đệm giường mới, thích thú sờ mất nửa ngày.
“Bà có thích không?” Giang Ly biết thừa rồi còn cố hỏi, ngồi xổm nhìn bà ngoại vui mừng đến mức không ngậm được miệng, bà ngồi ở mép giường nhìn hắn: “Trời ơi, Tiểu Lê Tử! Bà thích lắm!”
“Cái này thì tính là gì đâu bà! Đợi cháu đi làm rồi sẽ mua cho bà một cái đệm cao su tốt hơn!” Giang Ly giơ ngón tay lên hứa đảm bảo, bà ngoại nhìn mà cao hứng cả buổi.
Tô Mạch ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, cậu giơ tay chặt xuống, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đều thành từng khúc.
Giang Ly rón ra rón rén đi tới phía sau Tô Mạch, vừa định hù cậu, Tô Mạch đã giơ lên con dao phay chói sáng trong tay, khóe môi hơi nhếch lên, nói ra một câu uy hiếp: “Cẩn thận kẻo tôi trượt tay.”
“Thật nhạt nhẽo.” Giang Ly tấm tắc hai tiếng, gác cằm lên vai Tô Mạch, tò mò nhìn xem cậu đang làm gì, Tô Mạch lại không hất đầu hắn ra, ngược lại còn rất hưởng thụ việc Giang Ly gần gũi như vậy.
Hai người dán mặt vào nhau, khiến tâm trí Tô Mạch hơi xao động.
Giang Ly dán người lên Tô Mạch, cười tươi nói: “Bà quả thực rất vui nhỉ!”
“Ừm.” Tô Mạch gật đầu, “Công lao của cậu.”
“Đương nhiên!” Giang Ly đắc ý lên tận trời cao, “Tô ca, bái ta đi.”
Tay Tô Mạch không dừng lại, nhưng miệng lại vội trả lời hắn: “Được, nói đi, muốn bái như nào.”
“Quỳ xuống đi! Ha ha ha!”
Tô Mạch một tay ném con dao trong tay xuống thớt “bang” một tiếng, quay người lại, kéo tay Giang Ly, quỳ một gối xuống.
Giang Ly sững người.
“…..Mẹ nó.” ánh mắt Tô Mạch cực kỳ nghiêm túc, Giang Ly bị cậu nhìn đến đơ cả người, tim đập thình thịch như muốn bay lên, hai tai cũng bắt đầu nóng lên.
Đầu ngón tay hắn run run, giọng điệu cũng có chút run rẩy, nói: “Tô ca, tư thế này của cậu, sao tôi cứ thấy giống như cậu đang cầu hôn vậy?”
“A.” Tô Mạch cười, hai mắt cong cong long lanh như có bầu trời đầy sao, Giang Ly cảm thấy nó rất đẹp, đẹp đến mức chính bản thân hắn còn phải hoảng hốt.
Giọng nói của cậu vừa trầm ấm lại vừa từ tính, từng câu từng chữ đều chạm tới nơi sâu nhất của Giang Ly, rõ ràng là nói đùa mà lại như đang thổ lộ thật lòng vậy.
“Vậy cậu nói đồng ý hay không đồng ý đi.” Tô Mạch cười hỏi.
“Trời ơi!” Giang Ly vuốt vuốt ngực, hít thở sâu mấy hơi, “Tô ca, tôi mà là con gái chắc chắn sẽ bị cậu mê hoặc tới chết luôn! Nghe cậu nói mà trái tim nhỏ của tôi đập thình thịch thình thịch!”
“Là con trai thì không mê?” Tô Mạch bắt được cơ hội liền cẩn thận dò hỏi, nhất cử nhất động của hắn, cùng với tất cả biến hóa dù chỉ là nhỏ nhất trên mặt hắn, Tô Mạch đều thu vào hết trong mắt.
“Mê chứ!” Giang Ly gật đầu như giã tỏi, “Này, Tô ca cậu mau thu nhận tôi đi! Tôi mỗi ngày đều được ăn trực nhà cậu được không? Buổi tối lại xoa bóp cho tôi, giặt quần áo nữa, cần quái gì cưới vợ chứ?” Giang Ly càng nghĩ càng cảm thấy có lười, có một Tô Mạch cái gì cũng biết này, hắn chỉ cần hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc sắp tới mà thôi.
Giang Ly vỗ mạnh vai Tô Mạch, gật đầu một cái: “Đồng ý Đồng ý! Cậu đừng đổi ý đó!”
Tô Mạch rũ mắt nhìn xuống, trong lòng có chút khó chịu.
Giang Ly rõ ràng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là hùa theo cậu mà thôi, Tô Mạch trầm xuống, buông tay Giang Ly, đứng dậy đẩy hắn ra ngoài: “Đi ra ngoài đợi đi, tôi phải nấu cơm.”
Sự thay đổi bất chợt này của Tô Mạch khiến Giang Ly có chút ngốc, hắn đứng nhìn cậu, thật sự không hiểu nổi sao Tô Mạch đang vui vẻ lại có thể lạnh mặt nhanh như vậy.
Giang Ly nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu, nói một câu bỡn cợt: “Này! Tô ca! Cậu đổi ý nhanh như vậy à?”
Tô Mạch nói rất nhỏ, nhưng Giang Ly vẫn nghe thấy rõ ràng.
“Ừ, đổi ý rồi.”
Trái tim nhỏ của Giang Ly nhói lên như bị kim đâm, vừa khó chịu vừa âm ỉ đau.
Hắn đen mặt, quay người ra bàn ngồi giận dỗi, nhưng giận dỗi cái thì chính bản thân cũng không biết, dù thì hiện tại hắn rất không muốn nhìn thấy Tô Mạch.
Mãi đến tận khi chuẩn bị ăn cơm, Giang Ly vẫn nghẹn một bụng ấm ức.
Có điều hôm nay là sinh nhật bà ngoại, Giang Ly không thể chọn đúng lúc này mà quấy nhiễu được.
“Bà ơi, cháu hát cho bà nghe nha!” Giang Ly vui vẻ nói.
“Ừ!” Bà ngoại lập tức vỗ tay, Giang Ly cũng vỗ tay, nói chúc bà sinh nhật vui vẻ, Tô Mạch ngồi bên cạnh nghe lại vui hơn cả chủ tọa.
Cậu cầm cốc nước lên uống, nhưng miệng cốc thủy tinh lại không che được khóe môi đang cong lên kia: “Ai không biết lại tưởng cậu hát hay lắm.”
Giang Ly đá một cái vào chân Tô Mạch ở dưới bàn, còn bonus thêm một liếc mắt sắc lẹm.
Tô Mạch giật mình, tiểu tử này thật bướng bỉnh.
Bà ngoại rất cao hứng, liền giơ ngón cái lên không ngừng khen: “Hát hay lắm! Hát hay lắm! Rất có sức sống!”
Giang Ly rất có sức sống đắc ý nhướng mày với bà ngoại, lại quay sang liếc mắt xem thường Tô Mạch.
“Bà ước đi! Ước xong rồi thổi nến!” Giang Ly hưng phấn nói, bà ngoại nhanh chóng làm theo lời hắn, chắp hai tay lại nhắm mắt ước, xong xuôi lại một hơi thổi tắt nến, Giang Ly lập tức tặng bà một tràng vỗ tay lớn đến rung cả bàn ăn.
Bà ngoại vui vẻ tươi cười.
Nhưng Tô Mạch lại có chút thảm, mặc dù Giang Ly trong lòng uất nghẹn nhưng khẩu vị vẫn tốt như cũ, món nào Tô Mạch nấu hắn đều ăn rất ngon miệng, chỉ là đến khi hắn nhét miếng thịt cuối cùng trên bàn ăn vào miệng, Tô Mạch vẫn không nhận được một nét mặt hòa nhã nào từ Giang Ly.
Bà ngoại ăn no xong liền ra ngoài đi dạo, lúc quay về lại có chút mệt mỏi nên bà quyết định đi rửa mặt rồi lên phòng ngủ luôn, còn Tô Mạch thì chậm rãi thu dọn chén đũa trên bàn.
Giang Ly nhìn thấy bà về phòng, hắn liền bắt lấy áo khoác đang vắt lên sô pha khoác lên người, vừa bước ra ngoài, vừa nói với Tô Mạch: “Đi đây.”
Tô Mạch nghe mà ngạc nhiên, chờ đến khi kịp phản ứng lại, Giang Ly đã mở cửa nhà ra ngoài.
Cậu nhanh chóng đặt cái bát trong tay lên chạn, nhanh chóng đuổi theo..