Nhật Ký Báo Thù

Chương 62


Đọc truyện Nhật Ký Báo Thù – Chương 62

Kể từ ngày Diệp Thiên Tuyết rời khỏi quán cà phê, cũng chưa từng gặp lại
Phó Hoài Minh, cho nên khi cô nhìn thấy Phó Hoài Minh tìm tới cửa thì
không khỏi kinh hãi (kinh ngạc, sợ hãi).

Lúc này, đã là tháng 10, thời tiết đã bắt đầu dần dần mát mẻ.

Phó Hoài Minh vẫn mặc áo sơ mi trắng giống như trước đây, cả người không có sức sống, dường như là mùi của tro tàn.

Lúc anh xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Tuyết, thậm chí trên gương mặt là
râu ria xồm xàm, có vẻ cực kỳ nghèo túng. Diệp Thiên Tuyết gần như không nhận ra anh.

Phó Hoài Minh nhìn thấy sự xa cách trong mắt Diệp Thiên Tuyết, trong lòng xẹt qua ưu thương nhàn nhạt.

Nhưng anh vẫn cố chấp chắn trước mặt Diệp Thiên Tuyết.

“Có một số chuyện anh muốn hỏi em một chút.”

Diệp Thiên Tuyết cân nhắc trong chốc lát, quay đầu cho Ngụy Vũ một ánh mắt
yên tâm, khẽ cười với anh: “Đúng lúc em cũng có một vài chuyện muốn nói
với anh.”

Hai người một trước một sau đi tới ngồi xuống một chiếc ghế dài trong công viên.

Phó Hoài Minh kiên nhẫn chờ Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống xong, mới hỏi vấn
đề của mình: “Ngày đó, rốt cuộc em và Cố Trường Chân nói những gì?”

Diệp Thiên Tuyết nâng mắt lên nhìn lướt qua bề ngoài nhếch nhác của anh, trả lời: “Đây cũng chính là chuyện mà em muốn nói với anh.”


nghiêm túc nhìn anh, trên mặt mang theo tươi cười nhưng đáy mắt lại là
một mảnh lạnh nhạt: “Em đã từng vô cùng kỳ vọng có một người anh như
anh, nhưng bây giờ em nghĩ, có lẽ đời này của em cũng không muốn gặp lại anh.”

Dừng một chút, cô nói tiếp, “Dì và cha cũng có ý này. Nếu
như anh muốn một phần gia nghiệp của nhà họ Cố nên cho dì, bọn họ sẽ mau chóng chia cho anh, nhưng. . . . . .”

“Từ đó về sau, gặp mặt cũng chỉ là người xa lạ.”

Phó Hoài Minh nói không ra cái cảm giác trong lòng là cái gì, anh chẳng qua là đang nhẫn nại, nhìn vào mắt Diệp Thiên Tuyết: “Chuyện này là ý của
bọn họ sao?”

Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Chuyện này em không
cần thiết phải nói xạo. Với em mà nói, em thà rằng anh chưa bao giờ phát hiện ra. . . . . .”

“Em biết anh rất tốt với em, rất nghiêm túc
bù đắp lại. Nhưng có một số chuyện, không phải bù đắp lại là được.” Lời
nói của Diệp Thiên Tuyết giống như búa tạ nện vào lòng của Phó Hoài

Minh, khiến anh gần như nói không ra lời.

Một hồi lâu, anh mới cúi đầu trả lời: “Anh hiểu.”

“Về phần anh muốn biết chuyện này. . . . . .” Diệp Thiên Tuyết do dự, ngẩng đầu nhìn trời: “Có một số việc em không muốn nhiều lời, nhưng ơn của
dì, trong lòng em luôn luôn ghi nhớ.”

“Dì vì muốn em không hận anh nên mới đi.”

Phó Hoài Minh đột nhiên ngẩng đầu lên: “Nói cách khác, cái chết của bà vốn
không phải do tai nạn máy bay ngoài ý muốn đúng không?”

“Không,
thật sự là ngoài ý muốn.” Diệp Thiên Tuyết vô cùng nghiêm túc lắc đầu,
“Nhưng chuyện ngoài ý muốn này, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành
chuyện ngoài ý muốn khác. Chỉ có cái chết là không thể tránh khỏi.”

Phó Hoài Minh sửng sờ trong chốc lát, mới lấy lại tinh thần.

“Ý em là cuối cùng bà cũng phải chết, chỉ là hình thức khác nhau, phải
không?” Thanh âm của anh đè tới mức thấp nhất, dường như sợ hãi mình sẽ
hoảng loạn.

Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “Đúng vậy” cô thở dài, mi mắt rũ xuống, “Nếu như dì không làm như vậy, có lẽ. . . . . .”

Có lẽ, người chết chính là cô.

Sống lại lần này, vốn là trong lòng tràn đầy thù hận.

Lúc này phần thù hận cũng đã hết, lại phát hiện người gây ra là người khác, người đó là người mang đến cho mình cảm giác ấm áp và có thể tin tưởng, cảm giác đó. . . . . .

Nếu như trả thù, trong lòng khổ sở không
lời nào có thể diễn tả được; nếu như không trả thù, những khổ sở của
kiếp trước vẫn luôn xuất hiện ở trước mắt.

Nhiều đêm, cô đều do dự, không biết có nên lại bước vào trong bóng tối lần nữa lại làm giao dịch một lần nữa không.

Lúc cô còn đang do dự, Cố Trường Chân lại lựa chọn.

Lấy thân phận là một người mẹ, thay con trai rửa sạch tội nghiệp trên người mình.

Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn Phó Hoài Minh trước mặt.

Trẻ tuổi, anh tuấn, giàu có, thông minh.

Thanh niên như vậy, gần như là có tất cả.


Nhưng có một vài thứ, anh mãi mãi sẽ không có.

Diệp Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu: “Có một số việc, em không muốn nói.
Nhưng Phó Hoài Minh, có một vài chuyện chắc chắn anh sẽ hối hận.”

Cô đứng dậy rời đi, để lại một mình Phó Hoài Minh ngồi ôm đầu ở đó, che mặt nên không thấy rõ vẻ mặt.

Nghe tiếng bước chân rời khỏi của cô, Phó Hoài Minh cũng không ngẩng đầu lên, nhưng anh lại hiểu rõ, mình sớm đã hối hận rồi.

Từ lúc trong lòng anh bắt đầu mang thù hận, chuẩn bị những việc để trả thù, thì anh vĩnh viễn mất đi một thứ gì đó.

Một hồi lâu, anh ngẩng đầu lên, nước mắt đan xen trên mặt, rõ ràng là khóc.

Anh ngồi ngơ ngác ở trên ghế dài thật lâu, có tiếng bước chân của một người vội vàng chạy tới, lúc nhìn thấy anh mới lộ ra vẻ mặt dịu dàng: “Hoài
Minh, về nhà.”

Phó Hoài Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Hòa đứng ở trước mặt, vẻ mặt mỉm cười dịu dàng, vươn tay về phía mình.

Anh theo bản năng để tay của mình lên, để Tô Hòa kéo mình đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Về nhà sao?”

“Dạ, về nhà.” Tô Hòa vẫn cười dịu dàng ấm áp, “Nhà của anh và em.”

Bước chân của Phó Hoài Minh có chút loạng choạng, nghiêng nghiêng ngã ngã đi theo cô.

Đi qua buị hoa, ngồi lên xe, Phó Hoài Minh còn có chút ngây người được Tô
Hòa sắp xếp ngồi vào chỗ cạnh tài xế, bản thân mình thì ngồi vào chỗ lái xe.

Phó Hoài Minh thất thần nhìn ngoài cửa xe, trong đầu trống rỗng.

“Hoài Minh, điện thoại kêu kìa, anh nhận một chút được không?” Giọng nói của
Tô Hòa gọi anh tỉnh, lúc này anh mới nghe được, nhạc chuông điện thoại
của mình đang vang lên vui vẻ, đây là nhạc chuông mình đã từng thích
nhưng nay nghe lại cảm thấy có chút chói tai.

Ấn nút nhận nghe theo bản năng, đưa điện thoại di động vào tai, Phó Hoài Minh nghe được giọng nói của Phó Đại Thành.

“Hôm nay con đi gặp con bé nhà họ Diệp kia sao?”

Phó Hoài Minh nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng. Hình như Phó Đại Thành đang hút
thuốc ở đầu dây bên kia, thanh âm truyền qua sóng điện thoại khiến Phó
Hoài Minh cảm giác mình cũng muốn hút thuốc lá.

Dường như chỉ có mùi thuốc lá có thể làm yên lòng anh.


“Hai con nói gì vậy?” Phó Đại Thành hỏi, “Cha nghe nói loáng thoáng, Cố
Trường Khanh và Diệp Hâm Thành đang thương lượng cho con một phần gia
nghiệp, coi như là mẹ con nên được.”

Đầu óc của Phó Hoài Minh đột nhiên tỉnh táo lại.

“Em ấy có nói đến. . . . . .” Trả lời một câu như vậy, Phó Hoài Minh hỏi, “Cha hỏi chuyện này. . . . . .”

Phó Đại Thành lại hút một hơi thuốc ở đầu dây bên kia, chậm rãi phun khói
xong, mới trả lời, “Đừng gọi tôi là cha. Dù sao nhiều năm rồi con cũng
không gọi, về sau cũng không cần gọi nữa.”

Trong lòng Phó Hoài Minh đột nhiên có dự cảm xấu.

Sau đó, anh nghe được Phó Đại Thành nói: “Nếu con muốn thừa kế gia nghiệp
bên kia, bên này của cha cũng sớm chia cho con một phần tương đối rồi.
Tránh cho con đến lúc đó còn phải hao tâm tổn trí thu xếp, bây giờ vừa
vặn giải quyết luôn.”

Phó Hoài Minh chết lặng nghe Phó Đại Thành
nói: “Sau này, con là con, cha và vợ con của cha ở cùng nhau. Con cũng
đừng tới đây chỉ phiền thêm.”

Trong lòng Phó Hoài Minh yên tĩnh khác thường: “Ý của cha là sau này không có đứa con trai này sao?”

Phó Đại Thành cười ha hả: “Dĩ nhiên không phải rồi. Con là con của cha,
chuyện này không có cách nào thay đổi được. Nhưng chính con cũng biết,
bọn họ vẫn luôn đối xử với con không mặn không nhạt, bây giờ mẹ con cũng đi rồi, trong lòng cha sự nhớ nhung cũng đã không còn, đương nhiên muốn sống hòa hợp qua ngày với bọn họ. Con về đây, hai bên cũng chỉ lúng
túng, dứt khoát sau này không có việc gì thì ít về đi.”

Lời nói
như vậy giống như một cây đuốc, khiến lòng của Phó Hoài Minh cháy lên dữ dội. Anh vẫn còn có thể bình tĩnh trả lời một câu “Con biết rồi”, sau
đó cúp điện thoại trong khi Phó Đại Thành đang giải thích hời hợt ở đầu
bên kia.

Quay đầu nhìn Tô Hòa đang lái xe, Phó Hoài Minh chợt nở nụ cười: “Tô Hòa.”

Tô Hòa có chút lo lắng nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, lại quay mặt đi: “Hoài Minh, làm sao vậy? Anh không cần như vậy, em rất lo lắng cho
anh.”

“Sau này, anh chỉ có mình em.” Anh khẽ mỉm cười, đáy mắt là một mảnh thê lương.

Anh dốc sức để ánh mắt của người thân dừng ở trên người mình, khao khát
tình thân ấm áp, nhưng bây giờ, bên cạnh anh chỉ có Tô Hòa.

Trên thế giới nhiều người như vậy, bên cạnh anh chỉ còn dư lại một Tô Hòa.

Nghe anh nói như vậy, Tô Hòa lo lắng nhìn anh, lúc đang lái xe rảnh ra đưa
tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Em vẫn ở đây. Thời gian sau này còn dài, từ từ rồi bọn họ sẽ bị anh làm cảm động mà.”

Phó Hoài Minh gật đầu, vô ý thức nắm chặt tay của Tô Hòa.

Tô Hòa bị anh nắm hơi đau, nhưng nhìn tình trạng của anh, cũng không kêu đau, mặc cho anh nắm tay của mình.


Lúc lái xe gần đến nhà của hai người, Tô Hòa nhìn Phó Hoài Minh đã bình tĩnh hơn nhiều, thở phào nhẹ nhõm.

Phó Hoài Minh như vậy, cô vô cùng đau lòng.

Trở về nhanh một chút, sau đó an ủi anh thật tốt, để anh thoát khỏi tình
trạng suy sụp này. Tô Hòa nghĩ như vậy, trên mặt hiện ra nụ cười kỳ
vọng.

Ngay sau đó, cô sợ hãi mở to mắt, nhìn xe tải chở hàng đâm thẳng vào xe của mình, ra sức xoay tay lái.

Phó Hoài Minh bị văng từ trong xe ra ngoài.

Anh lăn mấy vòng trên mặt đất, trừ một vài vết trầy xước da trên người, lại không có những tổn thương khác.

Nhưng nhìn chiếc xe con nằm ở phía dưới xe tải chở hàng, cả người anh mông lung.

Tài xế trên xe tải chở hàng chạy tới đánh điên cuồng vào Phó Hoài Minh:
“Tại sao người chết không phải là mày, không phải là mày chứ!” Vừa la,
vừa tay đấm chân đá Phó Hoài Minh.

Đau đớn trên người làm Phó Hoài Minh tỉnh lại, anh bắt đầu đánh lại, rất nhanh liền chế trụ được tên tài xế xe tải.

Cho dù bị đánh ngã trên mặt đất, mặt tài xế vẫn đầy oán hận nhìn qua, giống như có thù sâu oán nặng với anh ta vậy.

Nhưng Phó Hoài Minh không nhìn thấy.

Trong mắt của anh chỉ có chiếc xe con màu đỏ kia, anh đặc biệt dẫn Tô Hòa đi
mua. Khi đó, Tô Hòa nói nếu sau này có con sẽ đổi một chiếc xe lớn hơn.

Anh vẫn rất vui vẻ đồng ý, nghĩ tới trong cuộc sống về sau sẽ có một tiểu bảo bối.

Nhưng cái gì cũng không có

Trong đầu xe bị biến dạng hoàn toàn, anh còn có thể thấy dáng dấp quen thuộc đó. Nhưng cô sẽ không đáp lại lời anh gọi nữa.

“Tô Hòa, Tô Hòa, Tô Hòa. . . . . . Tô Hòa em nói một tiếng đi!” Phó Hoài
Minh quỳ xuống bên cạnh thân thể nằm trong chiếc xe đã bị hủy hoại, khàn giọng kêu gào.

Khi đó, Tô Hòa mở cửa xe bên anh ra, mạnh mẽ đẩy anh ra ngoài.

Nhưng coi như anh còn sống, lại có ý nghĩa gì chứ.

Trên cái thế giới này, anh chỉ còn lại một mình.

Cô gái mặc áo đen đứng ở xa xa bên ngoài đám người, nhìn hiện trường tai
nạn xe cộ bên kia, khóe môi hiện ra độ cong như có như không.

“Lại là một người đáng thương.”

Cô gái đứng xa xa ở đó, truyền giọng nói của mình vào tai của anh: “Ngươi hối hận không?”

“Ngươi muốn làm lại một lần nữa không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.