Đọc truyện Nhật Ký Báo Thù – Chương 37
Hôm sau người đi dã ngoại không nhiều lắm. Liễu Phỉ Phỉ cùng Tằng Hàm, Diệp Thiên Tuyết dẫn theo Tô Vũ.
Tô Vũ thực sự không thích tới đây mà là bị Vương Kỳ Ngọc uy hiếp, rơi lệ mà tới . Đối với đủ loại oán trách của anh ta Diệp Thiên Tuyết cũng không thèm để ý, chọc cho Tô Vũ phẫn uất rống giận: “Tôi sẽ mặc kệ, có xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ đứng nhìn.”
Nghe được câu này Vương Kỳ Ngọc không chút do dự tung một cước, Tô Vũ nhanh nhẹn tránh được nếu không sẽ bị đá trúng.
Cộng thêm chuyện nghi ngờ gọi điện tới, Tô Vũ cuối cùng không thể không thỏa hiệp theo sát Diệp Thiên Tuyết.
Liễu Phỉ Phỉ có chút hiểu lầm Tô Vũ, dọc đường nói gần nói xa không ngừng hỏi thăm lai lịch của Tô Vũ , xem anh ta có phải bạn trai Diệp Thiên Tuyết không.
Tô Vũ vẫn giữ khoảng cách với cô ta, nhưng lại vui vẻ trò chuyện cùng Tằng Hàm, khiến Liễu Phỉ Phỉ cực kỳ không thoải mái, lén lút cắn răng không biết bao nhiêu lần.
Núi Ngọc Sơn cũng không cao lắm, trên đỉnh có một đạo quan nho nhỏ . Lúc này mới là đầu xuân, nên cây cối già nua mới chỉ bắt đầu ra chồi non. Nhưng những bông hoa xuân, đã nở rộ.
Diệp Thiên Tuyết được Tô Vũ giúp, ghim lều lại, nhìn Liễu Phỉ Phỉ đang lôi lôi kéo kéo Tằng Hàm làm nũng, để anh ta giúp mình, mắt khẽ nheo lại.
Ngược lại Tằng Hàm thật kiên nhẫn, dù mấy tháng sau sẽ đi, nhưng thái độ hôm nay đối với Liễu Phỉ Phỉ, cô nhìn một chút cũng không thấu.
Tô Vũ cười hì hì đi tới bên người cô: “Lại đây giúp một tay, anh giúp em, em cũng không thể cứ đứng nhìn như vậy chứ.”
Diệp Thiên Tuyết bật cười, qua giúp anh ta.
Hai người vừa dựng lầu Tô Vũ vừa hỏi: “em cảm thấy cô ta lúc nào sẽ ra tay?”
Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn anh ta, Tô Vũ cười hì hì: “Anh cũng không coi là biết, xem ra em cùng tiểu Ngọc cũng đoán được rồi. Anh cảm thấy có thể vào rạng sáng ngày mai, em thấy thế nào?”
“Em không biết.” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Nhưng, bất kể thế nào em cũng là người bị kèm giữa hai bên”
Tô Vũ hậm hực phất tay: “Nói với em cái này thật không có ý nghĩa.”
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “Tiểu Ngọc. . . . . .”
Tô Vũ vội vàng xin tha.
Buổi tối mọi người chơi không bao lâu liền đi ngủ, Diệp Thiên Tuyết hẹn điện thoại hai rưỡi sáng, cũng yên tâm thoải mái đi ngủ.
Cô đã liên lạc với Vương Kỳ Ngọc gọi tới người, đối phương bố trí tất cả người ở phụ cận, không có gì cần phải lo lắng.
Diệp Thiên Tuyết không bị đồng hồ báo thức đánh thức .
Cô đột nhiên giữa thức dậy. Đầu xuân, ban đêm nhiệt độ còn rất thấp, Diệp Thiên Tuyết giật mình tỉnh dậy, giống như có luồng khí lạnh bên ngoài lều xông thẳng vào tinh thần.
Nhìn thời gian, mới qua một giờ rưỡi, cũng chưa đến hai giờ.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, và tiếng côn trùng kêu vo ve.
Diệp Thiên Tuyết yên lặng nghe ngóng, không ngoài dự đoán, Liễu Phỉ Phỉ đang cùng người khác bàn bạc.
Diệp Thiên Tuyết tắt báo thức, nhắm mắt lại trầm ngâm lắng nghe. Liễu Phỉ Phỉ đang cùng đối phương tranh chấp, hạ giọng: “Ban đầu cũng không nói như vậy !”
Đối phương đáp lại, Diệp Thiên Tuyết không nghe rõ.
Nhưng không bao lâu, hai bên đã đạt được thỏa thuận, có người nhẹ nhàng đi tới, chuẩn bị mở lều ra.
“Các người là ai?” âm thanh củaTằng Hàm đột nhiên vang lên, sau một lúc sau là tiếng kêu của Tô Vũ.
Nhưng Diệp Thiên Tuyết nghe thế nào cũng thấy giọng Tô Vũ rất giả dối.
Hiển nhiên, anh ta là không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ cố ý gây ồn ào.
“MD, ngươi làm việc kiểu gì đấy? Hai tên nhãi con đều tỉnh!” Có người rống giận, “Nhanh đánh ngất xỉu rồi mang đi!”
Nói xong, tiếng bước chân ngày càng lớn hơn, cửa lều ngay lập tức bị đá hỏng, một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Tuyết, hắn cầm một cái khăn bịt kín mũi, miệng cô.
Ưmh, là đi-ête.
Lòng Diệp Thiên Tuyết tức thì trầm xuống, chỉ chốc lát sau, cô mơ màng hôn mê.
Tô Vũ và Tằng Hàm cũng không kiên trì được bao lâu đã bị bọn chúng đánh cho bất tỉnh, Liễu Phỉ Phỉ nhìn cảnh này, cắn môi, dường như có chút hối hận.
“Xin lỗi, Liễu đại tiểu thư, ” Phong ca đi tới trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống: “Để đảm bảo bí mật, tốt nhất cô cũng nên theo chúng tôi một chuyến mới đúng.”
Liễu Phỉ Phỉ rũ mắt xuống, chấp nhận để bọn chúng trói lại.
Đợi đến khi bọn chúng binh hoang mã loạn bỏ đi hết, cách đó không xa có người mới ló đầu ra , trong tay cầm máy ảnh, trợn mắt há mồm.
“Không lẽ đây chính là trong ứng ngoài hợp!” Người nọ tự mình lẩm bẩm, nhìn hướng mấy chiếc xe rời đi, rùng mình một cái, vội vàng lấy điện thoại gọi cho một người khác.
“Diệp tổng, có chuyện, thật sự có chuyện xảy ra!”
Ngay lập tức Diệp Hâm Thành kinh sợ , trái tim đột nhiên co rút lại.
Ông ta vội đẩy Liễu Đan Văn trong ngực ra, cầm điện thoại lên. Liễu Đan Văn xoa đôi mắt sương mù nhìn ông ta, giọng nói tràn đầy buồn ngủ: “Hâm Thành, chuyện gì vậy?”
Diệp Hâm Thành cầm điện thoại đi về phía ban công, nói nhỏ: “Có điện thoại, tôi nghe một chút, bà ngủ tiếp đi.”
Liễu Đan Văn nửa mê nửa tỉnh gật đầu, nhắm mắt tiếp tục nằm xuống.
Điện thoại vừa thông, Diệp Hâm Thành đã nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của vệ sĩ bảo vệ Thiên Tuyết và Phỉ Phỉ: “Diệp tổng, đã xảy ra chuyện.”
Tim Diệp Hâm Thành co rụt lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hai vị đại tiểu thư và bạn học cùng bị trói bắt đi rồi!” Đối phương ầm ầm ĩ ĩ nói, “Mười mấy người tới, tôi không dám manh động.”
Dừng lại một chút, người nọ nói tiếp: “Tôi bây giờ đang lái xe máy bám theo, nhưng cũng không dám đi quá gần.”
Môi Diệp Hâm Thành tím xanh, đè nén cảm xúc trong tim, nhấn mạnh với anh ta bám sát theo, tuyệt đối không được để mất dấu.
Vệ sĩ không ngừng đồng ý .
Về phòng uống một viên thuốc trợ tim, rồi nghỉ một lát, Diệp Hâm Thành mới lấy lại tinh thần. Đưa tay lay lay Liễu Đan Văn, Diệp Hâm Thành nhìn người còn đang chưa tỉnh ngủ kia: “Xảy ra chuyện lớn rồi. Phỉ Phỉ cùng Tiểu Tuyết bị bắt cóc rồi.”
Liễu Đan Văn chợt tỉnh táo hẳn, từ trên giường ngồi dậy, áo nửa lín nửa hở lộ cảnh xuân.
Đáng tiếc hai người đều không có tâm tình chú ý, Liễu Đan Văn sợ hãi: “Làm sao lại bị bắt cóc!”
Diệp Hâm Thành lắc đầu: “Đi báo cảnh sát trước đã.”
Khi Ngụy Vũ biết tin đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi.
Là Vương Kỳ Ngọc nói cho anh , lúc ấy Ngụy Vũ liền bật thốt lên: “Như vậy quá nguy hiểm!” Vương Kỳ Ngọc gật đầu phụ họa, mặt bất đắc dĩ: “Là Tiểu Tuyết kiên trì muốn làm, cô ấy nói không làm vậy, Liễu Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ ra như thế.”
Ngụy Vũ không thể tin được lắc đầu: “Nhưng sao phải cố chấp vậy. . . . . . Thôi, người của cậu có luôn theo sát không?”
Vương Kỳ Ngọc gật đầu: “Yên tâm đi, bọn họ nửa tiếng trước đã liên lạc với mình. Cho tới giờ vẫn luôn theo sat, chỉ cần chúng ta muốn, lúc nào cũng có thể cứu người ra.”
Nghe vậyNgụy Vũ mới yên tâm một chút, nhưng giọng nói không được hăng hái. Anh muốn đến chờ ở gần đó, lại bị Vương Kỳ Ngọc ngăn lại: “Cậu có đi cũng không giúp được gì. Còn không bằng ở đây chờ tin tức.”
Nhìn sắc mặt của anh, Vương Kỳ Ngọc nói: “Nếu thật sự lo lắng, cậu nên đến Diệp gia, ở đó nhất định có tin mới nhất.”
Vừa nghe vậy, Ngụy Vũ liền không đoái hoài gì đến Vương Kỳ Ngọc mà vội chạy đi. Vương Kỳ Ngọc nhìn bóng lưng của anh, mà than khẽ.
Lúc này ở Diệp gia rất nhiều người đã tụ tập lại, khi Ngụy Vũ đến, cũng không có người nào chú ý.
Ngụy Vũ nghi hoặc quét mắt nhìn quanh rồi đến hỏi tin tức mới nhất.
Trong một đêm Diệp Hâm Thành như già đi rất nhiều, thấy thái độ ân cần của Ngụy Vũ, cũng không thể cười nổi: “Vẫn chưa có tin gì, chỉ mong không lâu nữa sẽ có tin mới. Cám ơn cậu quan tâm Tiểu Tuyết như thế, Tiểu Tuyết có người bạn như thế, ta rất mừng.”
Diệp Hâm Thành quả thật sứt đầu mẻ trán.
Đêm hôm qua vệ sĩ cũng không đuổi được tới nơi vì trên đường xe cộ thưa thớt chỉ có chiếc xe máy của anh ta sẽ dễ khiến bon chúng nghi ngờ.
Cũng may thấy không ổn, trước khi bọn bắt cóc quay đầu xe, anh ta đã quyết định nhanh chóng rẽ sang hướng khác, mới tránh được bị bắt lại.
Lúc bốn giờ, anh ta mới về đến nhà họ Diệp.
Vừa nghe anh ta nói, Diệp Hâm Thành mới nhớ ra có hai người đi cùng, lại nghe thấy vệ sĩ báo lại hai người kia cũng bị bắt, bây giờ ông ta cực kỳ nhức đầu báo cho Tằng gia cùng Tô gia.
Trong nhà Tô Vũ, có chị gái anh ta khuyên nhủ, nên tâm tình vẫn còn coi là ổn định. Mà nhà Tằng Hàm lại như nổ lên.
Dù sao Tằng gia chỉ có mình Tằng Hàm là con trai, nếu Tằng Hàm xảy ra chuyện, thì chính là chuyện lớn. Trước đó đối với Liễu Phỉ Phỉ đã không có điểm nào hài lòng luôn tìm cách chia rẽ hai người, bây giờ chỉ muốn chỉ thẳng mặt Liễu Đan Văn mà mắng chửi.
Cuối cùng vẫn nể mặt Diệp Hâm Thành, căm giận ngồi xuống cạnh đó.
Không ngoài dự đoán, hai mẹ con Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn, đã bị liệt vào danh sách đen của Tằng gia.
Mãi đến hơn chín giờ sáng, điện thoại được Diệp Hâm Thành đợi cả đêm, cuối cùng cũng đổ chuông.
Không kịp nhìn số đã gấp gáp nghe máy, nhưng ngoài dự liệu của ông ta không phải là bọn bắt cóc mà là Cố Trường Khanh.
“Chị gái tôi đã giao con gái cho anh, đây chính là kết quả mà anh bảo vệ nó sao?” giọng Cố Trường Khanh có vẻ bình tĩnh, nhưng Diệp Hâm Thành cũng nghe ra chứa đầy lửa giận.
Nhưng bây giờ, ông ta cũng không có tâm tình nói chuyện với Cố Trường Khanh, chỉ đáp qua loa đôi câu, thông báo bọn cướp vẫn chưa điện tới, có tin gì sẽ nói cho bà.
Cố Trường Khanh cũng không nói nhiều, bà bình tĩnh tuyên bố, mình đang lên máy bay trở vê, hi vọng khi tới nhà có thể nghe được điện thoại do Diệp Thiên Tuyết gọi.
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Diệp Hâm Thành nhìn điện thoại, không hiểu nổi tại sao tin tức có thể nào truyền đến Hongkong nhanh như vậy.
Bọn bắt cóc gọi tới rất muộn, khi điện thoại reo ai cũng khẩn trương. Mặc kệ là người thân, hay cảnh sát.
Phía cảnh sát đã chuẩn bị tốt, Diệp Hâm Thành liền nhận điện thoại.
Trong điện thoại không phải là bọn bắt cóc, mà là tiếng gào khóc của Liễu Phỉ Phỉ: “Ba, mau tới cứu con. Con với chị,Tằng Hàm, còn có Tô Vũ nữa, đều bị bắt!”
Diệp Hâm Thành vừa nghe thì tiếng của Liễu Phỉ Phỉ xa dần, nghe máy là tên bắt cóc.
“Diệp tiên sinh, chào ông.”