Bạn đang đọc Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh – Chương 421: Không Nhận Quảng Cáo Không Được
Người trong đoàn phim chưa ai kịp ăn cơm xong đã phải bận rộn công tác của mỗi người trong tiếng hét của đạo diễn, vì thế mọi người cũng nhanh chóng quên chuyện của Vũ Tuyết i.
Cũng chỉ là người làm công cho người khác, bản thân còn chưa hết bận rộn, hơi đâu mà nhọc lòng quan tâm tới người khác.
Vì muốn nhanh chóng bù đắp khoảng thời gian mà Vũ Tuyết làm phí, đạo diễn đã tận dụng luôn thời gian ăn trưa, các diễn viên chưa tới cảnh quay còn có thể ăn tạm một chút.
May mắn chính là Cố Kiều Niệm và Cung Dịch không bị ảnh hưởng bởi Vũ Tuyết.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, vì vậy mà cảnh quay thuận lợi thông qua, hầu như không có NG.
Chuyện này ít nhiều cũng đã tranh thủ giúp đạo diễn tiết kiệm một ít thời gian.
Cảnh cuối cùng của buổi chiều cũng đã quay xong trước nửa tiếng.
Đạo diễn thở phào một hơi.
“Kiều Niệm, Tiểu Cung, buổi tối hai người còn cảnh quay vào ban đêm, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.”
“Chúng tôi biết rồi.”
Cố Kiều Niệm vẫy tay chào tạm biệt với đạo diễn, sau đó c đi theo Cung Dịch rời khỏi phim trường.
Lúc bọn họ đi, nhân viên công tác và những bạn diễn cùng bọn họ đều đưa mắt nhìn theo.
“Bình thường Kiều Kiều ở đoàn phim không có quan tâm Cung Dịch như vậy, hai người luôn tránh dị nghị, ngoại trừ lúc quay, nói chuyện cũng rất ít, nhưng hôm nay cô ấy đi tới chỗ nào là kéo Cung Dịch đi theo chỗ đó.” Một diễn viên quần chúng nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh mình: “Buổi sáng tôi đọc được một tin hot, tin tức này đặc biệt chuẩn xác, trong đó còn trực tiếp chỉ đích danh, nói Cố Kiều Niệm với Cung Dịch đang ở bên nhau, cô cảm thấy chuyện này thế nào?”
Người đang đứng bên cạnh cô ta chỉ nhìn cô ta một cái trợn mắt nói: “Nếu cô có đầu óc thì sẽ không tin chuyện này là thật.
Cố Kiều Niệm chính là cô giáo của Cung Dịch, chuyện buổi sáng đó cô không nghe nói tới sao? Tính tình của Cố Kiều Niệm như thế, fan của mình làm sai chuyện cô ấy cũng nói thẳng ra.
Cô ấy có thể để học sinh của mình bị ức hiếp sao? Dẫn cậu ta đi cùng là muốn cho chúng ta biết, Cung Dịch có cô ấy che chở.”
“Vậy sao?” Diễn viên quần chúng lẩm bẩm một tiếng, nhìn bóng dáng rời đi của Cố Kiều Niệm cùng Cung Dịch: “Nhưng mà, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch cũng chỉ ghi hình cùng nhau một tiết mục mà thôi, chưa tới nỗi là thầy trò? Vậy không thể là bạn gái vì bạn trai mà đứng ra sao?”
“Tôi thấy cô cắn thuốc cắn tới điên rồi, cô không ngoan ngoãn mà đi học cho tốt, tiêu mất hơn ngàn tệ, chạy tới đây nhận một vai diễn quần chúng, có phải cô chỉ tới đây để hóng chuyện hay không?”
Người nọ ghét bỏ nói, sau đó quay đầu rời đi.
Fan CP cố ý cải trang thành diễn viên quần chúng: “…”
Bạn có thể đi làm bất cứ lúc nào nhưng cơ hội gặm đường ở khoảng cách gần thì thật sự không dễ chút nào.
Mặt cô ta tràn đầy sự say mê nhìn theo bóng dáng rời đi của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.
Thật xứng đôi mà.
“Người diễn thi thể kia, đứng đấy làm gì vậy? Nhanh chóng tới đây nằm đi!” Lúc này, người điều phối diễn viên nhìn cô ta rồi hét lớn một câu.
“Tới đây!”
Cô ta nhanh chóng chạy tới, lau bụi bẩn trên mặt, hết sức chuyên nghiệp nằm xuống, nghiêng đầu sang bên, tiến vào trạng thái thi thể.
*
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch tách ra khi tới bãi đỗ xe, tự mình đi về phía xe của mình.
Vừa lên xe, Cố Kiều Niệm cầm lấy bánh kem mật ong vàng tươi lên.
Chu Chu ngồi bên cạnh vừa uống cà phê, vừa ăn bánh kem, vừa sửa báo cáo.
“Bánh kem ở đâu ra thế?”
“Tổng giám đốc Nghiêm với anh Tư Bắc mua tới.” Mắt Chu Chu cũng không nhướn lên mà trả lời: “Có điều, chị cũng không được ăn nhiều, trong tủ lạnh có salad và hoa quả, chị ăn xong thì đi ngủ đi, còn em trước 6 giờ phải đi đưa báo cáo này cho Tiểu Thiên.”
“Chị đã nói không cho em tới, nhưng em lại nhất quyết muốn tới, có thấy mệt không?” Cố Kiều Niệm mở tủ lạnh ra, lấy salad hoa quả ra, sau đó ngồi đối diện Chu Chu.
Cuối cùng Chu Chu cũng ngẩng mặt lên, liếc nhìn Cố Kiều Niệm một cái: “Chị với Cung Dịch có thể dính lấy nhau không rời, chị nói xem em có thể không tới sao?”
Cố Kiều Niệm không nói nên lời.
Sau đó, cô nở nụ cười đầy tự hào và hài lòng: “Bây giờ Cung Dịch ngày càng trở nên thuần thục trong cách diễn xuất.
Cậu ấy thật sự là một thiên tài, chị có thể dạy cho cậu ấy bất kỳ kỹ năng nào.”
“Nói tới đây…” Chu Chu ngước mắt nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Mục đích của Cung Dịch tiến vào làng giải trí là muốn theo đuổi chị, sở dĩ quay phim Âm Mưu Phượng Hoàng cũng là vì muốn diễn chung với chị.
Hiện giờ đã theo đuổi được chị, cậu ấy vẫn còn muốn diễn Âm Mưu Phượng Hoàng sao?”
Cố Kiều Niệm lắc đầu: “Cung Dịch không nói gì nhưng cậu ấy vẫn muốn hát.
Chờ sau khi đóng phim xong, cậu ấy sẽ chuẩn bị đi hát.”
Sau một hồi tạm dừng, Cố Kiều Niệm ra tay nhanh như chớp, cô lấy một miếng bánh mật từ trong dĩa nhỏ của Chu Chu rồi nhanh chóng đưa vào miệng.
“Chậc chậc!” Chu Chu tặc lưỡi, lập tức dời bánh mật đi.
Cố Kiều Niệm tiếp tục nói: “Nếu có chương trình tạp kỹ phù hợp trong thời gian tới, có thể cậu ấy sẽ tham gia.”’
“Này!” Vẻ mặt của Chu Chu bất ngờ nói: “Cậu ấy thật sự liều lĩnh đó, những người khác một nửa nhờ vẻ ngoài tuấn tú, một nửa nhờ tài năng mới có thể gây tiếng vang lớn trong giới giải trí.
Còn cậu ấy thì sao chứ? Tùy hứng làm bậy! Ra mắt đã một thời gian dài như vậy, ngoại trừ quảng cáo của Thần Tượng Quốc Dân, những cái khác đều từ chối.
Bà chủ Cố, chị có biết giá trị kinh doanh của cậu ấy cao như thế nào không? Tất cả đều là tiền đó!”
“Đúng vậy, cậu ấy chẳng nhận cái quảng cáo nào cả, hình như nói nó không có ý nghĩa lắm.” Cố Kiều Niệm nghiêm túc suy nghĩ chuyện đó: “Nếu chị biết, bảo bối nhà chị đã từ chối nhận quảng cáo, nhưng nếu chị không biết, chị chắc chắn sẽ cười nhạo cậu ấy ngốc, một quảng cáo cũng không chịu nhận.”
“Chắc chắn rồi!” Chu Chu không chút do dự nói: “Những blogger gà, vịt, ngỗng kia luôn tìm kiếm tin tức của Cung Dịch, nhất định là muốn tìm một chuyện gì đó để “dìm” cậu ấy.”
“Mấy con vịt, gà, ngỗng chết tiệt này!” Cố Kiều Niệm ngấu nghiến một quả nho đã bóc vỏ: “Chị sẽ bàn bạc lại với Cung Dịch về chuyện này sau.”
Cố Kiều Niệm đang ở đây.
Hai người phụ nữ rầu rĩ lo lắng cho sự nghiệp của Cung Dịch.
Bên phía Cung Dịch, anh liếc nhìn Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu không có chuyện gì đừng tới đoàn phim sao?”
Ghét bỏ.
Thật sự rất ghét bỏ.
“Đây không phải là vô tình đi ngang qua hả?” Nghiêm Trình Thành nhìn Cung Dịch từ đầu tới chân nói: “Cung Dịch, cậu thật sự sinh ra không đúng thời đại mà, nếu cậu ở cổ đại, nhất định sẽ là điển hình của câu “ làm điên đảo chúng sinh” đấy.”
Vẻ mặt của Cung Dịch không cảm xúc.
Anh không có thời gian để nghỉ ngơi.
Anh còn một số hợp đồng cần giải quyết, anh phải tận dụng thời gian để giải quyết cho xong.
Nghiêm Trình Thành biết chuyện này.
Anh ấy vỗ nhẹ lên đầu gối mình: “Được rồi, cậu đang bận, vậy tôi với Tư Bắc đi gặp Kiều Kiều đây.”
Tư Bắc nghe thế thì đứng dậy.
Kết quả là…
“Không được.” Cung Dịch nhìn Nghiêm Trình Thành: “Buổi tối còn một cảnh quay, hiện giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, không được tới quấy rầy cô ấy.”
Nghiêm Trình Thành ngồi xuống lại.
Anh ấy cười nói với Tư Bắc: “Ai nói là Cung Dịch của chúng ta là người lạnh lùng vô tình chứ? Đây rõ ràng là một chiếc áo bông ngọt ngào của Kiều Kiều mà.”
“Không được sao?” Cung Dịch hỏi.
Nghiêm Trình Thành lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên là được rồi! Cậu cũng là theo đuổi được tiên nữ, sao không đau lòng được?”
Cung Dịch nhìn Nghiêm Trình Thành, im lặng một hồi.
Sau đó anh đặt máy tính trong tay xuống, ngả người về phía sau: “Nghiêm Trình Thành, cậu không đúng lắm.”
Tư Bắc vô thức nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành cũng sửng sốt, sau đó anh ấy sờ mặt của mình, nhíu mày ngây người hỏi: “Tôi bị làm sao?”.