Bạn đang đọc Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh – Chương 396: Ngăn Chặn
Dù Trương Ngọc Mai luôn ở trước mặt Cung Dịch và cố gắng hết sức để biểu hiện ra ngoài.
Rằng mình là một người tốt bụng và có lòng thương người, tất cả những việc đã làm trước đây đều là bị Cố Đức Hạo ép buộc nên buộc lòng phải làm như vậy.
Tuy nhiên, điều này không thể che đậy những tội ác mà Trương Ngọc Mai đã gây ra trước đó.
Cho dù là bắt cóc phụ nữ hay là cùng nhau buôn bán trẻ em với Cố Đức Hạo, bà ta đã phá nát bao nhiêu gia đình ngoài kia, làm bao bậc cha mẹ phải đau thương.
Chút trừng phạt này đối với bà ta mà nói là còn ít.
“Tôi có tội thì các người tìm một mình tôi là được! Tại sao lại giết con gái của tôi!” Trương Ngọc Mai quỳ trên mặt đất, dùng sức đánh mạnh vào nền đất.
“Không có ai giết cô ta.” Cung Dịch thu lại ánh nhìn, vừa đi về phía cửa vừa ném xuống một câu: “Đó là do cô ta tự chuốc lấy, không thể thoát được.”
“Đừng đi! Tôi muốn báo thù cho con gái tôi! Cậu quay lại cho tôi!”
Trương Ngọc Mai bò dậy, đuổi theo phía sau Cung Dịch.
Nhưng thậm chí đến một góc áo của Cung Dịch còn chưa chạm vào được thì lại bị ngã xuống đất.
Cú ngã lần này khá mạnh, làm bà ta rơi mất một cặp răng ngay tại chỗ và mũi cũng chảy ra nhiều máu.
Cửa lại đóng.
Cung Dịch đứng ngoài cửa liếc nhìn một cái rồi đợi Hứa Cao đến.
“Tôi sẽ thu dọn ổn thoả.” Hứa Cao nói.
Cung Dịch gật đầu, sau đó trực tiếp rời đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Cung Dịch tìm thấy cặp nhẫn trong tủ két sắt mà Trương Ngọc Mai đã nói đến.
Cặp nhẫn được đặt trong một túi vải màu xanh, bên trong ngoài cặp nhẫn còn có một bức ảnh của Cố Kiều Niệm khi còn bé.
Cung Dịch đặt bức ảnh trong lòng bàn tay rồi ngắm nhìn.
Nhìn đứa bé mũm mĩm, nụ cười ngọt ngào.
Gương mặt lạnh lùng của anh cuối cùng cũng dịu đi, trên khuôn mặt một ngày đã chưa nở nụ nay đã nở một nụ cười nhẹ.
Phía sau bức ảnh còn có những con chữ nhàn nhạt.
Đó là những con số.
Có thể thấy rằng đó là một năm nhất định, ngày 19 hay là ngày 29 tháng 8.
Năm và ngày đều đã bị mờ đến nỗi nhìn không rõ.
Cung Dịch lại nhìn bức ảnh một lần nữa.
Đứa bé trong ảnh, nhìn thoáng qua có lẽ chưa đầy một tuổi.
Khi cặp vợ chồng ác độc kia bắt cóc Niệm Niệm, đáng lẽ Niệm Niệm đã được khoảng hai tuổi.
Vì vậy, bức ảnh có lẽ đã được chụp trước bởi hai người kia.
Vậy..
ngày tháng trên bức ảnh là sinh nhật của Niệm Niệm?
Hay là ngày chụp ảnh?
Đầu ngón tay của Cung Dịch gõ vào đầu gối hai lần, sau đó cẩn thận cất bức ảnh vào trong túi.
Anh lại lấy cặp nhẫn ra.
Ngay khi nhìn thấy cặp nhẫn này, Cung Dịch ngay lập tức chắc chắn rằng hai người đã chết đó chắc phải đến từ một tổ chức nào đó.
Hay giống như Hứa Cao, người đã được nuôi dưỡng trong một gia đình từ khi còn là một đứa trẻ và tồn tại như một người hầu trong cái gia đình đó.
Cặp nhẫn được làm từ một loại đá cẩm thạch nào đó, phía trước có một số hoa văn.
Cũng không biết khi Trương Ngọc Mai bán trước nhẫn đã mài qua hoa văn hay từ lúc nào đó.
Tóm lại, những họa tiết đó không còn rõ nữa và không thể nhận ra được chúng trông như thế nào trước đây.
Cung Dịch gọi cho Hứa Cao.
Từ nhỏ Hứa Cao đã ở trong nhà họ Cung, ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều gia tộc giàu có, anh muốn hỏi Hứa Cao có biết người hầu của gia tộc nào đã đeo nhẫn đen không.
Hứa Cao nghe xong, cẩn thận nhớ lại.
“Màu đen không phải là màu tốt lành và sẽ không có người nào sử dụng màu như vậy làm biểu tượng hay tượng trưng.” Hứa Cao trả lời: “Tuy nhiên, nếu nó được người hầu sử dụng thì cũng không biết, cậu hãy cho tôi xem qua ảnh.”
Cung Dịch nhanh chóng gửi ảnh cặp nhẫn cho Hứa Cao.
Sau khi Hứa Cao thấy nó, ông ấy nói rằng chưa bao giờ nhìn thấy cặp nhẫn như vậy, nói với Cung Dịch cho ông ấy chút thời gian để kiểm tra.
Cung Dịch nghĩ rồi lại nghĩ.
Thứ mà Hứa Cao chưa từng thấy thì chắc có lẽ cặp nhẫn này thực sự là một vật tồn tại rất bí mật.
Nếu điều tra trở lại rất có khả năng sẽ kinh động đến nhiều người.
Điều tra ngay bây giờ, thật sự rất nguy hiểm.
“Trước mắt đừng điều tra nữa.” Cung Dịch lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Cúp máy xong.
Cung Dịch quan sát cặp nhẫn trên tay mình.
Nếu như không tra được thì anh không thể làm được việc gì sao?
Cung Dịch xoay cặp nhẫn, nhìn vào các họa tiết hoa văn đã bị mờ.
Vì vậy bắt đầu bằng cách cách hồi phục những hoa văn đó.
Nói không chừng có thể phát hiện ra những điều đáng ngạc nhiên.
Cung Dịch đã tìm thấy một nghệ nhân rất đáng tin cậy và đưa cặp nhẫn qua đó.
Anh chỉ nói đó là một vật phẩm nhỏ được thu thập gần đây.
Sau khi nhìn sơ qua, người thợ nói: “Những nét họa tiết này trông giống như những bông hoa.”
“Hoa?”
Cung Dịch nhìn vào lại thấy như một mớ hỗn độn, không thành hình hoa chút nào.
“Có vẻ như người đã làm ra cặp nhẫn này rất có tay nghề và rất khéo léo.” Người thợ mở to đôi mắt từ từ ngắm nhìn cặp nhẫn này: “Nếu đổi lại là một người thợ khác, cặp nhẫn đã bị mài thành như thế này thì chắc chắn sẽ không thể hồi phục được.”
Đôi mắt của Cung Dịch nheo lại.
Có thể khiến anh tìm đến người thợ thủ công này, chắc chắn ông ấy là một nghệ nhân cao tay.
Hiện tại, Cung Dịch đã phát hiện ra được nhiều manh mối hơn.
Càng nhắc đến chuyện này thì càng chắc chắn thân thế của Cố Kiều Niệm nhất định rất hiển hách.
“Phục hồi mất bao lâu?” Cung Dịch hỏi.
“Cặp nhẫn này là của một người nghệ nhân có tay nghề làm ra, nó được gia công rất tỉ mỉ.
Phải mất một hoặc hai tháng mới có thể xong.”
Cung Dịch khẽ cau mày, rõ ràng là rất không hài lòng với thời gian này.
Nhưng ông già này không phải là người có thể làm nhanh chóng hơn bằng cách thúc giục.
“Càng sớm càng tốt.”
“Được.”
Sắp xếp xong tất cả mọi thứ, Cung Dịch lập tức ra sân bay mà không để lãng phí thời gian.
Ba bốn giờ chiều, Cung Dịch đến sân bay quốc tế thành phố Dung.
Sau khi Cung Dịch bước xuống từ khoang máy bay hạng thương gia thì lên xe đi thẳng vào đoàn phim.
Trên đường gặp sự cố nên xe của Cung Dịch đến gần đoàn phim vào khoảng mười giờ tối.
Sau đó…!Xe của anh đã bị chặn lại.
“Cậu chủ, bên ngoài có phóng viên.”
“Cung Dịch! Có phải Cung Dịch đang ở trong xe không? Chúng tôi là phóng viên, xin hãy ra ngoài trò chuyện với chúng tôi một chút.”
Cung Dịch nhướng mắt nhìn ra ngoài.
“Mấy ngày nay anh có gặp Cố Kiều Niệm không? Tình trạng của cô ấy ổn chứ? Anh đã an ủi cô ấy chưa?”
“Cứ đi thẳng cho tôi.” Cung Dịch lạnh lùng nói.
Các tay săn ảnh bên ngoài nằm lên trên mui xe của Cung Dịch.
Như là cách để anh để ý đến bọn họ?
Đáng lẽ vài ngày sau Cố Kiều Niệm đã ngồi được, nhưng sao đến bây giờ cô vẫn chưa ngồi được.
Thật tình cờ.
Hôm nay có người ở sân bay và nhìn thấy Cung Dịch.
Sau khi nhận được tin tức anh ở đây, họ lập tức chờ đợi con đường duy nhất đi đến đoàn làm phim.
Cung Dịch và Cố Kiều Niệm hiện đang có mối quan hệ ràng buộc sâu sắc.
Ngay cả khi không thể đoán được điều gì liên quan đến cái chết của cha mẹ Cố Kiều Niệm.
Nếu có thể tìm hiểu một chút về Cung Dịch và Cố Kiều Niệm, cũng có thể thu hút được rất nhiều lượt truy cập!
Những phóng viên này, hầu hết mọi người đều biết rằng Cung Dịch không có công ty, thậm chí không có một đội ngũ ekip tử tế.
Mọi người đều cảm thấy Cung Dịch rất dễ bắt nạt, vì thế họ đến đây chặn đầu xe lại không cho anh đi, ép anh đi xuống.
Nếu anh không xuống thì sẽ hăm dọa anh.
Những người mới vào làng giải trí đều sợ làm mất lòng phóng viên.
Ngòi bút của một phóng viên là một con dao, chỉ cần viết bài, có thể khiến sự nghiệp tuột dốc!
Thấy Cung Dịch không có ý định xuống xe, một phóng viên nào đó của Tinh Ngu ở bên ngoài đã bò lên mui xe của anh, đập mạnh vào kính xe và nói lớn.
“Người mới tới, có hiểu quy tắc không? Hôm nay trời lạnh như vậy, chúng tôi đã đợi ở đây lâu như thế, cậu xuống dưới nói chuyện một chút thì chết à? Biết chơi như vậy, có muốn tôi viết một bài báo đặc biệt để cho mọi người đều biết cậu là người như thế nào không?”.