Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 12: Tìm Ngôi Sao Nữ Chơi Đùa Cũng Được


Bạn đang đọc Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh – Chương 12: Tìm Ngôi Sao Nữ Chơi Đùa Cũng Được


“Ừm!” Dừng một chút, đối diện với hình ảnh lúc sáng lúc tối trên màn hình, đáy mắt của Cung Dịch như có sóng dữ cuồn cuộn, anh còn bổ sung thêm một câu khiến người ta ngạc nhiên gần chết: “Cậu có thể mời được cô ấy, tôi sẽ là tham gia vào chương trình của cậu.


“Cái gì?”
Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành đồng thanh hỏi, kinh ngạc suýt rớt luôn cái cằm.

“Không phải các cậu luôn nói ngành giải trí chơi rất vui sao? Tôi cũng muốn thử chơi đùa.

” Mặt Cung Dịch không đổi sắc nói.

Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành đồng bộ nuốt một ngụm nước bọt.

Em trai à! Mấy anh nói chơi vui cũng không phải chỉ cái này đâu!

Nghiêm Trình Thành phản ứng lại đầu tiên, anh ấy vỗ tay một cái, hai mắt tỏa sáng: “Tổng giám đốc tập đoàn vì theo đuổi một cô gái nhỏ đáng yêu mà xông xáo vào giới giải trí! Nghe thôi là đã thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi! Cậu yên tâm! Ông đây sẽ liều mạng ký cho bằng được hợp đồng với Cố Kiều Niệm!”
Cung Dịch không nói tiếng nào, thu hồi tầm mắt của mình lại, xoay người rời đi.

“Đại Thành Tử này, Cung Dịch thật sự coi trọng Cố Kiều Niệm hả?” Tư Bắc vô cùng phấn khởi hỏi lại Nghiêm Trình Thành.

“Coi trọng thì coi trọng đi, có cái gì mà ngạc nhiên lắm thế?” Nghiêm Trình Thành cười như tên ngốc, nói: “Cung Dịch không hổ danh là thiên tài thương nghiệp, anh em tốt của tôi, ngay cả một chiêu như vậy cũng có thể nghĩ ra, có khuôn mặt kia ở đây, cho dù không có Cố Kiều Niệm, chương trình này của tôi cũng nhất định hot! Đã cua được con gái người ta, còn có thể giúp anh em chết đi sống lại! Tuyệt lắm! Cậu chủ Cung thật mạnh mẽ!”
“Cũng có thể… Hình như Cố Kiều Niệm lớn hơn cậu ấy ba tuổi thì phải?” Tư Bắc xoắn xuýt nói.

“Vậy thì đã sao? Chị gái không ổn à?” Nghiêm Trình Thành hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa, cậu nhìn cô ấy một chút đi, rồi nhìn lại Cung Dịch bên này, một quả đào mật ở trần gian, một cái tủ đá nghìn năm tuổi, tính ra tuổi tâm lý của ai mới lớn hơn còn chưa biết được đâu.


Tư Bắc: “…”
Nói kiểu này, hình như cũng có đạo lý nhỉ?
Suy nghĩ kỹ một chút, một người hướng dẫn thanh thuần và học viên phúc hắc, hoặc là ngôi sao lớn và idol nhỏ, hai loại hình tượng này hình như đều rất có cảm giác couple!
Được rồi, Cung Dịch đúng là chưa từng có hứng thú với cô gái nào, gần đây bên cạnh anh cũng xảy ra rất nhiều chuyện, tìm một ngôi sao nữ chơi đùa cũng được.


Còn bản thân quả đào mật ở trần gian này thì quay mãi cho tới rạng sáng mới kết thúc.

Thật ra cô đã định đi ăn khuya cho thật đã rồi, nhưng vừa quay xong thì đồ đã được đưa tới.

Vốn dĩ nhân viên có đưa đồ thì nhiều lắm cũng chỉ là trà sữa hay cà phê gì đó thôi.


Nhưng không ngờ tới, vậy mà bữa khuya lại là tiệc hải sản!
Hóa đơn đưa tới trước mặt Dương Tuyết, mặt của bà ta cũng đã tái lại rồi, nhưng bà ta là người sĩ diện, ở trước mặt nhiều người như vậy, bà ta chỉ có thể cắn chặt răng mà tính tiền.

“Kiều Niệm, không còn sớm nữa, nên tháo trang sức rồi về thôi!” Dương Tuyết đi tới bên cạnh Cố Kiều Niệm, mặt đen thui như đáy nồi.

“Biết rồi.


Sau đó Cố Kiều Niệm thân thiết chào hỏi với nhân viên, rồi đi theo Dương Tuyết vào phòng trang điểm.

Sau khi đi vào, Dương Tuyết lập tức đóng cửa rồi khóa trái lại.

“Cố Kiều Niệm, hôm nay cô điên rồi phải không? Cô vừa lấy của bà đây hơn một vạn đấy!”
“Xài cũng là tiền của tôi, bà lo lắng cái gì chứ?” Cố Kiều Niệm chẳng hề để ý, hỏi lại: “So với số tiền cha tôi lén cho bà xài, chút ấy thì tính là gì?”
Dương Tuyết lập tức nổi giận, đưa tay muốn đánh Cố Kiều Niệm một cái.


Cố Kiều Niệm cũng không tránh đi, gắng gượng nhịn xuống.

“Tôi thấy cô lâu rồi chưa bị đánh nên ngứa da đúng không?” Dương Tuyết hung hăng nói.

“Dương Tuyết, mẹ tôi là người theo cha tôi suốt chặng đường khổ sở, bà ấy coi bà như chị em tốt của mình, nhưng sau lưng bà ấy, bà lại ăn ở cùng với chồng của bà ấy.

Bà ấy tốt với bà biết bao nhiêu, bà không thể không có lương tâm như vậy.

Đừng làm kẻ thứ ba nữa, bà nên rời khỏi cha tôi đi, tôi có thể cho bà rất nhiều tiền, cầu xin bà đừng làm tổn thương mẹ của tôi nữa, đừng phá hư gia đình hạnh phúc hoàn hảo của chúng tôi nữa!”
Cố Kiều Niệm che lại bên mặt bị Dương Tuyết đánh, sự vênh váo ngay từ đầu đã biến mất không còn lại gì, bây giờ chỉ còn lại hình ảnh nước mắt đang lăn dài trên má.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.