Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 80: Ngoại truyện 2


Đọc truyện Nhật Ký Bá Chủ Học Đường – Chương 80: Ngoại truyện 2

Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn

Quán đồ nướng cay X phía nam sân trường đại học A.

Cuối hè, chính là thời gian nhập học. Mùa hè ở thành phố B xưa nay giống như đứa trẻ tùy hứng làm bậy, cho dù sắp rời đi, cũng không muốn yên tĩnh một hai phần, từ trước tới nay luôn giương nanh múa vuốt tạo cảm giác tồn tại, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác mùa hè sắp kết thúc, thậm chí có tới hai ba đợt nóng gay gắt.

Vậy mà với loại thời tiết này, có một vài người rất thích không khí oi bức chạy đến trong đám người cảm thụ một chút hơi nóng người người chen nhau.

Nói đây không phải ai khác, mà chính là người vừa tiến vào đại học không được mấy ngày – Doãn Manh và đám bạn cùng phòng mới của cô……

Mỹ nữ tóc xoăn khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả lê lên tiếng trước nhất, ghét bỏ chọn chọn lựa lựa từ trong một đống xâu nướng lấy ra một xâu mề gà, thong thả ung dung cắn một cái, rồi uống nửa ly bia: “A Đại thật là nghiêm ngặt, còn tưởng rằng lên đại học rồi thì thả ga! Không ngờ giảm xóc một chút cũng không cho, bắt đầu liền thi, tiếng Anh cũng chia theo tốc độ nhanh chậm, thật là…… Thi đại học xong còn không cho người ta thanh tịnh.” Cô nàng này nhìn thì nhã nhặn, nhưng cô nàng sinh ra và lớn lên ở Đông Bắc, tên là Khang Dương.

Một cô nàng tóc ngắn khác nói tiếp: “Đây cũng là vì muốn tốt cho cậu ~ ngày đó hội trưởng hội học sinh chúng ta còn nói, đỉnh cao của đời người chính là trình độ tiếng Anh, ngay lúc cao tam…… Vì để tránh cho loại bi kịch này xảy ra ở trên người chúng ta, vẫn nên học thật tốt một ít, tránh đến lúc đó đột kích thi cấp bốn cấp sáu nước tới chân mới nhảy……” Cô nàng tóc ngắn bộ dạng bình thường, nhưng vóc người lại cao gầy, tên là Tô Lâm. Nhắc tới cũng thật khéo, cô ấy chính là em họ của Tô Hàng – bạn trai cũ của Trần Tư Dĩnh.

Chính bởi vì có một tầng quan hệ lúng ta lúng túng như vậy, làm cho tình hữu nghị cách mạng giữa hai người Bắc Kinh duy nhất trong túc xá được thành lập nhanh chóng.

Nhắc tới cũng thần kỳ, số thứ tự trong ngành kiến trúc tên của Doãn Manh xếp ở cuối cùng, vì vậy ngay tại lúc phân túc xá không có chỗ, trực tiếp ghép lại với mấy em gái khoa khác.

Kết quả là, một cái ký túc xá khoa nào cũng có xuất hiện, Doãn Manh ngành kiến trúc, Tô Lâm học tiếng Tây Ban Nha, mà Khang Dương thì học kinh tế, còn có một Chu Khả Tâm hôm nay đã bốc hơi cùng bạn trai, cũng là ngòi nổ……

Mặc dù túc xá này hỗn loạn rối tinh rối mù, nhưng cũng may mọi người ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nói tóm lại chính là rất tuyệt.

“Nè! Manh Manh, đang nói với chuyện với cậu đấy đừng phát ngốc nữa!”

Doãn Manh bị Tô Lâm chọt một cái, đầu lắc lư: “Cái gì?”

“Nói bạn trai á!” Đôi mắt Tô Lâm phát sáng, “Con nhóc Chu Khả Tâm kia, có niềm vui mới quên lão nương……”


“Khụ khụ.” Nói đến Chu Khả Tâm đúng là rất cừ, tựu trường không bao lâu, mới vừa tham gia xã đoàn, liền câu đáp một học trưởng năm 3, lập tức vứt bỏ bạn bè theo bạn trai, giống y chang Trần Tư Dĩnh trở mặt không biết người lúc trước, “Đúng vậy á. Nghe nói là hội trưởng câu lạc bộ trượt băng gì đó?”

Khang Dương ngược lại không có tiếp nhận chủ đề này, thay vào đó nói: “Hừ ╭(╯^╰)╮. Đó là trọng sắc khinh bạn, tớ cũng có bạn trai, tớ cũng không có vứt bỏ các cậu á!”

“Lăn đi. Quỷ mới không biết bạn trai cậu ở U Đại Đông Bắc ah.” Doãn Manh chen lời, lại bắt đầu suy nghĩ viễn vong rồi.

Cầm lấy ly bia lại ực một ngụm, cô nâng má suy nghĩ, lên đại học, cũng coi như là trưởng thành, cũng có thể dính chút mùi rượu rồi.

Chỉ có điều rượu này không giải quyết được nóng rang khó chịu bây giờ của cô, trợn mắt nghe hai cô nàng này tán gẫu từ oán trách Chu Khả Tâm tới bạn trai nhỏ của Khang Dương.

Tô Lâm là một học bá theo nghĩa thông thường trong truyền thuyết, đừng thấy anh trai của cô ấy chơi đùa cởi mở, bản thân cô ấy có thể được xem như một cô nàng tốt chưa từng nói chuyện yêu đương một đường học lên A Đại, đương nhiên không so được loại tự định chung thân sớm như Khang Dương: “Tớ nhổ vào, cậu thế mà lại ở chung với bạn trai tới tận 5 năm?” Cô nàng bẻ tay đếm, “Cũng chính là sơ trung các cậu đã ở cùng nhau! (╯‵□′)╯︵┻━┻”

Doãn Manh bình thản ung dung cũng bị chấn động: “5 năm? Dương Dương cậu đúng là lợi hại……” Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ yêu lúc sơ trung có thể kéo dài đến đại học. Quan hệ với Lâm Kha cũng thoải mái hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cô.

“Lại nói, lần trước chọn tiết cộng đồng, tớ nhìn thấy một nam sinh to lớn đẹp trai. Tóc có chút xoăn, thoạt nhìn có chút giống con lai, kết quả sau đó nhìn thấy anh ấy ở trong sân bóng rỗ, bạn cùng phòng hội trưởng hội học sinh là đội trưởng đội bóng rổ của trường, cậu đoán thế nào, sau khi tớ đây nghe ngóng, phát hiện anh ấy còn được tuyển vào đội bóng rỗ của trường chúng ta đấy! Hơn nữa rất cao nhìn giống như là sinh viên năng khiếu……” Tiểu hoa si Tô Lâm kia nói tới đây mắt chợt lóe nhìn về phía Doãn Manh, “Cậu không biết đâu. Hình như cũng là bởi vì anh ấy, chức vụ quản lý đội bóng rỗ đã có hơn 200 nữ sinh ứng tuyển, giống như tranh cử Tổng Thống vậy đó……”

Doãn Manh uống một ngụm bia: “Cậu xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá nên mới mơ mộng như vậy cậu……”

“Hình như tên là Lâm Kha…..”

“Phụt!” Một ngụm máu già trộn lẫn vào bia vọt ra khỏi miệng Doãn Manh, mẹ nó! Cô từng nói phương thức miêu tả thế nào vẻ vời không thực tế như vậy, còn giống như đã từng quen biết! Đây đúng là âm hồn bất tán ngất thật!

“Sao vậy sao vậy! Cậu ói cái gì mà ói ah!” Tô Lâm thò tay cầm khăn giấy lên che mặt.

Doãn Manh ho khan một cái: “Không sao không sao ╮(╯_╰)╭.”


Tô Lâm không để yên: “Ôi chao! Chúng ta cũng đi chọn đi! Không chừng được coi trọng thoát khỏi kiếp độc thân rồi! Đi thôi đi thôi!”

Khang Dương nhai hết mề gà xong hứng thú sáp tới: “Manh Manh không đi dẫn tớ đi ah! Tớ đi!”

“Cậu cút đi! Cậu thoát khỏi đoàn chó rồi. Cái túc xá này, tớ cũng chỉ có thể cùng Manh Manh sống nương tựa vào nhau thôi!” Tô Lâm khóc trời trách đất.

Doãn Manh: đợi chút, ai nói với cậu tớ độc thân…… Tớ như vậy độc thân ở chỗ nào?!? Trên đỉnh đầu tớ viết tớ độc thân à?!

“Nè Tô Lâm tớ không phải độc thân……”

“Phụt!” Tô Lâm say, lập tức vui vẻ, “Cậu đùa đấy à? Trạch như cậu vậy? Tựu trường lâu như vậy trước giờ không có đi tìm bạn trai. Chẳng lẽ cậu cũng yêu tha hương à? Không đúng, không phải cậu ở thành phố B sao? Bạn trai cậu không học ở trường chúng ta đúng không?” Nói xong Tô Lâm đồng tình nhìn Doãn Manh, bắt đầu mơ mộng một đôi uyên ương sau khi thi đại học xong bị chia rẻ mỗi người một nơi.

Doãn Manh nghẹn lời.

Chủ yếu là Tô Lâm mới vừa khen, rồi trồng đủ loại hoa si về bạn trai cô, sau đó cô cứ như vậy đánh tan mặt mũi cô ấy nói Lâm Kha chính là bạn trai cô bất kể như thế nào cũng không phù hợp với đạo lý làm người nhỉ!

Không chỉ Tô Lâm, Khang Dương cũng không tin: “Được rồi. Cậu cứ việc nói thẳng cậu không có bạn trai đi, tớ sẽ không xem thường cậu.”

Hiện tại Doãn Manh nóng lòng chứng minh mình có bạn trai, nhưng thật sự không tìm ra một biện pháp bình thường. Sau đó cô nói: “Tớ thật sự có bạn trai……”

Phản kháng yếu ớt như vậy, quả thật còn không bằng không có.

Ánh mắt Khang Dương và Tô Lâm nhìn về phía cô đã mang theo chút thương hại. Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh ghê, đồng bệnh tương liên cầm một ly bia lên, chặn ngang kín đáo đưa cho cô: “Đừng nói gì nữa. Các chị em, cạn!”

Doãn Manh cười khổ không thôi, đành chịu tiếp nhận lời khuyên giải nhận lấy ly bia thứ hai, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ như vậy trôi qua.


Lại không nghĩ rằng, trong thoáng chốc bỗng có một nam sinh đôi chân dài, đeo tai nghe mặc đồ thể thao màu đen đi vào quán đồ nướng X, ỷ vào ưu thế chiều cao bắt đầu quay qua quay lại quét mắt nhìn. Nam sinh này thoạt nhìn như trời sanh mang theo ánh sáng của một vị thần, có lẽ là trong một đám nam sinh hoặc là mặt nổi mụn thanh xuân, hoặc là lùn bốn mắt, hoặc là mập phì hoàn toàn là hạc đứng trong bầy gà. Quả thật hoàn toàn giống như là từng ps (photoshop), không chỉ đẹp trai đạt tiêu chuẩn kiểu mẫu, hơn nữa còn vượt qua khỏi max điểm, mắt ra mắt mũi ra mũi, mặt trước sườn mặt đều như tranh vẽ.

Doãn Manh thầm kêu một tiếng hỏng bét, co rụt đầu lại vội vàng kéo Tô Lâm Khang Dương, vẻ mặt anh dũng hy sinh: “Cạn cạn cạn!”

Xoay người đưa lưng về phía nam sinh mới vừa tiến vào kia, cau mày quét một vòng.

Đáng tiếc Doãn Manh lơ mơ, bản thân mình đã che giấu được, chẳng ngờ bên cạnh có một Tô Lâm nắm chân sau kéo lại: “Nè! Doãn Manh cậu mau nhìn xem! Người đó chính là Lâm Kha ôi, đẹp trai quá đi!”

Trong lòng Doãn Manh lộp bộp, thuận phong nhĩ kia của Lâm Kha từ trong đám người huyên náo lập tức bắt được hai chữ “Doãn Manh”, nhanh chóng xoay đầu qua.

Cái người mặc váy sơ mi in vịt tiểu hoàng cậu ta mua cho không phải là cô nhóc Doãn Manh kia thì là ai! Cho rằng mặc áo khoác của bạn cùng phòng là có thể tránh được một kiếp sao?

Lâm Kha tìm được nhân vật mục tiêu, tâm tình tốt khóe miệng nhếch lên, cười tàn ác một tiếng.

Nói đến trận chiến tranh ngàn dặm truy kích này, thì còn chưa đến thời điểm tựu trường cũng đã khai hỏa rồi.

Thật ra thì bản thân cũng chỉ là một chuyện lông gà vỏ tỏi bình thường không lớn không nhỏ. Mặc dù Lâm Kha và Doãn Manh cùng học chung một trường, nhưng thời khoá biểu phát xuống, toàn bộ Lâm Kha đều muốn cầm vào trong tay.

Khống chế cuồng phát tác, tiết tự chọn của cả hai làm thế nào cũng phải chọn cùng một lớp mới vui.

Doãn Manh làm sao làm được Móa! Đùa à! Thật vất vả tốt nghiệp thoát khỏi cái đuôi, lên đại học còn phải dính chặt chán ngấy, đây chẳng khác nào ngăn cản lộ trình cô kết giao khuê mật (bạn thân), tham gia hội đoàn thú vị ah!

Cho nên nói bạn trai trừ có thể giúp múc nước mang bữa ăn sáng, hoàn toàn chính là gánh nặng! Hic!

Kết quả là, Doãn Manh căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, thế nhưng lại bị cường quyền của Lâm Kha áp chế, nhìn vào là thấy sẽ bị quấy rầy suốt.

Doãn Manh thấy tình thế không ổn, tự động đổi toàn bộ tiết tự chọn cho không trùng với Lâm Kha, tiền trảm hậu tấu, thời khoá biểu đưa lên, Lâm Kha muốn thay đổi thì đã muộn rồi.

Lâm Kha quản rất rộng, chuyện này không chỉ là lần một lần hai rồi. Doãn Manh thật sâu cảm thấy cô cần phải gõ chuông báo động, bởi vì không ai ngăn cản kết quả chính là càng ngày càng nghiêm trọng.


Kết quả không ngờ chuông báo động gõ quá lố, bản tính Lâm Kha hoàn toàn là đứa con nít, không thể đoán trước. Thế là trong cơn tức giận bắt đầu chiến tranh lạnh.

Nói chiến tranh lạnh, nhưng thật ra thì chỉ có một ngày trước khi vào học, cùng 5 ngày sau khi tựu trường.

Đúng, chính là hôm nay.

Doãn Manh nhìn lịch ghi chú trên điện thoại di động, rất tốt, chiến tranh lạnh đạt kỷ lục dài nhất 6 ngày mới chịu khuất phục.

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của Tô Lâm và Khang Dương, Lâm Kha thông thạo đi tới, kéo cái ghế ở kế bên ngồi xuống bên cạnh Doãn Manh, đoạt lấy ly bia trong tay cô trút hết.

Lâm Kha hờ hững đặt ly bia ở trên bàn, gọi nhân viên phục vụ tới gọi mấy xâu đồ nướng, cùng một phần tôm cay lớn, sau đó mới hé hàm răng trắng, ưỡn mặt tự giới thiệu mình: “Tôi tên là Lâm Kha, là bạn trai Manh Manh.”

Doãn Manh liếc mắt qua: “Ha ha.”

Xâu đồ nướng trên tay Tô Lâm rơi xuống bàn, bây giờ cô chỉ muốn một chưởng bóp chết Doãn Manh: “Thật vui khi quen biết anh.”

Sau khi tự giới thiệu mình qua lại xong, Lâm Kha chịu đòn nhận tội cũng không chiến tranh lạnh nữa, tính tình cáu kỉnh trải qua không tới một tuần lễ “Suy nghĩ lại” có trình độ giác ngộ tương đối, cầm xâu tôm mới vừa lên tới bắt đầu tranh công: “Hắc hắc, Manh Manh, anh bóc vỏ cho em xong rồi. Em ăn món này đi.”

Doãn Manh miễn cưỡng nhận lấy, giọng nói vô cùng không cam lòng: “Em với bạn thân mở girl’snight (tiệc độc thân), anh tới đây sát phong cảnh làm gì.”

Lâm Kha thiếu chút nữa té xuống cái bàn: “Em kéo anh vô danh sách đen xong, sau đó chạy tới ăn tôm cay?”

Doãn Manh ăn miệng chảy đầy mỡ: “Nếu không thì sao! Rốt cuộc là ai chiến tranh lạnh trước.”

“Được, vấn đề là vẫn còn không tin anh sao? Cho nên ngay cả ký túc xá ở đâu, học ở phòng học nào em đều không nói cho anh biết, còn kéo anh vô danh sách đen?” Lâm Kha đã muốn ném gạch rồi.

“Có lầm hay không. Rõ ràng là anh chưa từng hỏi em.” Doãn Manh cho cậu ta một nụ cười rực rỡ, “Còn nữa, thật ra lúc anh bắt đầu chiến tranh lạnh thì em đã kéo anh vào danh sách đen rồi.”

Lâm Kha cười lạnh một tiếng, chuẩn bị tối hôm nay vén tay áo lên liều chết mà đánh.

Trước tiên vẫn không quên quay đầu nhìn Tô Lâm và Khang Dương đang lúng túng vùi vào trong thức ăn, mắt thấy toàn bộ quá trình cố tình gây sự cãi nhau của đôi tình nhân: “Ăn nhiều một chút. Tôi mời khách.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.