Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 3


Đọc truyện Nhật Ký Bá Chủ Học Đường – Chương 3

Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn

Thất Trung có tiếng là trường mạnh nhất toàn thành phố, trình độ đề mục bài tập tất cả các môn học cũng không phải là dạng phổ biến như các trường khác. Đương nhiên không thể nào liếc qua là hiểu ngay, Doãn Manh cầm đầu bút chọc bài ghi chép và sách tham khảo cả buổi, mới khó khăn viết sơ lượt hoàn tất vài đề bài.

Muốn toàn bộ dựa vào tự học thật là suy nghĩ viễn vông rồi… Doãn Manh giải quyết xong bài tập, bắt đầu trù tính hệ thống lại kế hoạch học tập của mình một chút.

Cho dù là ham chơi, trước kia Doãn Manh cũng là người thường thích ghi bút ký, mặc dù không biết dùng để học tập, chỉ là hàng trưng bày. Nhưng coi như là giả vờ giả vịt, cũng có chỗ tốt của giả vờ giả vịt. Thời khắc mấu chốt có thể phát huy tác dụng. Doãn Manh lật bút ký ngay ngắn chỉnh tề ra, trong lòng thầm nghĩ.

Cô mạnh nhất là tiếng Anh, xem sơ qua từ đơn một chút là được. Trình độ Ngữ văn thì kém hơn một chút, nhưng cũng là môn học giỏi nhất kiếp trước của cô, sắp vào tiếp theo không cần rơi ở phía sau là được. Phiền toái nhất chính là toán lý hóa sinh, cho tới nay đều là điểm yếu của cô. Cũng may hiện tại chỉ mới vừa tựu trường lớp mười, nếu thật sự theo không kịp, cô có thể đăng ký học bổ túc vào cuối tuần.

Cũng không nói rõ được là vì liên quan đến cái gì, sau khi trùng sinh dường như Doãn Manh không còn nóng nảy giống như kiếp trước nữa. Lúc ấy cô vào Thất Trung, cũng không có thích ứng hệ thống giáo dục tự do này, thay vào đó bởi vì không ai ước thúc nên chơi đùa nhiều hơn. Dưới vòng tròn luẩn quẩn đó, cô càng ngày càng hỏng bét, sách gì cũng xem không vào. Hiện tại không biết tại sao đầu óc tỉnh táo thanh thản, mạch lạc suôn sẻ hiểu hết các quy tắc của số học, hóa học thì khá nhiều công thức tự học không có vấn đề, mà sinh học mới vừa khai giảng nên còn theo kịp.

Nhưng mà vật lý, vấn đề nhỏ còn có thể hiểu, khó hơn một chút thì cô không hiểu. Trên tinh thần là bóp chết tất cả nhược điểm từ trong trứng nước, Doãn Manh vẫn quyết định đăng ký học bổ túc vật lý. Loại chuyện đăng ký học bổ túc này, ở thành phố B coi như là một chuyện bình thường như cơm bữa, cho dù không cần học bổ túc, phụ huynh cũng sẽ cho con em mình một sự thoải mái về tâm lý. Đời trước của Doãn Manh chính là một trường hợp ngoại lệ, chưa từng đăng ký qua trường luyện thi, được chăng hay chớ, ngây ngô vào được cao trung.

Mà Doãn Manh luôn luôn biết mình không tính là thông minh, nhưng cũng không phải là ngu ngốc, chỉ cần con đường thực tế từng bước từng bước học nghiêm túc, chút kiến thức cao trung này sẽ không khó, đã trải qua công việc nặng nhọc một lần, đương nhiên cô không thể nào đi vào con đường cũ lần nữa.

Đồng hồ tí tách, cô ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, phát hiện vậy mà đã 11 giờ đêm rồi. Ba mẹ vẫn chưa về, Doãn Manh vọt đi tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông bên giường vừa reo lên. Gấp chăn, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, làm liền một mạch. Hồi cao trung kiếp trước thời gian dài ba mẹ Doãn Manh không ở nhà, mặc dù năng lực tự kiểm soát kém, nhưng năng lực tự lo liệu thì là hạng nhất.

Sắp xếp lại bàn đọc sách xong, cô đeo cặp xách tối hôm qua thu dọn xong lên định đến trường, định bụng dọc đường mua chút đồ ăn sáng, băng qua hành lang đang muốn mở cửa lại nghe thấy một giọng nói:”Manh Manh, đã dậy rồi? Tới cơm nước xong rồi đi.”


Doãn Manh quay đầu lại, là một người phụ nữ trung niên khuôn mặt tròn mặc tạp dề. Cô kinh ngạc hỏi:”Mẹ? Ba mẹ đã trở về?”

Mẹ Doãn Manh cầm cái xẻng, cười nói:”Cô của con đã tới, hôm nay cô con trông quán.”

“Ba của con đâu?” Doãn Manh kinh ngạc, ba cô luôn có quan niệm nông dân, cảm thấy quản lý đều phải giao cho thân thích làm, cũng không muốn giao cho người thuê, bảo thủ gay gắt. Chuyện mở mắc xích phải đánh một trận với mẹ Doãn Manh, cuối cùng thì bà nhượng bộ đồng ý giao cho cô Doãn Manh trông nom mà không phải người thuê mới thỏa hiệp.

“Ba con còn chưa có về, có chút chuyện.” Mẹ Doãn Manh nói xong, ngoắc tay gọi Doãn Manh tới dùng cơm.

Chuyện giữa ba mẹ cô không xen vào được. Nhưng đời trước bọn họ mặc dù không coi là tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), thường gây gổ, nhưng về già chung đụng coi như dung hợp. Doãn Manh biết nghe lời, ngoan ngoãn lấy đĩa trứng gà trút trứng gà kẹp vào bánh màn thầu mảnh vụn trứng gà rớt xuống cũng ăn sạch sẽ, mở miệng húp cháo nói với mẹ Doãn:”Mẹ, con muốn đăng ký học bổ túc.”

Mẹ Doãn sửng sốt, sau đó cười lên:”Sao vậy? Trước kia ép con đăng ký đều không tình không nguyện, nói gì mà trình độ không giống nhau, bây giờ lại tự mình muốn đăng ký?”

Doãn Manh thẹn thùng:”Vật lý có chút theo không kịp.”

Mẹ Doãn tỏ ra đã hiểu, trong lúc nhất thời phát huy vượt xa người thường, gặp may vào Thất Trung, nhưng không có nghĩa là thực lực thật sự xuất sắc, trình độ của con gái có bao nhiêu cân lượng, làm mẹ còn không biết sao?

Sơ Tam (lớp 9) có thể đạt tới trình độ đó cũng là nhờ mời gia sư ép học đi lên, mà bây giờ con gái đã thật sự vào cao trung, lại không giống chỉ vào cho có cứ lo vui chơi, biết nỗ lực, làm cho bà vui mừng bội phần.

“Được, tự con đi xem trước một chút, quyết định đăng ký trường nào thì tự mình cà thẻ thôi.” Trên tay Doãn Manh có thẻ phụ tín dụng của mẹ Doãn, chính sách nhà họ Doãn từ trước đến giờ là việc của mình thì tự mình giải quyết. Hơn nữa ba mẹ rất bận rộn, không thể nào giống như phụ huynh nhà bình thường cứ xoay quanh con mình. Dù là như thế, cũng không có nghĩa là bọn họ không thương cô. Chỉ là sau khi sống lại, Doãn Manh mới lĩnh ngộ được đạo lý này.

Doãn Manh gật đầu, cơm nước xong giúp đỡ dọn dẹp chén đĩa. Mẹ Doãn ngăn cô lại, “Con không nhìn xem mấy giờ rồi, nhanh đi học đi! Để xuống mẹ dọn dẹp cho.”


Cô nghe nói thế trong lòng chua chát, lúc trước cô có nhiều trách móc cảm thấy mẹ cô hoàn toàn không quan tâm cô…..

Xuống xe buýt, vào cổng sân trường Doãn Manh bắt đầu ngày thứ hai sau khi sống lại.

Lúc cô vào đến lớp đã là bảy giờ rưỡi, hơn một nữa vị trí học sinh đã ngồi đầy. Thất Trung có buổi tự học vào sáng sớm, tới trễ cũng sẽ bị người trực nhật trừ điểm, bởi vì tất cả các môn học còn chưa có chọn đại biểu môn, nữ lớp trưởng Ngô Tuyết Tĩnh đi lên bục lấy sách ngữ văn ra cùng mọi người đọc bài đầu tiên.

Nộp bài tập thì nộp bài tập, làm trực nhật thì làm trực nhật, không có chuyện gì thì đọc bài. Chẳng qua là mới khai giảng, tất cả ngay ngắn trật tự, tiếng đọc sách lanh lãnh truyền ra phòng học, phong cách nên học nên chơi của Thất Trung chính thức bắt đầu.

Lúc Doãn Manh vào ủy viên tuyên truyền đang ghi thời khóa biểu lên trên bảng đen. Cô vào bàn thứ nhất hàng thứ hai, đặt cặp sách ở trên ghế, ngẩng đầu thì thấy Lâm Kha ngồi ở phía sau nhìn lén cô. Mắt giao nhau, Lâm Kha không được tự nhiên tránh ánh mắt của Doãn Manh, vẻ mặt khó chịu.

Doãn Manh vui thầm trong lòng, đời trước thế nào mà cô không phát hiện ra tên nhóc ngây thơ dễ trêu chọc này. Làm như hoàn toàn không nhìn thấy, cô kéo ghế ra nộp bài tập xong, bắt đầu thu dọn hộc bàn.

Một người trong ban trực nhật luân phiên kiểm tra từng lớp đi vào nghiêm trang dạo qua một vòng, xét nét lựa ra mấy lỗi nhỏ, ghi lại rồi rời đi. Kết thúc tiết tự học sáng sớm, giáo viên vật lý – thầy Tôn híp mắt đi vào.

Thầy Tôn, người phương Nam, mặc dù phát âm đầy tiếng quan thoại đặc trưng của người miền Nam, nhưng am hiểu vật lý cao trung rất thấu đáo, tự mình có một bộ phương pháp giảng dạy hay. Thế nhưng điều kiện tiên quyết đó là các học sinh không bị công lực thôi miên chẳng phân biệt được bằng trắc của ông ấy làm cho ngủ hết……

Công lực của bậc thầy thôi miên ở tuần lễ tựu trường đầu tiên đã thể hiện cao chót vót, một bài giảng phát ra phía dưới đã nằm rạp xuống, ngay cả Doãn Manh cố gắng mở to hai mắt nghiêm túc nghe giảng bài bậc này, đợi đến khi tan tiết, cô cảm thấy mặc dù mình trừng to mắt, nhưng đầu óc cũng đã ngủ rồi.

Tiếng chuông vang lên, thầy Tôn nắn vuốt một tá bài thi trong tay: “Tôi phát bài thi hôm qua của các em ra, làm đều như nhau. Hôm nay tôi dự định sau giờ học chọn đại biểu, các em có ai tự nguyện làm không?”


Không ai nói chuyện.

Doãn Manh tự mình cân nhắc, một chút mảnh vụn môn vật lý này của cô là không được rồi, cuối cùng bỏ đi ý niệm tự tiến cử trong đầu.

Thầy Tôn thấy không có ai tự tiến cử, có chút khó xử ho khan một cái: “Vậy thì tôi chỉ định!”

Nói xong ông ấy lật rào rào xấp bài thi kia, lấy ra một tờ đọc: “Doãn Manh.”

Doãn Manh ngẩn ra, đây là vận may gì vậy, một xấp bài thi lại rút ra cô.

“Ai là Doãn Manh?” Thầy Tôn nhìn quanh phòng học, Doãn Manh giơ tay, ông ấy quan sát một phen, tầm mắt lại trở về trên trang bài thi kia, “Oh, Doãn Manh. Lần này bài thi có thể làm không tốt, lần sau phải cố gắng thật tốt nhé. Em làm đại biểu môn như thế nào?”

“À? Cái đó……” Biết vật lý của cô không tốt còn để cho cô làm đại biểu môn, “Nhưng vật lý em không am hiểu lắm.”

Thầy Tôn cười thiện chí một tiếng: “Cũng vì bởi vì không tốt, nên mới cần chỗ cho sự cải tiến, làm đại biểu môn thì càng coi trọng môn học này hơn.”

“Vậy được rồi.” Nếu giáo viên đã nói như vậy, Doãn Manh ngoan ngoãn đồng ý.

“Vậy thì quyết định chọn em, tôi lại chọn thêm một người nữa.” Thầy Tôn lại lật bài thi, lần này ông ấy không có rút ra. Mà cầm vài tờ ở phía trên lên: “Lâm Kha.”

Lâm Kha bị gọi giật thót mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Có!”

Thầy Tôn cầm bài thi đưa cho cậu ta: “Lần này Lâm Kha thi tốt vô cùng, đứng nhất lớp, em có thể làm đại biểu môn không?”


Lâm Kha dường như còn có chút mơ hồ: “Hả?”

Cũng không biết là thầy Tôn thật sự không có nghe thấy hay là làm bộ như không nghe thấy: “Được, vậy thì hai người các em. Doãn Manh phát bài thi ra đi.”

Nói xong vỗ vỗ tay tan tiết, ném bài thi cho Doãn Manh, cầm sách đi ra khỏi phòng học.

Ủy viên thể dục có quan hệ tốt với Lâm Kha  – Trịnh Gia Thạc từ hàng sau xông tới, vỗ bả vai Lâm Kha, nháy mắt: “Đại biểu môn vật lý, bài tập sau này trông cậy nhiều nhá!”

“Biến đi, đừng làm phiền tôi.” Bây giờ Lâm Kha mới tỉnh táo lại, đối với chuyện “được làm đại biểu môn” thật sự không quan tâm lắm, tùy tiện duỗi chân một cái, liền bị Doãn Manh ném cho một chồng bài thi, “Phát bài thi.”

Lâm Kha bị bài thi đập sững sốt, “Oh” một cái hai tay cầm bài thi, nhìn trộm phản ứng của Doãn Manh, lại thấy Doãn Manh lưu loát xoay người đi, để lại cho cậu ta một cái ót.

Trần Tư Dĩnh cũng tới giúp Doãn Manh phân cho cô bé một nửa, hai người tùy ý trò chuyện vài đề tài.

Đột nhiên Doãn Manh nhớ tới chuyện trường học bổ túc, hỏi: “Cậu biết trường bổ túc môn vật lý tốt nào không?”

Trần Tư Dĩnh xoay bút, mắt to vụt sáng: “Cậu muốn đăng ký trường học bổ túc?”

Doãn Manh ảo não: “Đúng vậy, tớ kém vật lý nhất, nếu như không bổ túc ngay từ đầu, tớ sợ sau này càng ngày càng theo không kịp. Thế nào, cậu có muốn đăng ký với tớ không?”

Trần Tư Dĩnh: “Vật lý thì tớ cũng tạm được, nhưng muốn đăng ký lớp hóa học. Sơ trung tớ đều học bổ túc ở Ưu Học, cũng không tệ, nếu không cuối tuần này chúng ta cùng đi xem một chút?”

“Được!” Doãn Manh giòn thanh đáp, giơ ngón tay cái với Trần Tư Dĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.