Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 27


Đọc truyện Nhật Ký Bá Chủ Học Đường – Chương 27

Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn

Doãn Manh chưa bao giờ biết Hậu Nghiêu Sở là thần phiền phức như vậy.

Kể từ khi bại lộ thói quen “Thích kéo bím tóc” đáng khinh, cậu ta hoàn toàn bỏ qua giữ vững hình tượng ở trước mặt Doãn Manh ╮(╯▽╰)╭~

Nữa tiếng phần sau cuộc thi là toàn bộ thời gian Doãn Manh bị tóc làm cho ngứa ngáy, Doãn Manh thi xong vật lý: “Có phải cậu có chứng bệnh quá hiếu động hay không?”

Hậu Nghiêu Sở làm ra vẻ khiếp sợ: “Làm sao cậu biết.”

Doãn Manh: “……” Cô tha thứ cho cậu ta.

Còn lại một môn tiếng Anh cuối cùng, lúc này phần lớn học sinh có lẽ sớm cảm thấy đã thi xong rồi.

Xuống hành lang địa điểm thi đều tràn đầy loại đối thoại này: “Phù! Rốt cuộc tớ có thể lấy được máy vi tính từ trong tay mẹ tớ trở về rồi!”

“Không ôn tập tiếng Anh nữa à?”

“Ôn tập con khỉ? Tiếng Anh có cái gì mà ôn?”

Quả thật, tiếng Anh có cái gì mà ôn tập. Tựa như ngữ văn, một môn ngôn ngữ đột phá cũng đột phá không được, phần lớn học sinh đều lựa chọn mặc cho số phận ( nói đúng ra trừ mặc cho số phận thì còn có sự lựa chọn nào khác à ╮(╯▽╰)╭). Trên thực tế, tiếng Anh không như ngữ văn có thể chuẩn bị, ngữ văn thì cậu còn có thể học thuộc văn cổ, tiếng Anh thì cậu có thể làm gì?

Học thuộc sách giáo khoa 3a sao? Đừng đùa!

Đối với Doãn Manh mà nói, tiếng Anh lại càng không có cái gì để ôn tập rồi. Vì công việc đời trước, không thể nói cái gì mà không tốt tiếng Anh là được, đó cũng là môn học so với các môn thứ yếu khác tốt hơn rất nhiều. Từng thi cấp 8 một lần nữa đối phó một kỳ thi giữa kỳ tiếng Anh Trung Quốc đơn giản này thì chỉ là chuyện nhỏ, buổi trưa Doãn Manh chủ yếu xem ngữ pháp trọng điểm của cao trung một chút liền vào trường thi.

Buổi chiều cả phòng học đều tràn ngập loại không khí nhẹ nhõm “Ôi chà, chúng ta sắp được giải phóng”. Thậm chí đến khi bắt đầu thi nghe, mới hơi thu liễm lại.

Doãn Manh đang ngồi tập trung nghe âm thanh phát ra, nhưng người từng được học qua đều có thể nghĩ, vị trí này đúng thật là vị trí không được xem là tốt nhất. Bởi vì âm thanh ở đối diện phòng học khuếch tán ra, cũng may giáo viên tiếng Anh chọn băng ghi âm rõ ràng âm thanh lại lớn, chấn động cả sàn nhà cũng đều ong ong, rất nhiều đề nghe Doãn Manh cố nghe xong đều làm qua loa không chắc lắm.


Nửa tiếng làm xong phần đọc, cuộc thi tiếng Anh trên căn bản cả quá trình Doãn Manh đều trong trạng thái là “Chờ đợi kết thúc” vượt qua.

Cho tới khi bài thi môn tiếng Anh cuối cùng được thu lên, cô có một loại cảm giác không chân thật.

Ba ngày thi giống như cơn gió lốc gào thét mà qua, cho dù chuẩn bị kỳ vọng lâu như vậy. Thời gian giống như là tách hạt bắp, hết hạt này tới hạt khác, chờ dài đăng đẳng, đến phiên nó, tự nhiên cứ như vậy vội vã trôi qua, thời gian là đồng bạn trung thành nhất, sẽ không bởi vì bất kỳ chuyện biến hóa gì mà thay đổi.

Thực ra thứ sáu thi giữa kỳ xong thì vẫn còn một tiết ở lớp ngoại khóa Vật lý của lão Ngô, nhưng lấy cơn cán đích ngoạn mục của lão Ngô, đã sớm tăng tiết học xong tiết học này trước khi thi giữa kỳ.

Mới vừa chấm dứt suy nghĩ lơ lững trên không trung, di động Doãn Manh đang cầm ở trong tay liền rung lên, cô nhấn nút trả lời: “A lô?”

“Nè! Manh Manh! Mau tới phòng học của chúng ta tập họp, anh Siêu nói ra máu mời chúng ta đi hát kk!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy nhiệt tình của Trần Tư Dĩnh.

Doãn Manh vui lên (≧▽≦)/~, tiểu tử Hàn Siêu còn rất đạo đức á! Vừa muốn đi liền bị Hậu Nghiêu Sở kéo áo lại: “Dây cột tóc của cậu rớt.”

Hậu Nghiêu Sở vẻ mặt vô tội, trên tay chính là dây cột tóc của Doãn Manh, cậu ta bịt tay trộm chuông bổ sung: “Không phải là tôi làm nhá, là cái này của cậu tự rớt xuống.”

Doãn Manh:……

Cô ảo não tóm lấy tóc, lúc thi tiếng Anh cột không chặt, không ngờ tay của tên này tiện như thế làm rớt xuống. Doãn Manh cằm lên thuần thục vòng ba vòng cột tóc lại, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Hậu Nghiêu Sở.

Sao cô có một cảm giác nếu cô mở miệng nói cậu có muốn cột lại giúp tôi hay không, Hậu Nghiêu Sở sẽ xông lên làm giúp…… Chẳng lẽ người này thật sự chơi búp bê lớn lên? Loại khát vọng chải tóc mãnh liệt này là chuyện gì xảy ra!

Doãn Manh bỗng nhiên tưởng tượng hình ảnh Hậu Nghiêu Sở thân cao tám thước ngồi chơi búp bê, trong lòng một trận buồn nôn. Không được, không thể nuôi dưỡng trong đầu quá nhiều thói xấu.

“Đi đây ~ lần sau học bổ túc gặp?” Doãn Manh biết cư xử tốt với bạn học, tay nhỏ bé phất phất không mang theo một áng mây ưu phiền rời đi. Để lại Hậu Nghiêu Sở trề môi.

Đi như chạy lên cầu thang, chạy lên lớp 7, vừa thấy cửa mở Doãn Manh trực tiếp vọt vào, hô to một tiếng: “Chúng phi bình thân, không cần vội vàng, hoàng thượng ta tới đây!”

Tiếng nói to rõ này vang lên khắp cả lớp học, làm cho chủ nhiệm lớp chị Lý trên bục giảng cũng chấn động ở tại chỗ.


Một lát sau cả lớp phát ra một chuỗi tiếng cười thật to.

Mặt Doãn Manh đỏ lên, nhìn Trần Tư Dĩnh đang dùng sức nháy mắt ra hiệu cho cô, như một làn khói ngồi về vị trí của mình.

“Mẹ nó, Trần Tư Dĩnh đê tiện, cậu chơi tôi!” Doãn Manh chận miệng trừng Trần Tư Dĩnh.

Trần Tư Dĩnh bất đắc dĩ: “Chị hai! Chị ở lầu dưới lề mề cái gì vậy? Rõ ràng trên bảng đen mỗi lớp đều viết về lớp mình tập họp, đây không phải là chị Lý muốn tới đây nói mấy câu, bảo chúng tớ ngồi chờ mọi người đi lên sao.”

Doãn Manh vỗ đầu một cái, lúc ấy cô thật sự là cái gì cũng không nghĩ chỉ nghĩ đến liên hoan nên vui mừng chạy lên, về phần trên bảng đen có chữ hay không, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hàn Siêu xoa mặt, rất không kiên nhẫn: “Cũng đã thi xong rồi nói gì mà nói!” Lời tuy nói như vậy, nhưng giọng nói thì lại to bằng muỗi kêu, sợ bị túm được.

Cô Lý nhìn người tập hợp trong lớp đã được xấp xỉ, vỗ tay một cái: “Được rồi, tôi tới thông báo cho các em một tin quan trọng.” Nói xong cô ấy nhe răng cười một tiếng, cười làm cho sau lưng học sinh cả lớp bỗng nhiên phát lạnh, nói ra lời lại làm cho người ta vui mừng vô cùng:

“Thứ hai tới chính là những ngày tốt của các em rồi! Không cần đi học!”

“Cái gì! Không cần đi học? Chúng ta được nghỉ? Kỳ nghỉ một tháng mười được thêm mấy ngày sao?”

“Chị Lý tuyệt nhất rồi!”

“Không đi học chúng ta làm gì? Tổ chức hoạt động gì đây?”

“Điền Sảng, chúng ta hẹn một trận bóng rỗ đi! Thật khó lắm mới có thể có một thời gian so một trận!”

“Được á, cô Lý!”

Cả lớp nhảy cẫng hoan hô một trận, Doãn Manh lại lắc đầu một cái, nghĩ thầm bọn đơn bào này quên lúc trước chủ nhiệm nói gì sao, đây không phải đáng đời bị hố sao ~(⊙_⊙)


“Im lặng im lặng!” Chị Lý vỗ vỗ tay, tầm mắt chuyển vòng quanh cả lớp một vòng, “Buổi sáng phát bài thi giải đáp thắc mắc, buổi chiều họp phụ huynh! Lúc về đến chỗ lớp trưởng lấy thư mời, nhớ nói với phụ huynh nhá! Hai giờ chiều may, các em có thể trực tiếp về nhà  ~”

Nói xong chị Lý giẫm giày cao gót, vô cùng quy luật đi ra khỏi cửa lớp. Lúc này trong lớp không thể thiếu một trận gào khóc thảm thiết.

Doãn Manh: cô biết ngay mà (⊙_⊙).

Trần Tư Dĩnh cầm hai thư mời từ chỗ lớp trưởng, đưa cho Lý Lộ và Doãn Manh, cô nàng thoạt nhìn không có chút khẩn trương nào, ngược lại Lý Lộ mặt ủ mày ê như sắp chạy 800 mét.

Lý Lộ: “Tư Dĩnh cậu thi rất tốt hả ~ thế mà không sợ họp phụ huynh.”

Chị hai Trần phất tay một cái: “Sợ cái gì! Tớ chỉ cần đạt tiêu chuẩn mẹ tớ liền hài lòng, chưa bao giờ nói cái gì.”

Lý Lộ QUQ: “Tớ cảm thấy tớ trừ môn vật lý đã học ở lớp học nhỏ ra, còn lại đều không đạt yêu cầu……”

Trần Tư Dĩnh: “… Nén bi thương.”

“Thi cũng đã thi xong, trước khi chết cũng phải thoải mái một trận á ~ anh Siêu nghe nói cậu muốn mời khách ah!” Doãn Manh miệng cười toe toét, kéo Lâm Kha liên tục gục đầu úp mặt trên mặt bàn ngủ, “Đừng ngủ anh Siêu mời khách.”

Lâm Kha trợn mắt nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Doãn Manh, sợ hết hồn: “Tại sao cậu ở chỗ này?! Lên hồi nào vậy?”

Doãn Manh: “……” Thật lười để ý cậu ta.

Hàn Siêu vừa sờ đầu lộ ra nụ cười ngây ngô: “Dĩ nhiên mời á, Manh Manh, nếu không thuận tiện cậu gọi luôn chị em tốt Hoa Bội của cậu tới luôn đi ~”

Đợi một chút thì ra là vì cái này! Thằng nhóc này trong cuộc sống không chỗ nào không tán gái ah! Doãn Manh còn chưa có bộc phát, Trần Tư Dĩnh đã trở mặt trước: “Anh Siêu anh là vì theo đuổi Bội Bội à! Thì ra chúng tôi chỉ là thuận tiện?”

Doãn Manh: “Bội Bội về nhà rồi không tới được.”

Hàn Siêu vội vàng nói: “Ôi chao, không phải á không phải á! Tớ chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi, các cậu gấp cái gì! Đi đi đi, bạn nữ tớ đều mời!”

Lâm Kha tỉnh ngủ, bắt đầu bổ đao: “Ồ, anh Siêu anh chỉ muốn chăm sóc các bạn nữ bỏ mặc anh em chúng tôi ah!”

Hàn Siêu vung tay lên: “Lăn lăn lăn, tớ vì các bà cô phục vụ nơi nào có phần của các cậu á!” Cậu ta vẫn chờ lấy lòng Doãn Manh, để cậu ta có thể tìm ra một cửa trên con đường vạn dặm theo đuổi Hoa Bội!

Doãn Manh cười một tiếng: “Vậy cũng tạm được, chúng ta đi!”


Cho dù anh Siêu buông lời không mời nam sinh, có lẽ là bởi vì lực thu hút của nữ thần Trần Tư Dĩnh, nam sinh theo tới cũng trùng trùng điệp điệp.

Bản thân Lâm Kha không muốn đi (muốn về nhà ngủ quq chịu đựng ba ngày rồi), kết quả bị Doãn Manh dây dưa không ngớt túm theo. Đoàn người thần bí ngầm thừa nhận quan hệ “khuê mật” giữa Lâm Kha và Doãn Manh, dường như không có ai tỏ ra kinh ngạc. Còn lại đám Trịnh Gia Thạc, Lý Lộ, Trần Tư Dĩnh thì không cần phải nói. Điền Sảng lúc tựu trường đã gặp qua kia, bởi vì có quan hệ tốt với Trịnh Gia Thạc nên cũng đi theo, còn dư lại còn có một nam sinh cũng giống như Lâm Kha cùng nhau được chọn vào đội bóng rỗ của trường, ngày ngày cùng kẻ dở hơi Hàn Siêu lăn lộn rất quen thuộc – Phùng Linh Khải.

Nữ sinh bên này có Trâu Chân Phái và một em gái tên là Vi Mẫn cũng cùng đi theo, có lẽ là sau thi giữa kỳ bầu không khí trở nên thoải mái, kế hoạch ban đầu mặc kệ là cái gì, bây giờ đã biến thành đoàn người mười người hùng dũng, chạy đến KTV bao một phòng mở dàn âm thanh lên.

Vừa mở máy Hàn Siêu liền chọn bài hát bắt đầu rống, khó nghe làm người ta giận sôi, vẻ mặt Doãn Manh vặn vẹo, cảm thấy càng nghe càng giống như dàn hợp xướng Hoàng Hà.

Sau khi cậu ta hát xong vừa để micro xuống, Điền Sảng nghiêm chỉnh hát một bài  không chút nào làm cho người nghe thổ mật vàng giống như anh Siêu.

Thần ngủ Lâm Kha vốn định chuyển tổ bổ sung giấc ngủ, kết quả danh hiệu được xưng là “Hoàn cảnh quỷ quái gì cũng đều có thể ngủ được” rốt cuộc lần đầu tiên bị Hàn Siêu rống phá tan hết: “Cậu hát cái quỷ gì vậy? Tiếng thét của qủy bị đao to chém đầu sao?”

“Cái rắm! Kha thần không nghĩ tới cậu không có phẩm vị như vậy, rõ ràng là tớ hát Song Tiệt Côn của Châu Kiệt Luân, đây không phải là ca khúc tuyển chọn hit nhất khi đi ktv à.” Hàn Siêu tương đối kích động.

Doãn Manh nhìn thật lâu ba chữ: “Song Tiệt Côn” hiện trên màn hình. Cô không thuyết phục được mình rằng Hàn Siêu không có nói dối.

Trần Tư Dĩnh nện một cái lên trên đầu Hàn Siêu: “Van cầu cậu, anh Siêu không cần cậu mời khách nữa, nửa đoạn sau đừng há mồm nữa quq.”

Trịnh Gia Thạc dùng hành động nói chuyện, dẫn đầu giành micro lại, nhạc nền bắt đầu như một câu chuyện cổ tích, lời ca thật sự rách nát, Trịnh Gia Thạc hát lên mặc dù giọng không điều nhưng cũng không kém lắm, coi như không công không tội.

Có lẽ là bởi vì Hàn Siêu làm đệm lót, sau đó cho dù Lý Lộ và Trâu Chân Phái  cùng nhau đi lên càn quét cao nguyên Tây Tạng cũng làm cho Doãn Manh cảm thấy quả thực là âm thanh tuyệt hưởng.

Trần Tư Dĩnh đi lên hát một bài onfire.

Em gái Tư Dĩnh trời sanh là một ngôi sao, giọng nói sáng rất xinh đẹp, rất có năng lượng tiềm ẩn, rất biết lôi kéo không khí, kéo tất cả các bạn học đều hát theo, ngay cả Doãn Manh xưa nay chững chạc này (?) cũng không cách nào kiềm chế hát theo. Hàn Siêu nhảy lên ghế sa lon nhúng nhảy, Điền Sảng cầm đồ uống giả làm bó hoa đi lên tặng “Hoa” mấy lần, Vi Mẫn và Trâu Chân Phái cũng thét lên bảo mình là người hâm mộ Trần Tư Dĩnh.

Một ca khúc, cả phòng bao giống như hiện trường buổi biểu diễn cùng với Trần Tư Dĩnh, mở chế độ Encore, Trần Tư Dĩnh tự tin cười một tiếng hát lên bài whenyou. Bài hát khó như vậy được Tư Dĩnh hát lên, còn hát rất có khuôn cách nhẹ nhàng khoan khoái đặc trưng của cô nàng.

Doãn Manh vỗ tay, cuối cùng bị túm lên hát đối cùng bá chủTrần Tư Dĩnh.

Liên tục hát bốn bài, micro bị bọn Điền Sảng cướp đi bắt đầu hát bài hát của Backstreet Boys. Nam sinh cũng hát một hồi thì mệt.

Trời đã tối rồi, Lâm Kha cuối cùng cũng ngủ đủ, lấy khăn quàng cổ của Doãn Manh che trên mặt dùng để cản ánh sáng xuống, nhìn một đám bạn nhỏ chơi mệt mỏi: “Sao không có ai hát hết vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.