Đọc truyện Nhật Ký Bá Chủ Học Đường – Chương 17
Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn
Thời gian chơi đùa luôn luôn trôi qua thật nhanh. Sau khi đến trường học, sắc trời đã có khuynh hướng tối dần, ở giữa kẽ hở ngọn cây có thể nhìn thấy nữa bầu trời ráng đỏ hồng thấu.
Doãn Manh cùng đám bạn xuống xe buýt nói tạm biệt ngồi lên xe buýt về nhà. Đầu thu nhiệt độ vốn không thấp, nhưng Doãn Manh bị cơn gió nhẹ thổi vù vù, hơi hiu quạnh khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
Cũng may nhà cách trường học cũng không xa, Doãn Manh đi như chạy trở về nhà. Mới vừa vào cửa lầu liền”Hắt xì! Hắt xì!” nhảy mũi mấy cái.
Mẹ Doãn nhìn thấy cửa phòng đẩy ra: “Manh Manh về rồi à?”
Từ phòng bếp đi ra, mẹ Doãn nhìn thấy Doãn Manh ướt như chuột lột, kinh hãi: “Con làm sao thế? Làm sao lại thành ra thế này? Bên ngoài trời mưa?” Nói xong muốn nhìn ra ngoài cửa, Doãn Manh sờ mũi một cái: “Không có ạ, cái đó, hôm nay tụi con chơi trượt thác nước, kết quả áo mưa lật ra……”
Mẹ Doãn vội vàng giúp cô xách túi sách nhỏ đi vào: “Mau vào, mau vào, mẹ mới vừa cắm nước nóng. Con nhanh đi tắm trước đã, đừng để bị cảm lạnh, ngày mai còn phải đi học đấy.”
Doãn Manh hít nước mũi mặc đồ bông sợi tổng hợp từ trong phòng tắm ra ngoài, cuối cùng cũng cảm thấy được chút ấm áp.
Ăn xong cơm tối, theo thường lệ cô trở về phòng, lướt nhanh bài kiểm tra số học lúc trước lại một lần, như cũ mỗi đề bài đều biết. Gật đầu một cái, Doãn Manh phân ra lấy sách vật lý và sách hóa học ra, quyết định nạp vào mọi thứ gần đây thật tốt.
Cô phát hiện trọng điểm không ở chỗ mỗi ngày học bao lâu, mà là cần ghi tạc vào trong đầu. Không có hiệu suất, bất luận là ngồi ở trước bàn đọc sách bao lâu đều không hữu dụng.
Có thể là vui chơi thỏa thích suốt một ngày, mặc dù trên thân thể có chút mệt mỏi, nhưng đầu óc lại có thể theo kịp được suy nghĩ.
Chuyên tâm học một lát sau, Doãn Manh dần dần cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, sau khi úp mặt trên mặt bàn chợp mắt một lát càng không thể ngăn được, cho nên liền ngủ gật.
Mẹ Doãn bưng trái cây đã cắt ra vào phòng Doãn Manh, kể từ khi lên cao trung trọng điểm, con gái càng ngày càng nỗ lực, làm mẹ tuy rằng không thể thay con gái học tập, nhưng có thể bồi bổ nhiều về phương diện vật chất đồ ăn thức uống.
Vừa vào cửa, bà đã nhìn thấy Doãn Manh nằm sấp ở trên bàn, tóc bay rối bời: “Ôi, Manh Manh, làm sao vậy?”
Doãn Manh cảm giác có người kéo cô từ trong vực sâu ra, tối đen trở nên thanh tĩnh một chút, chỉ có điều mắt nổ đom đóm, đầu óc cũng mơ mơ màng màng: “Không biết, dường như có chút choáng váng.”
“Có phải bị sốt rồi không?” Mẹ Doãn vội la lên, đặt đĩa đựng trái cây lên bàn, đi lấy nhiệt kế đo cho Doãn Manh, hay thật ——38. 4 độ. Quả nhiên là phát sốt.
“Mau uống thuốc, nằm xuống ngủ một lát đi.” Mẹ Doãn xếp đồ hỗn tạp trên bàn đọc sách của cô về chung một chỗ, để cho cô mau mau ngủ một giấc, bưng bít xuất mồ hôi rồi cũng sẽ nhanh tốt thôi.
Doãn Manh thật sự cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó chịu, chỉ là chóng mặt, nghe lời mẹ Doãn cũng không có mấy câu đáp lại.
Uống một chút nước lọc, uống thuốc xong, liền nằm xuống, trước khi đi mẹ Doãn còn thao thao nói: “Ngày mai cô của con dẫn em họ Hào Hào của con để ở nhà chúng ta. Mẹ đang lo không ai trông, con đã sốt như thế này ngày mai nếu không giảm cũng đừng đi học. Đến lúc đó mẹ xin phép nghỉ giúp con.”
Doãn Manh nhắm mắt lại, qua loa đồng ý.
Một giấc tỉnh dậy, lúc mở mắt lần nữa mặt trời đã chiếu qua đầu rồi.
Doãn Manh vuốt vuốt đầu, đứng dậy, một trận đau nhứt quanh quẩn: “Ui……” Ngày hôm qua cô làm sao vậy?
Đợi chút, đi học! Doãn Manh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, xem đồng hồ đã 11 giờ rồi. 11 giờ hôm nay là thứ tư ah QAQ! Nghĩ học vô cớ là bị trừ điểm trong lớp ah.
Doãn Manh không để ý đầu còn choáng, nhảy dựng lên xếp chăn mền chồng lên nhau rồi xông ra rửa mặt. Đúng lúc này, điện thoại của cô để ở trên bàn vang lên reng reng, cô cầm điện thoại lên nhận, kẹp nó ở giữa bả vai và lỗ tai bắt đầu thu dọn cặp sách: “A lo, Manh Manh, con dậy chưa?”
Doãn Manh: “Dậy rồi, QUQ mẹ tối ngày hôm qua con không có cài đồng hồ cho sáng sớm hôm nay. Hôm nay thứ tư, sao lúc mẹ đi làm, mẹ không gọi con chứ?”
Mẹ Doãn: “Ngày hôm qua con bị sốt, hôm nay không phải mẹ đã nói xin phép nghỉ cho con rồi sao?”
“À? Thật sao?” Tay Doãn Manh nhét tập sách vào cặp sách dừng lại.
“Đúng vậy, ngày hôm qua mẹ nói với con, con còn đồng ý mà.” Mẹ Doãn lại dặn dò Doãn Manh mấy câu, liền cúp điện thoại.
Doãn Manh mờ mịt, có lẽ hiện tại đầu óc cô còn bị vây quanh trong trạng thái không phản ứng kịp, hoàn toàn không nhớ nổi tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì. Chỉ nhớ rõ chơi xuân trở về, chơi trượt thác nước rước lấy cả người toàn là nước, tắm học bài sau đó không có gì……. Thì ra là cô phát sốt a ~
Nếu đã 11 giờ còn xin nghỉ, vậy thì ở nhà ngây ngô nghỉ ngơi thật tốt thôi. Doãn Manh cởi áo khoác đã mặc xong ra, đặt ở trên giường.
Cảm thấy hình như đã quên mất chuyện quan trọng gì rồi……
Hai chân đung đưa, Doãn Manh vắt óc suy nghĩ, trừ bài kiểm tra số học cô được 86 điểm không có thứ khác.
Phòng khách đột nhiên truyền đến ầm một tiếng! Doãn Manh lập tức lại nhảy lên, mẹ nó! Trộm đột nhập vào nhà sao? Hay là nhà bên cạnh sửa chửa? Nhưng tiếng động này là từ phòng khách truyền ra, cha Doãn và mẹ Doãn đều đi nhà hàng rồi, trong nhà không ai tại sao có thể có tiếng động?
Doãn Manh bị dọa sợ đến sau lưng xuất ra mồ hôi lạnh, trong đầu đều là mấy vụ án vào nhà cướp của bầm thây điên cuồng, cầm lên cây chổi ngay cửa. Cô chậm rãi kéo cửa ra.
“Reng reng reng!” Điện thoại lại vang lên.
Doãn Manh giật thót tim, nghĩ thầm bây giờ kêu cái gì mà kêu, ngộ nhỡ làm kinh động đến bọn trộm bên ngoài kia phá cửa xông vào thì làm thế nào! Làm thế nào!
“Reng reng reng! Reng reng reng! Reng reng reng!” Có lẽ không nhận sẽ lặp đi lặp lại như thế mãi. Cô chưa bao giờ cảm thấy điện thoại này phiền như hiện tại vậy!
Doãn Manh lặng lẽ cầm điện thoại lên: “A lô?”
Giọng nói trung khí mười phần của mẹ Doãn truyền đến: “A lô, Manh Manh à. Ngày hôm qua mẹ có nói với con hôm nay Hào Hào sẽ tới ah ~ hôm qua con phát sốt, hẳn là cái gì cũng không còn nhớ, nên bây giờ muốn nói với con một tiếng.”
“Hả?” Một lát sau Doãn Manh mới phản ứng kịp nhớ ra Hào Hào là ai: “Hào Hào? Mẹ nói là em họ của con hả?”
Mẹ Doãn kỳ quái nói: “Trừ nó ra còn ai tên là Hào Hào? Được rồi hôm nay khách đông mẹ cúp trước, trông nó cho thật kỹ, mẹ và cô con đang bận rộn đấy.” Trong bối cảnh bên kia có tiếng xào thức ăn huyên náo, xen lẫn với tiếng khách lui tới.
Đầu Doãn Manh đang lơ mơ một lát, mẹ Doãn đã cúp điện thoại rồi.
Chỉ nghe phòng khách truyền đến một tiếng vang thật lớn, một giọng trẻ con âm vang có lực vang lên: “Oanh! Ăn một gậy của lão Tôn ta đây!”
Bịch một tiếng! Kèm theo là một tiếng đồ vật bằng thủy tinh bị đánh nát vang lên, tiếp theo là một trận yên tĩnh.
Doãn Manh dúi đầu vào trong chăn, cảm thấy nhân sinh của mình thật là kích thích, nếu bên ngoài kia thật sự là một tên ăn trộm thì càng dễ xử lý hơn một chút……
Hào Hào, tên đầy đủ là Lô Thiên hào. Vừa nghe tên là biết không phải là một đứa dễ chọc, trước 5 tuổi lực phá hoại cực mạnh, sau 5 tuổi trên trời dưới đất không ai dám trêu chọc.
Mà hiện nay Lô Thiên Hào 5 tuổi kia, quả thật người cả hai nhà họ Lô họ Doãn bên này nghe tin đã sợ mất mật.
Sau khi Doãn Manh xây dựng trong lòng xong, mặt không biểu tình đẩy cửa phòng ra.
Dù có chuẩn bị trong lòng, cô cũng bị mảnh kiếng bể đầy đất và cái bàn ngã lật làm cho nổi lên mong muốn cầm chỗi lên đánh vào cái mông nhỏ của Lô Thiên Hào mấy cái nữa.
Lô Thiên Hào chỉ xem Doãn Manh như đang chơi chung, vì đang thay răng nên dẫn đến miệng nhóc trống không, phía trước gió lùa qua: “Hừ! Tiểu yêu kia, ngươi ở trên ngọn núi nào xuống đây!”
Doãn Manh mặc kệ nó, xách cổ áo nó lên.
Lô Thiên Hào kêu to: “Ngươi dám đến gần lão Tôn ta đây một bước, xem ta đây có dùng gậy kim cô như ý đánh ngươi không a a a! Đừng kéo em, đừng kéo em, chị không phải là chị gái tốt!”
Doãn Manh vẻ mặt cá ươn: “Đàng hoàng lại. Tiếp tục nữa chị sẽ gọi cô nhỏ trở về đánh em.”
Lô Thiên Hào bĩu môi một cái: “A, cô nhỏ mới sẽ không đánh em. Em không có cô nhỏ.”
Doãn Manh chảy vạch đen: “Là cô nhỏ của chị, cô nhỏ của chị là mẹ em.”
Lô Thiên Hào không nhịn được: “Đương nhiên em biết. Em gọi cô nhỏ của chị là mẹ, gọi ba chị là cậu, gọi mẹ chị là mợ. Chị cho rằng em không biết sao? Thật ra em chỉ trêu chị thôi, xem chị ngốc chưa kìa.”
Doãn Manh: “……”
“Em xem TV đi, đừng có chạy lung tung. Buổi chiều mẹ em sẽ về, làm loạn nữa chị sẽ không tha cho em đâu.” Doãn Manh cảm thấy đầu mình còn đau hơn ngày hôm qua, đặt cái điều khiển TV lên bệ, bắt đầu quét dọn mảnh kiếng bể trên mặt đất. Nửa ngày mới dọn dẹp sạch sẽ đống bề bộn do Lô Thiên Hào tạo ra.
Lô Thiên Hào là một đứa không ngồi yên, chuyển tất cả các kênh xong rồi phát hiện không có hay lại nhảy xuống khỏi ghế sa lon.
Trái tim của Doãn Manh lắc lư theo nó. Quả nhiên, chờ Doãn Manh quét sạch bên này xong, phòng bếp bên kia lại vang lên một trận lạch cạch leng keng.
Doãn Manh bịch bịch bịch chạy vào xem, giấy vụn đầy đất, tức giận đến đầu cô muốn bốc khói, đang muốn mắng lên lại thấy Lô Thiên Hào cầm lên cây kiếm gỗ nó mang theo, chọc Doãn Manh: “Oanh! Tiểu yêu ngươi muốn đi nơi nào!”
Trong lòng Doãn Manh muốn phát điên ah, cảm thấy mình mà không phối hợp diễn với nó có lẽ nó sẽ cố chấp đập đổ thứ khác.
“Đại Vương bảo ta đi tuần núi.” Doãn Manh kéo cái ghế, ngồi tuần núi.
Con gấu con thấy Doãn Manh để ý đến nó hưng phấn lên: “Hừ, lệnh ngươi dẫn lão Tôn ta đây đi xem thử Đại Vương nhà các ngươi.”
Doãn Manh xoay tròng mắt: “Đại Vương ta là phật tổ Như Lai, muốn gặp thì ngươi phải đi Tây Thiên lãnh kinh đi!”
Lô Thiên Hào nhếch miệng lên: “Chị sai rồi, Đại Vương chị làm sao mà là phật tổ Như Lai được? Chị phải nói Đại Vương chị là Kim Giác Đại Vương và Ngân Giác Đại Vương.”
Doãn Manh suy nghĩ một chút: “Nhưng Đại Vương chị thật sự chính là Như Lai phật tổ á, bây giờ là đoạn Tôn Ngộ Không bị nhốt dưới núi Ngũ Hành Sơn mà.”
Lô Thiên Hào nghiêng đầu suy nghĩ, muốn tìm ra chỗ không đúng nhưng lại không tìm ra được: “A, vậy chị diễn tiếp đi.”
Doãn Manh một mình chia ra diễn hai vai, mang cái mền ra nhốt “Tôn Ngộ Không” xuống Ngũ Hành Sơn.
Lô Thiên Hào bị đặt ở trên ghế, mới vừa muốn đứng lên, Doãn Manh vội chặn lại: “Đợi lát nữa! Tôn Ngộ Không bị đè năm trăm năm, sao em có thể lập tức đứng lên như vậy?”
Lô Thiên Hào khinh bỉ nói: “Con người không sống được 500 tuổi. Làm sao chị ngốc như thế.”
Doãn Manh bị nói ngốc: “Nhưng năm trăm năm em cũng không thể năm giây liền đứng lên á! Đây cũng diễn cho có lệ thôi.”
Lô Thiên Hào nghi hoặc: “Cái gì là diễn cho có lệ?”
Doãn Manh nghẹn lời: “Chính là ứng phó ngoài mặt. Sao thì em cũng phải bị đè cỡ khoảng 50 phút mới được. Trong phim người ta diễn đều là bị đè năm tiếng cơ.”
Lô Thiên Hào: “Có thật không? Trong phim phải bị đè lâu như vậy?”
Doãn Manh điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy! Nếu không em xem bình thường bọn họ chỉ chiếu tới khúc Tôn Ngộ Không bị đè lại hết phim, ngày mai mới chiếu tiếp chứ.”
Lô Thiên Hào suy nghĩ một chút, cảm thấy vô cùng có lý, mình cũng phải làm mấy động tác giống như diễn viên diễn thường ngày: “Chị nói đúng! Vậy em cũng phải làm giống như bọn họ!”