Đọc truyện Nhật Ký Anh Yêu Em – Chương 87
Sáng nay cũng như mọi ngày, tôi tỉnh dậy sau tiếng chuông báo thức đánh được 3 hồi. Hôm nay có việc mà nghĩ tới đi làm là muốn nghỉ rồi, nhưng thôi nhân viên gương mẫu thì phải đi làm chứ biết làm sao giờ. Hẹn e hôm sau vậy.
Vừa bật dậy khỏi giường tôi đã định gọi điện cho e, nhưng mà nghĩ lại thì tôi không gọi nữa, hãy còn sớm, để e ngủ thêm tí nữa. Dụi dụi đôi mắt đang nhắm tịt, đôi mắt còn mơ màng mà chưa thích ứng kịp với ánh sáng ban ngày. Tôi lăn ba vòng từ phía trong tường ra đầu giường để dậy, cái cảm giác thức dậy buổi sáng se se lạnh này thật khó tả. Chà, chào ngày mới….
Tôi đến công ty làm việc, khoảng tới tầm 8h thì e nhắn tín bảo đang chuẩn bị ra sân bay. E rời Sài Gòn thật rồi. Dẫu biết trước vậy mà tôi vẫn thấy lòng thoáng buồn, không biết bao giờ tôi và e mới có dịp gặp lại?!
– Này e, về Hà Nội rồi có nhớ a k?-tôi gọi e, một giọng nói trầm và chậm, khác thường ngày.
– Em nhớ a, giờ bắt đầu nhớ rồi a à. A cũng thế phải không? Mình sẽ vượt qua được quảng thời gian này a nhỉ? Yêu xa thôi mà…
– Ừm, chỉ là yêu xa thôi mà. Biết thế, nhưng sao giây phút này a vẫn buồn e à, ước gì, ước gì a có thể kéo e lại, ôm e trong vòng tay không cho e ra Hà Nội nữa, nhưng không thể được phải không e?
– ……-E lặng im.
– Anh thấy nhớ e rồi đó, không muốn xa e rồi đó.
– Ngày mai nơi con đường ấy, mình sẽ gặp nhau. A chỉ cần biết e yêu a, a yêu e, và a làm e hạnh phúc, thế là đủ e ah!
– ……-tôi cũng im lặng một phút, đủ lâu để hai đứa cảm nhận được giây phút này.
– Thôi a tắt máy e nhé, e chuẩn bị ra sân bay đây, a phải vào làm việc rồi, sếp gọi-tôi kiếm cớ tắt máy, tôi thực sự không biết nói gì thêm với e, ngẹn,
– …..
– Dạ,- e cũng chẳng biết nói gì, chỉ biết dạ vậy.
Tôi vào phòng làm việc, buồn thật, 8h30….
Tôi vẫn ngồi ở chỗ làm việc đấy, nhưng sao tâm trí tôi không thể nào làm việc nỗi, may mà hôm nay không có dự án nào lớn, 10h…
Em đi rồi, tôi tự nói với lòng mình, quá 10p rồi mà. Lấy lại tinh thần làm việc thôi nào.0ooooo
Tôi cố không nhớ e nữa, lần này tôi phải làm việc. Có lẽ chuyện tôi với e trong tương lai để hôm khác tính, tôi có thời gian mà, yêu được 5 năm, đợi thêm nữa có sao đâu.
Điện thoại có cuộc gọi tới, lại ai nữa đây, tôi đang cố tập trung để làm việc mà. Là e,…
– Anh à, e trễ máy bay rồi, e ở lại Sài Gòn luôn nhé?
– Hả sao e trễ vậy, lúc nãy a bảo e ra sân bay rồi mà?-tôi ngạc nhiên, sao e bị trễ vậy…
– ………………
– Ah mà gì? E bảo e ở lại Sài Gòn luôn hả?-tôi như ngớ người, sao tôi lại không nghe kĩ câu thứ hai e nói chứ?
– E ở lại luôn, k ra Hà Nội nữa, được không a?
– E có đùa a không đấy? Đừng làm a mừng hụt nhé,
– E hỏi a có được hay không thôi. Yes or no?-e nói một cách nghiêm túc, làm tôi cũng nghiêm túc theo.
– Được, a muốn e ở lại. Ở lại với a luôn vk nhé.-tôi ra đòn dụ dỗ…
– Dạ, e nói với Ba Má rồi, lần này Ba Má cho e tự quyết định lấy tương lai, e sẽ không xa a nữa đâu, e sợ rồi. Ở gần bên a e thấy mình thật hạnh phúc, e chỉ cần bên a thôi, e không đợi thêm nữa, không thêm ngày nào nữa.
– A vui lắm e ah, a vui vì e làm vậy. Mình sẽ bên nhau, a cũng muốn vậy.
– Tới đây với e đi, e vẫn đang ở khách sạn, e chưa trả phòng nữa.
– Ừm, a tới liền, 30p nữa, đợi a tí e nhé.
Tôi vội xin phép về sớm, xin nghỉ luôn hôm nay, cưới vợ đã.
Chạy nhanh trên đường kẹt xe Sài Gòn, tôi như đang mơ vậy. Vừa đi tôi vừa cười một mình, ngố thật.
Tới khách sạn tôi đã thấy e đứng đó với một đống đồ. E trả phòng rồi? giờ đi đâu? Tôi không quan tâm hết. Chạy lấy ôm chầm e vào lòng, siết chặt…”Cảm ơn e, cảm ơn e đã ở lại bên anh. Anh yêu e!”