Nhật Ký Anh Yêu Em

Chương 72


Đọc truyện Nhật Ký Anh Yêu Em – Chương 72

Nhật kí ngày… tháng… năm…
Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác vui thật, cứ như là lần đầu tiên được đi làm sau những năm tháng vất vả cày cuốc ở đại học ra ấy. Tối nay về a rể với tôi cũng có làm người vài lon bia gọi là chúc mừng cu cậu có việc làm. Lâu lắm rồi tôi mới đụng tới bia kể từ cái ngày định mệnh ấy – ngày e giận tôi!
Tối nay e chủ động gọi cho tôi, sau bao nhiêu ngày tháng mỏi mòn đợi chờ thì điện thoại của tôi cũng nhận được một cú điện thoại từ người đáng đợi chờ. Tôi bốc máy…
– Alo, e ah!,
– Hi, a ăn chưa? Đang làm gì đó?- e cười tươi hỏi tôi,
– A ăn rồi e à, a đang thu dọn đồ đạc để mai dọn ra ngoài thôi. Còn e? ăn ngon miệng không?
– Vậy hả a, e ăn rồi, a thuê được phòng trọ rồi hả?
– Ừm, a thuê được rồi, cũng gần chỗ làm e ah.
– Vậy thì tốt quá rồi, cố lên a nhé!
– Hè, tất nhiên rồi, e cũng vậy nha.

– Mà a thích nghi được khí hậu trong đó chưa?
– A ah, thì cũng tàm tạm ak, là con trai nên không sao, chứ đâu như e, ra chịu rét ngoài kia hả??
– Gần hết mùa lạnh rồi a à, ngoài này mùa lạnh kéo dài thật.
– Ừ, vậy vào trong này cho mùa nắng kéo dài nè,- tôi đùa như thật,
– Thôi, e hỏng thèm, trời lạnh được mặc áo ấm ra đường, hehehe, chứ như a lại không được diện áo ấm, tội tội, lêu lêu…
– Có đâu, a bán hết rồi nên k tiếc, hi.-
– À, đợt thất nghiệp bán ăn đói hả? không có áo ấm nữa nên mới quyết định vào Sài Gòn chứ gì? A khôn thật…-e chọc tôi,
– Ừ, vào đây không có áo ấm cũng sống được e ah,-
– Mà thôi má la rồi, e phải tắt máy đây, chào a nhé, tí ngủ ngon nhé a,- e chào tôi. Mẹ la?? Sao vậy? tôi cũng chả biết phải nói thế nào nữa, giờ nói chuyện với ng yêu mà mẹ la là sao??

Tắt máy, tôi cũng vui, nhưng cũng thoáng có chút phải nghĩ, sao má e lại vậy rồi? tôi lại mất điểm rồi sao? Chả biết thế nào nữa. Tôi thu dọn đồ đạc vào vali, rồi đi ngủ một giấc thật dài, tối nay coi như mọi việc đã xong.
Trưa ngày mai, trong lúc giờ nghỉ tôi đã cố gắng dọn đồ tới phòng trọ mới. Trong Sài Gòn này đắt hơn Đà Nẵng tôi sống trước đây nhiều, phòng nhỏ mà mắc quá. Haiz, mà cũng phải chịu thôi, ai bảo bỏ ngoài kia làm gì. Sắp xếp đồ vào đâu đấy, tôi chạy lên công ty làm việc. Ngày thứ hai cũng chưa có gì mới lắm, ngoài việc gặp mấy nhân viên trong tòa nhà này xinh xinh…
Một tuần trôi qua lặng lẽ và êm đềm với tôi như vậy. Ngày nào cũng cả ngày trên công ty, rồi tối về lại ôm cái điện thoại hoặc là lướt web. Một cuộc sống không tuổi, chưa nghĩ ngợi được gì nhiều.
Tối nay cũng như mọi ngày, tôi định ở nhà làm việc rồi buôn điện thoại với e, nhưng rồi nghĩ lại cũng chán, sống mà cứ tối nào cũng ở nhà thì không phải là thanh niên. Tôi bắt đầu học cách ra đường, học cách ngắm phố phường, ánh đèn vào tối ở Sài Gòn tấp nập này, lấy lại những gì tôi đã từng làm trước đây. Cái ngày mà tôi sống để hưởng thụ nhiều hơn là suy nghĩ cho tương lai.
Tôi mặc một chiếc áo phong trắng cổ tròn, cùng với chiếc quần tây đen. Rời phòng, tôi đi về phía một quán café gần đó. Vẫn thói quen cũ, tôi chọn cho mình một chỗ vắng lặng để thưởng thức ly café và bản nhạc trong ánh đèn yếu.
– Này Hoàng,- tiếng ai đó gọi tôi trong bóng tối, tôi chưa nhận ra ai, người đang từ từ tiến về phía tôi.
Tôi vẫn lặng im, vì chưa biết là ai.
– Không nhận ra ai à? – tiếng người đó vẫn bắt chuyện, nhưng tôi vẫn chưa thể nào nhận ra, vì ánh đèn xa quá, hoặc là ng quá cũ. Chỉ biết đó là người con gái cao, tóc dài vào xõa xuống mà thôi.
– À…. tôi ngớ người lên, khi nhận ra ai kia.
– Quên mình rồi sao?- ng đó hỏi,
– À, không, quên sao được, chỉ là Hoàng bất ngờ thôi, không ngờ lại gặp Ngân ở đây,-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.