Nhật Ký Anh Yêu Em

Chương 7: trích ngang dòng đời...


Đọc truyện Nhật Ký Anh Yêu Em – Chương 7: trích ngang dòng đời…


Ăn uống no say, cười nhảy hát bay, việc gì cũng hay….xong đâu đó thì tôi với a họ léo lên cái xe đạp để đi tán gái, à quên, tôi tán chứ không phải a họ tôi, chắc ảnh tán đổ nhỏ rồi,…
Mà qua đây cũng xin giới thiệu về bản thân, cũng như cái lí lịch trích dọc của dòng họ tôi cái, mà đầu tiên phải là bố tôi.
Bố tôi là người thân sinh ra tôi, ở quê nên tôi gọi là bố, không phải ba, mà chả phải thầy gì sất…

Tiếp đến là mẹ tôi, mẹ tôi là người thân sinh ra tôi, ở quê cũng gọi là mẹ, chả gọi má, mà mẹ chả cho gọi U…
Gia đình tôi có cái gia phả là con trai thì lấy vợ hơn tuổi, con gái thì lại ngược lại. Nghĩ chuyện đời vui thật, giờ đang tính tán chị bé, cũng có cái duyên đó, đang tính mừng, nhưng ai dè lại vướng ngay đá tảng, đụng đến cũng khổ, k đụng cũng buồn. Nhà tôi có 3 chị e, chị đầu, e giai sau, chắc các bác cũng đoán ra ai là người ở giữa rồi…hehe….
Tôi cao 1m7, cũng hơi gầy đấy, da trắng. Nhà nghèo mà da trắng, cái trắng toát lên cái lười…haha…Năm nay học năm 3 trường Bách Khoa Đà Nẵng rồi, ngành công nghệ thông tin, nghành cũng hot đấy ….nhể
Sơ yếu lí lịch về tình yêu thì, chả có gì đáng nói, ngoài vài lần tán hay, chọc chơi, đang đi bơi, bị e nó dẫn bạn tới đánh xả hơi,…./..tôi buồn lắm các bác ạ, con gái sinh ra, hoa bên đường cho người ta hái, gái sinh ra cho trai chọc, tán chơi, thế mà tôi lại bị đánh, ức, mà tôi chả làm gì sai cả, tán thôi mờ…). Tôi thì có cái tính, e nó đang ngồi với bạn trai, (“tôi thích tán đồn có địch nữa, cái khoản mà tôi thấy oai nhất mỗi lần kể về chiến tích tán gái của mềnh..hehe), đang nói chuyện vui vẻ, thì tôi chạy lại, – Em! Tối đi chơi nha, a qua đón e nhé,?…rồi con bé chưa kịp làm gì thì tôi phóng cái vụt, để lại nỗi hụt hững cho e nó…^^

Tôi cũng có yêu vài mối tình, mà mới đi tới cái nắm tay e thẹn của tuổi học trò, định đi xa hơn là khoác tay thì bị e nó đá văng ra, chắc tại tôi đẹp trai, đi học xa nên e nó sợ k giữ được…hức,, nghĩ vậy đỡ buồn.
Trước khi gặp e, tôi dễ tính lắm, thích nói yêu ai cũng được mà, tại trình độ chém nó cao, mà trời sinh ra đã có cái mặt ưa nhìn, nói chuyện chả có đứa nào dám nghi là tôi ba xạo, mà tôi lại là thằng ba xạo, đã, chả phải mất thời giờ tạo lòng tin.
Còn về phần gia sản của tôi, cũng bình thường thôi. Đi học được bố mẹ cấp cho tháng triệu rưỡi, ăn chơi thì nhịn phần ăn học…, được ở hẳn riêng một cái phòng rông….10m2. Tính tôi dễ thế, lại vui tính, nên rất được bà chủ yêu quý. Bả nhớ tôi ghê lắm, trí nhớ giỏi ghê, mới 6h sáng mồng một mà bà đã sang xin tiền phòng. Có bữa tôi quên, nhưng có bữa cái tinh thần nó sảng khoái, nhớ I chang mai là mồng 1, hehe,,dại gì mà ở nhà, tôi ôm đồ qua phòng bạn ở đợ,,,keke….bà có mà lục cả sàn nhà lên cũng chả thấy đâu, thần thánh phương nào, cũng chào thua, cứ phải gọi là a Hoàng…
Gia sản cũng chẳng có gì nhiều, được cái lap với con phượng hoàng nòi, nó nòi từ cái thời Lào đánh Việt Nam hay sao mà nhìn oách lắm các bác nợ. Xe có 2 bánh, chắc ai cũng biết cái xe đạp nhỉ?…hi. bánh trước lốp màu đen, bánh sau lốp màu đỏ, nhìn chó nó ngầu, hơ hơ, Màu của xe thì photoshop tới từng mili, mầu xanh, điểm một vài màu đen tuyền, tuyền của gỉ sắt…. Nhớ vài lần đi cùng e phương mà chở trên chiếc xe đạp kia cũng oách, nghĩ bụng, tôi thích chí…
Còn cái lap, nó oai lắm, lần đầu tiên trong đời được cầm cái lap. Các bác biết tôi vui tới cỡ nào không?…ngày hôm đó tôi chơi game quên cả ăn luôn, đã, tới lúc đã thì đã là 3h sáng của ngày hôm sau roài. Lap hiệu Dell, chip pentinum III thì phải, lâu rồi chả nhìn, màu ghi, là tài sản lớn nhất của tôi….tôi yêu hơn chính bản thân mình


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.