Đọc truyện Nhật Ký Anh Yêu Em – Chương 62
Tới cổng nhà e, xuống xe, tôi không cùng a họ ra trước cổng mà chạy lại trốn phía sau bức tường gần đó. A Huy lại bấm chuông. Đợi một lát thì e ra. 9h sáng, với một bộ đồ ở nhà, mái tóc xõa, hình như e cũng mới ngủ dậy, e cười chào a Huy. E tươi cười là vậy mà khi tôi bước ra, vừa nhìn thấy thì nụ cười trên môi e tắt lịm. Có lẽ nếu lúc đó chỉ có tôi với e, thì e đã đóng rầm cánh cửa mà bước vào nhà rồi. Dù tôi hơi buồn nhưng cũng nở nụ cười thật tươi cho e.
Rồi e đi vào trước, a Huy bước tiếp, còn tôi theo sau như thường lệ là khóa cửa,(hành động đích thị là chủ nhà mà…giờ lại như thế này đây..). Vào nhà, e chỉ rót nước cho a Huy, còn bỏ mặc tôi, chọc tức tôi đây mà. Tôi giống như người vô hình ngay lúc này vậy,-em giận tôi- thôi đành chịu vậy, tự kéo ghế ngồi, tự rót nước. Tại tôi đang mang trong mình cái tội mà, đi xin tha thứ nữa,
– Hôm nay e không đi làm à,- a Huy xua tan không khí căng thẳng bằng một câu mở lời
– Dạ không, hôm nay e xin nghỉ bữa a à, e hơi mệt,
– Vậy à, hôm nay a đưa thằng e ngốc của a qua tạ lỗi với e nè. Hôm đó hai ae đi nhậu say, có gì e bỏ qua cho nó, tính nó a biết mà, không có chuyện nó hay nhậu say vậy đâu,– a vừa nói, vừa chỉ tay về ứng cử viên làm chồng tốt là tôi, nhưng hình ảnh đang bị lung lay, tôi cũng ưỡn người lên làm hình minh họa,.
– Chuyện bọn e để bọn e tự giải quyết a à, cảm ơn a quan tâm,
– Tại hôm đó cũng có a đi cùng, với lại a là người rủ Hoàng đi, nên a nghĩ a có trách nhiệm trong chuyện này,
– Không, e không nghĩ gì cả, a không phải nghĩ về chuyện đó đâu,..
Diễn giải một lúc không được, a Huy đành viện cớ ra ngoài để tôi với e nói chuyện. Nhưng vẫn giống hôm qua, giữa hai người vẫn tồn tái cái gọi là thời khắc im lặng, e vẫn lạnh lùng như thế. E không nói gì, không trách cứ, thì a biết a sai nhiều tới cỡ nào, a biết sửa sai thế nào chứ?
– Anh sai nhiều lắm hả e? – tôi hỏi
– Có lẽ không,- e trả lời vậy thì chắc là đúng rồi
– E giận a, nói cho a biết giờ a phải làm sao đi? A sợ cái cảm giác im lặng của e lắm, a như nghẹt thở mỗi lần bên e mà e im lặng à,
– Sao chuyện đó a lại hỏi e, e không biết, tùy ở a thôi
– Nhưng a ngốc lắm, mỗi lần e giận a là a như mất khả năng kiểm soát bản thân vậy, a sợ e giận lắm e biết không?
– Sợ sao còn làm, sợ sao còn không tạo lòng tin nơi e?
– A xin lỗi, a không cố tình say mà, tại hôm đó vui quá,
– Thôi kệ a, e mệt, không muốn nghĩ nữa, a về đi,
– Nhưng,…
– Không nhưng gì cả, e không muốn nói gì nữa, a đợi đi,- tôi chưa nói hết câu thì e cắt ngang, lại đợi, a có thể đợi, nhưng lần này e bắt a đợi cái gì chứ? Đợi một lần thứ tha à?
Cũng đành chịu, tôi biết tính e mà, khi e quyết thì tốt nhất là im lặng, chứ cố nài nỉ tí nữa e làm lớn chuyện cho coi. Tôi ra về, vẻ mặt buồn thiu. Ra tới cổng a Huy còn làm dấu hỏi xem tôi thế nào, chắc là lúc đó e đang ở trong nhà nhìn ra nên a k dám hỏi to. Mà tôi thì không ngoái đầu lại nhìn e.
Hôm nay đi với tôi mà cũng không giải quyết được gì, a họ chở tôi về phòng rồi về nhà a. Tôi nằm trên giường suy nghĩ về những gì e nói. Hôm nay ít nhất e cũng nói ra lí do, ít nhất e cũng nói về chuyện này nhiều hơn hôm qua. Tôi có nên vui không nhỉ? Khó nghĩ quá……..!!!
Nằm nghỉ một lát, tôi quyết định quét dọn cái phòng, lâu rồi không dọn, hình như từ lúc e dọn cho giờ, trước khi giận tôi…Vừa dọn tôi vừa phải nghĩ làm thế nào để e hết giận tôi, để e biết tôi tự tin yêu e tới nhường nào. Lần trước e bảo là vội vàng quyết định, có lẽ chăng là lần e đòi ở lại lấy tôi mà không đi học nữa??Vậy mà tôi say. Ừ thì say, nhưng mà con trai say cũng đâu có gì phải giận tới vậy, hơn nữa đây là lần thứ hai a say mà trước mặt e mà…
À phải rồi, e có nói là lần trước tôi say e sợ tới cỡ nào, lần đó tôi đã hứa rằng tôi sẽ không say, không làm e lo lắng nữa. Có lẽ là e sợ, e hơi mất niềm tin ở tôi. Vậy phải làm sao nhỉ?
Bla lá là, tôi nghĩ ra cách rồi, vui như hội, tôi lao ra ngoài kiếm dụng cụ. Mua một ít bóng bay bơm khí, một cái bút dạ, một chú nhóc bằng bông. Tính tôi vốn vừa lãng mạn, vừa trẻ con nên chỉ nghĩ được cách này làm cho e vui, mà cũng không biết e có vui không nữa, lần trước thì có thể e vui rồi, nhưng lần này e giận tôi quá nhiều.
/>Nhưng quyết định chưa qua vội, tôi để tối mới qua. Dưới ánh đèn, dưới tiếng gió, thế mới hay. Làm xong đâu đấy, tôi phóng xe đi chợ nấu ăn. Làm cái gì cũng phải lấy lại tinh thần đã chứ. Ra chợ, tôi cũng tập mua mấy thứ mà lần trước e bắt tôi học để mua. Không khó lắm, nếu con trai muốn làm cho ng yêu hoặc vợ mình thì cũng chả có gì phải bận tâm nhiều. Đàn ông mà, cái gì chả làm được.
Nhật kí ngày….tháng…năm….
Tối này trời không mưa, chắc chắn là không nắng rồi, hè hè, có gió, đúng thứ tôi cần. 8h tôi ở trước cổng nhà e, bên trong nhà thấy yên ắng, chỉ có ánh đèn mà thôi. Không biết e làm gì nữa. Chuẩn bị một sợi dây thật dài, khoảng gần 30m, buộc một đầu vào đám bóng bay, cộng thêm chú nhóc nhỏ, với dòng chữ “Anh xin lỗi” ở mấy quả bóng. Thả lên cao, vòng giây qua cánh cửa, rồi kéo lại phía bức tường chỗ tôi ngồi, tôi tránh e mà. Bấm chuông xong, chạy về phía chỗ cũ, đợi e.