Đọc truyện Nhật Ký Anh Yêu Em – Chương 59
Trong tình yêu, ai cũng có lần phải giống tôi, cái cảm giác bồn chồn lo lắng, sợ hãi, và nhớ nhung như thế này. Cái cảm giác mà k biết e ở đâu, giận a tới chừng nào?..cái cảm giác mà ngày cưới gần kề e lại giận a,…Đêm Đà Nẵng đã dần buông xuống, tối nay lại có vài hạt mưa rơi. Lạ thiệt, cái gì với e cũng đều có mưa, nhưng cơn mưa hôm nay k to lắm, chỉ là mưa phùn, nhưng nó lại làm lòng tôi xuyến xao.
Đã hơn 8h rồi, mấy lần gọi rồi nhưng e vẫn chưa mở máy. Tôi chẳng biết làm gì, nước mắt ứa ra từng dòng, khóc nức nở như đứa trẻ bị bọn bạn lấy mất kẹo vậy. Tin nhắn thì cũng gửi đi cả vài ba chục tin ngày hôm nay rồi, nhưng k có hồi âm.
Nằm mãi trên giường, ngửi ngửi cũng thấy cái mùi khó chịu của một ngày lao động ngu si vất vả ngoài đường rồi, tôi quyết định đi tắm cho tinh thần thoải mái tí. Tôi ngâm mình trong phòng tắm khá lâu, giọt nước mắt hòa lần với dòng nước, con người vui sướng cũng vì yêu, mà kiệt quệ cũng vì yêu!!…
Đang gần như đi vào cõi vĩnh hằng 1s thì chuông điện thoại reo lên. Trong đầu tôi trong đầu giờ chỉ nghĩ một điều đó là e đã hết giận, hoặc là gọi để trút giận lên tôi. Lao nhanh ra phòng, tôi chộp điện thoại, không nhìn số mà tôi ấn luôn.
– Alo, e ah! E giận a lắm sao? A xin lỗi mà,
– Sao vậy? hai đứa có chuyện gì à?-là a họ tôi, giời ạ, lúc nào có chuyện thì ng tôi hay bị nhầm là a, buồn thật
– Dạ, không có gì đâu a,-tôi nói giọng buồn buồn
– Hai đứa gần về sống chung rồi lại còn giận nhau gì nữa? e làm gì sai à?- a Huy hỏi tôi
– Dạ, tại tối qua e say, rồi ko biết có chuyện gì nữa không mà cả ngày hôm nay e không thấy Phương đâu,-tôi nói mà gần như là sắp khóc rồi,
– Ca này nặng nhỉ?, e thử gọi ra nhà Phương chưa, biết đâu má Phương biết Phương đang ở đâu,- a chỉ cách tôi
– Thôi a, chuyện hai đứa, tự nhiên gọi ra cho má cô ấy, làm má cô ấy lo nữa, hai đứa sắp cưới rồi mà, e đợi lúc nào cô ấy hết giận thì liên lạc với e thôi, e không biết làm gì nữa.?
– Ừ, vậy thôi, để a hỏi mấy người bạn xem có biết gì không, có gì a liên lạc sau nhé, chú mày nghỉ đi,
– Da,- tôi tắt máy, im lịm,
Mặc đồ vào rồi tôi đi mua hộp cơm về ăn, tuy không nuốt nỗi nhưng mà cũng phải cố đẩy nó xuống cho bọn dạ dày có công ăn việc làm chứ không nó cứ đánh trống hoài làm chả nghĩ được gì sất. Hôm nay không đi làm, không báo cáo về công ty, tối vị xếp gọi điện mắng nặng lời, một người thiếu trách nhiệm, làm chậm tiến độ dự án,- ngành công nghệ thông tin mà – làm tôi cảm thấy thêm chán chường, khi một thứ tồi tệ, hình như mấy cái khác cũng biết để kéo về chung vui với bọn nó thì phải, ôi cái bọn,
Bực mình, buồn đời, chán việc, tôi khóa cửa phòng đi uống café. Ra ngoài ngắm cảnh, ngắm girl xinh, có khi còn nghĩ thông được mà giải quyết vấn đề chứ ngồi ở nhà ủ rủ thế này chắc tôi điên ra quá,
Tôi chọn một bàn ở góc gần cuối, nơi mà chả có cặp nào ngồi tới, nhâm nhi li cà phê đen, nghe tiếng nhạc du dương. Đây mới đúng là cuộc sống của thanh niên bây giờ. Nhìn mấy bàn bên, từng cặp, từng nhóm cười nói vui vẻ, hình như trong quán chỉ có tôi ngồi một mình, à không, còn có một chàng thanh niên khác, nhưng người ta đang vui vẻ nói chuyện qua điện thoại.
14 tiếng e xa a, a không thể nào giải thích nổi, hai người thật sự yêu nhau, mà chỉ vì một lí do đơn giản, e đã bỏ ai lại 14 tiếng đồng hồ, không một tin nhắn, không một lời trách móc, chỉ bỏ lại một câu “E cần thời gian”. A cho e 2 năm để đi học rồi, e lại đòi về bên a, vậy mà giờ e nói e cần thời gian, e ác quá.
Ngày thứ nhất trôi quá, những tưởng ngày thứ hai mọi chuyện sẽ khá hơn. Nhưng hóa ra nó còn tồi tệ hơn ngày đầu nữa, a không chịu đựng được rồi e à, a khóc ròng cả ngày hôm nay rồi, phóng xe đi biết bao nhiêu vòng phố rồi mà không tìm thấy e. Em to thế mà, sao a không thấy chứ?.e muốn trốn a tới bao giờ nữa,…
Hết cách, hay là báo cho công an nhỉ, biết đâu e có chuyện gì, tôi nghĩ gỡ? Thôi quyết định gọi ra cho má e, chuyện như vậy rồi chắc phải nói ra thôi, chứ để thế này, tôi khó sống, mà cũng không biết e sống thế nào,..
Lần đầu, tôi gọi điện ra thì không ai nghe máy. Đợi chừng 12 phút tôi gọi lại thì má e trả lời, giọng nói vẫn bình thường, chắc e không nói gì với má e rồi.
– Alo, cháu đây bác,- tôi nói
– Ừ, hôm nay cháu không đi làm à?, hai đứa vẫn khỏe chứ?,- bác hỏi tôi, hai đứa? bác chưa biết gì thật. Bác nghĩ bọn tôi vẫn tốt, tôi chả dám mở lời. Hồi trước tôi bị gia đình e cấm mà, giờ lại làm e buồn, e xa tôi, làm sao mở lời được?
– Dạ, bọn cháu bình thường ạ
Nói chuyện một hồi với bác, chỉ hỏi mấy vấn đề sức khỏe, công việc, rồi tôi tránh đi những câu hỏi về e, về chuyện đám cưới. Em nơi đâu???
Khoảnh khắc bóng tối bao trùm trong tôi. Giá như hôm đó a không đi nhậu, a không say, hay a không làm gì đó có lỗi, thì giờ sẽ như thế nào? Chuyện này xảy ra a biết a yêu e nhiều, nhưng mà a khó sống quá e à! E nơi đâu?