Đọc truyện Nhật Ký Anh Yêu Em – Chương 4
Chở chị Phương về xong, trên đường đi chị chả nói với tôi tiếng nào, buồn. Về tới phòng, tôi khóa vội cửa, rồi nằm cái phịch xuống giường. Ôi chiếc giường thân yêu, giờ nó k chỉ chứa mình tôi mà chứa cả tấn bê tông buồn được đổ vào trong tôi rồi. Nản thật, cứ mơ mộng cho lắm vào, rồi rớt cái bịch, như mít. Đáng cho cái tội chọc gái, mà lại là gái già nữa chứ. Ức, tôi chả ngủ được, nằm mãi cứ thế cho tới 2h sáng rồi thiếp lúc nào không hay…..
Keng..keng …keng…
Cái gì kêu ấy nhỉ?..tôi tự nghĩ. Thôi cái đẹt, hôm nay là chủ nhật mà hôm qua quên tắt cái chuông báo thức, báo hại anh không ngủ nướng được, đang mơ về chị bé ngon lành thị bị gọi dậy với thực tại. Anh ức rồi đấy, anh cho mày vào thùng rác đó nha cưng…nghĩ đoạn….tôi định..mà thôi k đập, cái này là tội ngu nên thôi, mất tiền oan, …sau này nghĩ lại hóa ra tôi cũng k mù quáng trong tình yêu cho lắm các bác nhỉ?..hehe
6h30..dậy phát, cởi trần, mùa hè nóng mà, mặc tạm cái quần short ra đường ngắm gái chơi vậy!…tôi là thế mà, con gái đại học ra chọc mới vui, dạo này lì đòn rồi, chọc rồi bị chửi, bị chửi rồi chọc, chọc miết rồi quen nên chả e nào chửi nữa. Lại quen được nhiều e xinh tươi, âu cũng là cái số đó các bác ạ. Cái số của tôi quen được lắm gái là do cái mặt lì đòn mà có đó mà….
Teng…Teng …Teng…
– Ê chú em, tối qua cảm ơn chú đã giải phóng cho anh nha, – Anh Huy nhắn tin cho tôi vẻ sảng khoái lắm, kiểu này cua được e nó rồi đây mà.
– Cái shit, a thì ngon rồi, còn thằng e này đang tèo ngẻo nè. – nói tới đây tự nhiên nghĩ tới bé Phương mà tôi buồn thấu ruột ra, gái xinh đi qua chả thèm ngắm, mấy e lại tưởng tôi chảnh,,,haha
– Gì thế chú mày, tối qua mày với Phương có chuyện gì à?
– Ờ thì cũng không có gì to tát, tại e lỡ mồm gọi chị Phương là trẻ con ấy mà?- Lúc đó tôi nói lí do có vẻ nghiêm trọng lắm, có ai ngờ đâu vì tôi gọi như thế mà sau này chuyện tình của tôi với e càng thêm hấp dẫn đây cái bác ạ…
– Thế à, chú mày khá, e nó tính trẻ con vậy thôi, chứ giận thì dai lắm, thôi chú quên đi, tuổi chú đâu mà đòi đua, làm quen e khác đê.- Anh họ nói mà tôi lại thêm buồn, mịa …anh đang buồn mà thằng anh kia lại dội cho gáo nước lạnh, đóng băng cả ruột gan.
– Thôi e đi học bài đây, pipi anh. –Á..hôm nay tôi đi học bài đó, ghê chưa, học đại học chủ nhật đi ôn bài đó các bác nạ, tềnh yêu đôi khi nó làm cho con ng ta lu mờ lí trí đó mà…(
Tôi cũng ngồi vào bàn học thật, nhưng mà không học, tôi lên mạng kiếm thư tình đọc chơi, chuẩn bị hành trang cho cuộc trường kì mới đó mà..hì
Chốc phát, nhìn lên, ôi cha mẹ ơi, cái quái gì thế này?….cái áo trắng enh mới mua hôm kia, trắng tinh…sau một lần dại gái, cộng thêm lần lười nữa thì thành quả e nó là đây,..chiếc áo mẹ vá năm xưa đã ngã màu đen….Cũng theo kế hoạch, tôi ra chợ Đồng Lâm mua chai Natri Clorua về thử chơi, k được chắc kì này a ăn học chăm chỉ quá, cái áo mồi định đi tán gái mà, tiếc chứ bộ, tiết kiệm cả năm mới mua được cái.
Ra đến chợ, tôi cũng đi hiên ngang như ai ơi, mặt vênh vênh lên, tôi cứ nghĩ tôi đẹp trai nên mấy e đang ngắm, cái sự đời là thế mà, tự sướng mọi lúc mọi nơi..hờ.
– Chị à, bán cho e chai rửa chén, ý quên chai thuốc tẩy?- Tôi hỏi bà chị xinh đẹp
– Đây e, 10k,- Chị kia cười tươi rói, làm tôi càng hãnh diện với dung nhan của mình
– Dạ, chào chị e về.
Tôi chào chị rồi đi ra nhà giữ xe, thoáng quá, chị Phương đi qua tôi, một mình một giỏ, cũng nặng đấy chứ. Mà không biết chị cố tình k hỏi hay là vô tình k thấy tôi thì tôi chả biết, chỉ thấy buồn, buồn gì đâu mới gặp tối qua mà giờ nàng và ta đã xa cách.
Lấy hết can đảm, tôi gọi:
– Ê trẻ con! Đi chợ về đó à, nhà xa không a đón về?
Chị Phương quoắc mắt lại nhìn tôi, vẽ dữ tợn lắm, nguýt tôi một cái thật dài, đâm xuyên qua tim tôi luôn ấy. Nhưng tôi lì rồi, chọc gái quen rồi, sợ chi…Tôi chạy lại đỡ lấy giỏ của e nó,
– Hi, chị để e cầm cho, giỏ nặng thế này mà, – Tôi ga lăng chứ bộ…
– Thôi khỏi, k dám làm phiền ng lớn.- Chị Phương lạnh lùng, toan hất tay tôi ra, nhưng a đề phòng cả rồi e ạ
Tôi giật lấy cái giỏ, nũng nịu:
– Thôi mà chị, e xin lỗi mà, e chỉ gọi đùa thôi, chị giận e thật đấy à, e xin lỗi mà…hi,,
Chị véo tôi một cái rõ là đau, mà tôi nào dám la lên, cố nhịn…a nhịn, sau này lỡ đâu a tán được rồi thì a trả thù sau, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà.
– Không đau à? Sao k la? Véo cãi nữa nhé?- chị Phương dọa tôi
– Hi, dạ thôi, e đau,- tôi phân trần, k có thì chết nữa.
– Em đi mua gì đây?- chị nhìn vào thấy tôi cầm chai gì rồi mà còn giả bộ, a đánh phát giờ.
– Dạ, e mua chai này về giặt thử chơi, thử nghiệm khoa học mới chị à,- Tôi dí dỏm
– Xì! Cái áo hôm qua chứ giề?…lười nhỉ? Để mốc luôn. Chị đoán, nhưng trúng phốc rồi.
– Đâu có, e giặt hôm qua rồi, còn ở nhà kìa, sạch tươm..- tôi chống chế
Buồn ghê, tật xấu gì cũng phơi ra trước mặt e nó rồi, thấy tôi lúng túng chắc e nó cũng hiểu rồi, nên tôi lãng qua chuyện khác.
Nói rồi tôi cũng xin được áp tải nàng và hàng về tới đầu kiệt
– Chị nấu cho ai mà mua nhiều đồ thế này.?- Tôi hỏi cho có lệ
– Ừm, hôm nay người yêu chị ra thăm nên chị phải chiêu đãi e à?….chị Phương nói với giọng điệu vui vẻ lắm
Còn tôi, ngay lúc này đây, đang đi trên chiếc xe đạp cùng nàng, lúc nãy tôi cứ tưởng đang ở trên mây, vui thật, bây giờ, tự nhiên, không phải là bịch nữa, mà tôi lao đầu xuống tận tít địa ngục nốt. Trái tim tôi ngừng đậm, mắt ngừng nhìn, tôi chả nghĩ được gì nữa,. Trong tôi bây giờ chỉ tồn tại hai chữ: “Quá Buồn”…