Nhật ký A - B

Chương 34: Ngoại truyện 01 phần 1


Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 34: Ngoại truyện 01 phần 1

2009. 2. 12
“Thật ngại quá… Thật ngại quá…”
Lương Kiến Phi lướt qua từng người một, không tránh khỏi nói những lời trên, cô đeo một chiếc ba lô thật to trên vai, tay cầm một cái hộp giấy đi trên thang cuốn tự động.
Nơi này không phải công ty bách hoá, cũng không phải cầu vượt, mà là phòng chờ đợi tại sân bay. Trong ba lô của cô sắp xếp đủ loại vật dụng: một tấm chăn bằng vải gai, một chai xịt, một máy tính xách tay, một bộ máy chơi game, một gói trà, một cuốn tiểu thuyết của Seishi Yokomizo, một bộ sách Lonely Planet trên bìa viết “ITALIA”, một bao khăn giấy, một bao khăn ướt, một máy tính năng lượng mặt trời, và một hộp kẹp giấy…
Mấy thứ này không phải của cô mà thuộc về nhà văn bán chạy nhất tiếng tăm lừng lẫy kia – Hạng Phong. Về phần cái hộp giấy trên tay, bên trong là thứ mà Hạng đại tác gia căn dặn ngàn vạn lần bảo cô phải mang lên máy bay: gối mát xa chạy bằng điện.
Lương Kiến Phi vượt qua va li hành lý thật lớn, nhảy xuống thang cuốn tự động, ba bước rồi hai bước, cô thở hồng hộc đến trước mặt Hạng Phong: “Tôi đến rồi…”
Hạng Phong đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha rộng lớn trong phòng quý khách nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được thanh âm của cô, anh không chút hoang mang mà ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Ờ.”
Lương Kiến Phi hít sâu một hơi, cô tự hỏi mình là người không có lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, nhưng gặp mặt Hạng Phong, kiên nhẫn của cô thường thường biến mất trong vòng một phút đồng hồ.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn duy trì khoảng cách nửa mét, cô ngơ ngẩn nhớ lại tại sao mình ở đây.
Trước tết nguyên đán một ngày, giám đốc tìm cô nói chuyện, buổi chiều hôm đó rất nhiều đồng nghiệp đã tan ca sớm, chỉ còn lại mình cô ở trước máy tính hết sức chăm chú chỉnh sửa bản thảo. Giám đốc đút hai tay vào túi, gõ cửa phòng không đóng của cô, nói: “Có một việc tốt giao cho cô.”
Cô ngẩng đầu yên lặng nhìn anh ta một cái, trong lòng lại nghĩ nhất định không phải là chuyện gì tốt.
“Lễ tình nhân đi Ý, thế nào?”
Cô sửng sốt nửa ngày, nói không ra lời.
“Công ty ra tiền.” Giám đốc lại nói thêm.
Cô vẫn không dám tin tưởng, suy nghĩ vòng vo, cuối cùng cô chần chừ hỏi: “Tôi với anh?”
“Sao có thể… Là cô và Hạng Phong. Nói chính xác thì, là cô đi theo anh ta.”
“Hạng Phong?!”
“Còn nhớ tập sách nhiếp ảnh lần trước nói phải xuất bản không? Bây giờ chủ đề đã định rồi, gọi là ‘lễ tình nhân trong mắt họ’. Tôi đã bàn xong với các nhà văn nổi tiếng hiện nay, mọi người liền thừa dịp lễ tình nhân đi một chuyến ‘hành trình lãng mạn’, cô – tôi đã nói với Hạng Phong, nơi được chọn là Ý.”
Lương Kiến Phi thở dài một tiếng, cô còn muốn vùng vẫy: “Anh xác định là tên Hạng Phong kia biết chụp ảnh sao? Tôi rất nghi ngờ anh ta là đồ ngốc ngay cả máy chụp hình cũng không biết sử dụng.”
“Chắc là không đến mức đó,” giám đốc nghe cô nói như vậy có chút lo lắng, “Ngay cả đứa ngốc như tôi cũng biết sử dụng máy chụp hình đấy.”
Nhưng mà, mặc dù cuối cùng không ai đi chứng thực Hạng Phong có biết sử dụng máy chụp hình hay không, chuyến đi Ý lần này vẫn hừng hực khí thế mà tiến hành theo kế hoạch. Vì thế đêm nay, đôi nam nữ thích làm trái nhau này bắt đầu ‘hành trình lãng mạn’ của bọn họ mà không biết con đường phía trước như thế nào.
Khi đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ rưỡi, nhân viên đến thông báo hành khách có thể lên máy bay, Hạng Phong đứng lên, bước chân không có chút chần chừ. Lương Kiến Phi giật giật bả bai, trên lưng đeo chiếc ba lô nặng nề kia, cô tức giận suy nghĩ, nếu không phải thấy giám đốc “đau khổ cầu xin”, có chết cô cũng không đồng ý đến hầu hạ vị nhà văn bán chạy nhất này!
Bởi vì tính chất của tập nhiếp ảnh này một nửa là công ích, Hạng Phong chủ động nêu ra không thu một phân tiền, giám đốc vì cảm ơn anh mà sảng khoái đặt vé máy bay khoang hạng nhất. Hành khách không nhiều, hai người ở thoải mái, chỗ ngồi rộng rãi, Hạng Phong rất làm ra vẻ quý ông mà nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho Kiến Phi.

“Cám ơn.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô chẳng có ý muốn cảm ơn.
“Không khách khí, dù sao cả chuyến đi đều là ban đêm, chẳng có phong cảnh đáng nói.” Anh khoanh tay, lơ đểnh giành cái hộp giấy trong tay cô, anh lấy ra gối mát xa chạy bằng điện, sau đó còn trả lại cái hộp cho cô.
“…” Anh thật coi cô là bảo mẫu?!
Lương Kiến Phi muốn bỏ ba lô vào ngăn chứa hành lý, nhưng Hạng Phong không cho phép, lý do là trong đó chứa rất nhiều thứ mà anh muốn dùng bất cứ lúc nào, bởi vậy tốt nhất là đặt ở dưới chân.
“Sử dụng bất cứ lúc nào?” Cô trừng anh, “Nếu là khăn giấy và sách thì không tính, xin hỏi anh máy tính và kẹp giấy dùng cho việc gì?”
Đại tác gia nhún vai, không trả lời.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, Hạng Phong nằm lên cái gối mát xa chạy bằng điện, trên đùi là tấm chăn bằng vải gai, trong tay là tiểu thuyết của Seishi Yokomizo, anh giống như là đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà mình.
“Thật phục anh…” Lương Kiến Phi nói thầm một tiếng, cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn dưới chân dần dần xa, máy bay tiến vào tầng mây rồi vượt lên trên, cuối cùng là một không gian tối đen yên tĩnh.
Trà và khăn giấy nhanh chóng được sử dụng, nhìn dáng vẻ nhàn rỗi của Hạng Phong, cô lại muốn nhào đến xé đi mặt nạ giả nhân giả nghĩa của anh.
“Xem phim đi.” Đôi mắt Hạng Phong vẫn dán vào trang sách, ngón tay lại chỉ màn hình tinh thể lỏng trước mặt Lương Kiến Phi.
“Không cần,” cô dỗi, “Tôi muốn đi ngủ.”
“Không được ngủ.”
“Tại sao?” Cô trừng anh.
Tầm mắt anh rốt cục đặt trên người cô: “Bởi vì lúc chúng ta tới nơi là buổi tối.”
“Tôi càng muốn ngủ.” Cô trừng mắt liếc anh một cái rồi nhắm mắt lại.
Nói là quá buồn ngủ còn không bằng nói cô muốn đối nghịch với anh, hoặc là cô không muốn để cho anh trong chuyến đi dài này có cơ hội sai khiến cô…
Suy nghĩ một chút, Lương Kiến Phi thật sự tràn đầy phẫn nộ trong giấc ngủ. Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại vài lần, lần đầu tiên, cô nhìn thấy Hạng Phong nhờ ánh đèn trên đỉnh đầu mà đọc sách, anh quay đầu liếc cô một cái, rồi vươn bàn tay thật to kéo mi mắt cô xuống. Lần thứ hai cô bị lạnh mà tỉnh, cô hoảng hốt nói ra một câu, sau đó nhìn thấy anh đặt vật gì đó trên người cô. Lần thứ ba cô mở to mắt, không nhìn thấy mặt anh, chỉ trông thấy tấm chăn trên đùi anh.
2009. 2. 13
Sau khi Lương Kiến Phi thực sự thức dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang chiếu vào. Cô miễn cưỡng mở to mắt, muốn duỗi thắt lưng, nhưng phát hiện cánh tay mình tê dại. Trước mắt vẫn là tấm chăn kia, cô xoay đầu rồi ngẩng lên, cô mới ý thức được mình tựa vào cái gối mát xa chạy bằng điện… ở trên vai Hạng Phong.
Cô đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh. Hạng Phong đã thức dậy từ lâu – cô thậm chí không thể xác định anh có ngủ hay không – cuốn sách trên tay đã đổi thành 《Lonely Planet》bìa màu xanh.
“Tôi không có…” Cô kéo tóc, lắp bắp nói không ra lời.
“Ừ,” anh lặng lẽ lật qua một trang giấy, không hề nhìn cô, “Không chỉ có thế, nhìn thấy vết nước đọng trên áo sơ mi của tôi không?”
“?”

“Đó là nước miếng của cô.”
Cô hạ tầm mắt, như lời anh nói, trên chiếc áo sơ mi Oxford(một nhãn hiệu áo sơ mi) màu xanh nhạt có một vệt nước mỏng… Cô không biết nên nói gì, vì thế cứ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cô chột dạ bắt đầu thu xếp lại ba lô.
“Còn 15 phút nữa sẽ hạ cánh.”
“À…” Cô càng chăm chỉ thu xếp hơn.
Cho đến khi hai người xuống máy bay, lúc lấy hành lý hướng đến lối ra, Lương Kiến Phi mới bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó rồi nói: “Này! Không phải anh nói chúng ta đến Rome vào buổi tối sao?”
Thế nhưng hiện tại, cách cửa kính, cảnh sắc bên ngoài lại chiếu sáng tươi đẹp.
“Tôi gạt cô,” trên mặt Hạng Phong không có một chút ý tứ áy náy, “Nếu tôi nói với cô ‘Lương Kiến Phi, cô nên ngủ’, cô sẽ thực sự nghe lời tôi sao?”
Lương Kiến Phi cắn chặt răng, thiếu chút nữa cô đã phát ra loại âm thanh rít lên mà được Hạng Phong coi là không lễ phép.
“Nếu muốn đối phó với người luôn làm trái cô rất đơn giản, chỉ cần động não.” Anh mỉm cười ngầm kết luận, sau đó kéo hành lý đi đến lối ra.
Cô rốt cục vẫn nhịn không được mà nghiền đầu lưỡi rít lên một cái, Hạng Phong quay đầu lại trừng cô, cô cúi đầu xuống, đuổi theo. Vừa đi cô vừa nhắc nhở trong đầu mình: công tác, đây là công tác!
Tới đón bọn họ là một người đàn ông trung niên nhìn qua khoảng 40, 50 tuổi, dáng người ông ta không cao, ông ta mặc một chiếc áo khoác da và đội mũ da, ông ta cười hì hì giới thiệu bản thân: “Tôi họ Đường.”
“Đường tiên sinh.” Lương Kiến Phi lịch sự cúi người.
Đường tiên sinh lái một chiếc xe màu trắng, cô chưa từng thấy qua biển hiệu của loại xe này, bên trái là chữ thập đỏ trên nền trắng, bên phải là một con rắn uốn lượn. Xe chở bọn họ chạy trên đường cao tốc, cảnh tượng ngoài cửa sổ xa lạ nhưng quen thuộc, Kiến Phi không khỏi suy nghĩ, có lẽ con đường đi thông sân bay của toàn bộ thế giới đều giống nhau, ngoại trừ cây cối bên ngoài màu xanh lá cây thì cũng chỉ có bầu trời xanh thẳm rộng lớn, màu xanh này nói như thế nào nhỉ, nhưng lại khiến cô cảm động muốn khóc.
“Thượng Hải hiếm có bầu trời xanh như vậy à…” Hạng Phong nói thay lời trong lòng của cô, anh cũng nghiêng người, cùng cô nhìn bầu trời quang đãng, anh khẽ nhíu mày, không biết có thích hay không.
“Đúng vậy, hai ngày nay thời tiết ở Rome tốt lắm.” Đường tiên sinh vừa lái xe vừa cười phụ hoạ.
“Ừm…” Hạng Phong vẫn nhìn bầu trời, anh khẽ nói một tiếng như đang suy nghĩ gì đó, “Rất hợp với chủ đề của tôi.”
“Chủ đề?” Lương Kiến Phi nhịn không được hỏi.
Anh nhìn cô một cái, lúc này cô mới phát hiện khuôn mặt anh gần trong gang tấc, tầm mắt của anh lại chuyển qua ngoài cửa sổ: “Đúng vậy, tôi có chủ đề của tôi.”
Xe chạy khoảng một giờ, rốt cục đi vào trung tâm thành phố Rome. Nơi này khác vùng ngoại thành ở chỗ, đến nơi mọi người mới chính thức cảm thấy vẻ cổ xưa của Rome. Nhiều con đường được lát bằng đá sỏi nhờn và cũ xưa, lốp xe chạy trên sỏi đá xóc nảy giống như vang lên bên tai âm thanh của xe ngựa đinh đinh đang đang. Kiến Phi bỗng nhiên nghĩ đến trong 《 Bá tước Monte Cristo》 có miêu tả lễ hoan lạc, nếu nói Paris là một thành phố lãng mạn đến tận trong xương cốt, như vậy Rome chính là một nơi thích hợp nhất để gặp gỡ tình yêu.
Khách sạn tại quảng trường Navona là một kiến trúc baroque*màu trắng ngà, đại sảnh của khách sạn quả thực giống như một phòng triển lãm, bày đặt các tác phẩm nghệ thuật cổ xưa. Nhân viên lễ tân mang theo giọng tiếng Anh rất nặng, rất khó hiểu, nhưng trên mặt cô ấy vẫn luôn duy trì nụ cười niềm nở mê người. Lúc đi ngang qua hành lang, Kiến Phi trộm nhìn tấm gương nhếch miệng, cô phát hiện bản thân mình dù cười thế nào cũng không giống cô ấy, vì thế Kiến Phi hơi nản lòng.
(*) Baroque là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18.
“Cô vẫn không nên cười như vậy?” Hạng Phong đi ở phía trước, không quay đầu lại mà nói.

“?” Cô trừng mắt nhìn cái ót của anh một cách vô ích.
“Cô thích hợp cười lạnh, hoặc là ngoài cười nhưng trong không cười.”
Lương Kiến Phi rất muốn ném chiếc ba lô nặng nề trên lưng mình, nhưng Hạng Phong đã vào phòng anh đóng cửa lại.
Đợi đến khi hai người thu xếp ổn thoả và thay quần áo, lúc họ từ khách sạn mang theo máy chụp hình xuất phát thì đã qua buổi trưa một chút. Rome ấm áp hơn Thượng Hải, bởi vì những toà nhà cao tầng cho nên ánh mặt trời gần như chiếu vào mỗi góc của thành phố khiến người ta cảm thấy một hạnh phúc khó hiểu.
“Hai người muốn đi đâu?” Đường tiên sinh ngồi ở ghế lái, quay đầu lại hỏi.
“Việc này…”
Ngay lúc Kiến Phi trầm tư suy nghĩ thì Hạng Phong nói: “Đền Pantheon, đài phun nước Trevi, quảng trường Tây Ban Nha, ‘cái miệng của sự thật’, đấu trường La Mã, Castel Sant’Angelo.”
Đường tiên sinh cười ha ha, cuối cùng nói: “Không thành vấn đề, nhưng bây giờ đã qua giữa trưa, trừ phi chúng ta giống ‘công chúa Ann’ và ‘Joe’ theo đuổi thời gian, nếu không trong vòng một ngày cũng không đi được nhiều nơi như vậy, tôi đề nghị hai người có thể bắt đầu từ chỗ xa trước, ví dụ như đấu trường La Mã hoặc ‘cái miệng của sự thật’.”
“Được,” Hạng Phong gật đầu, “Nhưng trước đó tốt nhất nên mang chúng tôi đi lấp đầy bụng trước.”
Xe lên đường, Kiến Phi rất hứng thú với việc ăn trước, nhưng cô nhịn không được hỏi: “ ‘Công chúa Ann’ và ‘Joe’ là ai?”
Hạng Phong ngoảnh đầu nhìn cô rồi lại quay đi chỗ khác.
“Lương tiểu thư, cô không biết sao?” Đường tiên sinh lái xe vòng quanh một đài phun nước, “Cô chưa xem qua 《 Roman Holiday 》 à?”
“A -” Cô bừng tỉnh hiểu ra, rồi chỉ vào Hạng Phong, “Đây là chủ đề lễ tình nhân của anh?”
Anh mỉm cười gật đầu, chẳng qua nụ cười kia rất có lệ.
Thực ra thành phố Rome cổ xưa cũng không lớn, từ quảng trường Navona đến đấu trường La Mã chỉ khoảng nửa giờ. Đường tiên sinh dẫn họ đến một quán cà phê ở trong hẻm nhỏ lân cận, họ chọn cà phê và sandwich, có lẽ Hạng Phong thật sự đói bụng, miếng sandwich lớn hơn bàn tay kia anh ăn một hơi đến ba phần. Tâm tư của Kiến Phi lại hoàn toàn không để trên đồ ăn, cô kinh ngạc phát hiện, mặc dù buổi chiều là thời gian làm việc nhưng bên trong quán cà phê và nhà hàng ở xung quanh lại chật ních người, tốp năm tốp ba người Ý vây quanh chiếc bàn nói chuyện phiếm, uống cà phê, ăn bữa sáng, tựa như ngày nghỉ trong ấn tượng của cô.
Lúc ăn xong ra khỏi quán cà phê, Đường tiên sinh chỉ phương hướng cho Hạng Phong, sau đó ông ta xoay người hướng đến bãi đậu xe.
“Ông ấy… ông ấy không cùng đi với chúng ta sao?” Kiến Phi hỏi.
“Lúc tôi làm việc không quen có người khác ở bên cạnh.” Nói xong, Hạng Phong lấy ra máy chụp hình, bắt đầu chọn cảnh.
“Tôi cũng có thể đi sao?”
Anh nhấn nút chụp vài lần, sau đó quay đầu nhìn cô: “Tôi không coi cô là ‘người’.”
Lương Kiến Phi trừng mắt, nhưng đại tác gia làm như không thấy mà bắt đầu làm việc.
Đấu trường La Mã hiện giờ là một di tích được bảo vệ, nửa bức tường bị hỏng nửa còn lại dựng đứng trên bãi cỏ là một dấu hiệu thú vị của thành phố Rome.
“Công chúa và người phóng viên kia đã tới nơi này sao?” Kiến Phi ngẩng đầu nhìn những đồ vật khổng lồ trước mặt, cô nheo mắt lại.
“Đã tới,” Hạng Phong chọn cảnh ngắm kính, ngón tay anh điều chỉnh độ mở ống kính, “Bọn họ quan sát trường đấu thú, nhưng đáng tiếc tầng thứ ba hiện tại không mở cửa cho du khách.”
“… Làm sao anh biết?”
Anh đeo máy chụp hình cồng kềnh trước ngực, ánh sáng mặt trời chiếu lên đỉnh đầu anh, mái tóc màu đen vốn có mơ hồ hiện ra ánh sáng: “Trên thế giới này có một thứ gọi là ‘sách’. Sách có thể cho chúng ta biết rất nhiều điều, chỉ là những thứ ấy chúng ta muốn biết hay không muốn biết.”
“Trên thế giới này có chuyện anh không muốn biết sao?”

“Có.” Bọn họ đi vào trường đấu thú, khán đài hình tròn bây giờ rất cũ nát, giống như là hòn đá bị vứt bỏ lâu năm.
“Ví dụ như?” Cô đi theo sau anh, bỗng nhiên tầm nhìn trống trải rơi vào ánh mắt khiến cô sửng sốt.
“Ví dụ như,” anh mỉm cười, “Ví dụ như trong bộ não xoay vòng nhanh chóng của cô cuối cùng ẩn dấu những điều gì.”
“Tôi còn nghĩ rằng anh rất muốn biết,” cô ghé vào cạnh lan can quan sát phía dưới, “Chính cái đó gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng.”
“Giữa trí tuệ cấp cao và trí tuệ cấp thấp, có đôi khi rất khó phù hợp.”
Kiến Phi quay đầu nhìn anh, bởi vì ánh mặt trời rất chói mắt, cô không thể không nheo mắt lại, cho nên cô không phân biệt rõ ràng khoé miệng mỉm cười của Hạng Phong cuối cùng là khinh thường hay là dung túng.
Từ trường đấu thú đi ra, xe của Đường tiên sinh đã đợi ở bên ngoài, Kiến Phi đoán rằng bọn họ đã sớm hẹn thời gian, chẳng trách Hạng Phong liên tục xem đồng hồ khi ở bên trong trường đấu thú, thời gian vừa đến anh liền kéo cô đi ra.
Trạm tiếp theo là “cái miệng của sự thật”, những ai đã xem phim đều có ấn tượng sâu sắc với vẻ mặt hoảng sợ của nam diễn viên chính đẹp trai Gregory Peck sau khi với tay vào bên trong pho tượng. Dựa vào bản đồ thì đoạn đường không xa, nhưng phần lớn con đường ở Rome là một chiều, cho nên bọn họ phải chạy quanh một vòng thật lớn rồi mới đến quảng trường có “cái miệng của sự thật”.
Đường tiên sinh nói, thành phố Rome vốn có những nhà thờ nhỏ chi chít khắp nơi mà lại vắng vẻ không nổi tiếng, chủ yếu là nhờ 《Roman Holiday 》, hiện giờ mỗi ngày đều có người xếp hàng dài không biết mệt mỏi, chỉ vì muốn mình lưu danh trong sách đã từng làm một màn kinh điển với tay vào tảng đá điêu khắc kia.
Lúc bọn họ đến thì đã có người xếp hàng, hai người gia nhập vào hàng ngũ không ngắn không dài kia, Hạng Phong thừa dịp lúc rảnh rỗi chờ đợi lại bắt đầu chọn cảnh xung quanh, Lương Kiến Phi khoanh tay, cô nhịn không được muốn chế nhạo anh: “Tôi thật không hiểu, tại sao bọn họ tìm anh đến chụp ảnh chứ? Mỗi ngày anh chỉ biết ngồi trước máy tính viết tiểu thuyết đấm đá lẫn nhau, chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương thật sự.”
Anh phớt lờ cô, chỉ tiếp tục nhấn nút chụp: “Có lẽ đây là nguyên nhân bọn họ tìm tôi.”
“?”
“Có lẽ mọi người muốn biết trong mắt của một người ‘chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương thật sự’, cuối cùng lễ tình nhân có vẻ gì.”
“…” Cô bị anh chọc cười, một người bạo dạn tự châm chọc mình, cũng không coi như đáng ghét lắm.
Lúc sắp đến phiên của bọn họ, Lương Kiến Phi đột nhiên hỏi: “Này, anh nói ‘cái miệng của sự thật’ kia là thật sao?”
“Ý cô là gì?”
“Chính là… người nói dối sẽ bị trừng phạt.”
“Có thể thử xem.”
“Thử như thế nào?”
“Khi đến phiên chúng ta, tôi và cô đồng thời bỏ tay vào, rồi mỗi người hỏi đối phương hai vấn đề. Người thứ nhất phải nói thật, người thứ hai phải nói dối.”
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh trong chốc lát, không phát hiện bất kỳ thành phần xảo quyệt, vì thế cô gật đầu đồng ý.
“Được rồi,” đến phiên bọn họ, hai người đứng mặt đối mặt, Hạng Phong nói, “Bây giờ đưa tay vào đi.”
Cô làm theo.
“Bắt đầu hỏi, tôi trước,” anh nói, “Có phải cô thường cố ý bảo ông chủ của tiệm vằn thắn dưới lầu thêm hành vào trong bát không?”
Hạng Phong vừa nói xong, Lương Kiến Phi biết mình lại trúng kế, nhưng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao, cho nên cô đành phải miễn cưỡng trả lời với ba đường đen trên trán: “… Phải.”
“Tới phiên cô.” Hạng Phong như là sớm đã biết đáp án, anh thong thả nhắc nhở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.