Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 32 phần 2
“Sáng hôm nay lật lịch mới phát hiện chúng ta vậy mà sắp đến tết âm lịch rồi, không biết nên vui vẻ hay là khổ sở…” Từ Ngạn Bằng tháo mắt kính xuống, dùng vải lau nhẹ tròng kính, “Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tôi vẫn rất vui vẻ khi các vị kiên trì lắng nghe tiết mục ‘Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu’ của chúng tôi vào mỗi chiều thứ ba từ ba giờ đến sáu giờ. Hôm nay trước khi bắt đầu tiết mục, tôi muốn thông báo cho các bạn một tin tốt.”
Anh ta nhìn Hạng Phong một cái, lại nhìn Kiến Phi một cái, rồi mới hài lòng nói: “Hôm nay hai vị cộng tác của tôi bởi vì tạm thời có việc cho nên phải kết thúc phát sóng trước một giờ, nói cách khác… Khụ khụ, từ năm giờ đến sáu giờ là thời gian vui chơi dành riêng cho Ngạn Bằng và tất cả người hâm mộ!”
Bài nhạc nền truyền đến loa, thanh âm kèn saxophone, trống và còi, Hạng Phong không khỏi nghiêng đầu nhìn anh ta, rất muốn đạp một cước trên lưng anh ta.
“Được rồi, vậy tin tức thú vị trong tuần qua có gì nhỉ?” Ngạn Bằng hà hơi vào hai tròng kính rồi mới đeo lên.
“Là về ‘mặt’.”
“Mặt?”
“Đúng vậy,” Hạng Phong gật đầu, “Người mắc bệnh ‘chứng mù mặt’ bình thường không phân biệt được khuôn mặt của bất kỳ người nào, hoàn toàn tương phản với người mắc bệnh ‘chứng mù mặt’ chính là một người phụ nữ 38 tuổi ở New York, Mỹ, Jennifer lại có một khả năng nhận ra khuôn mặt vượt xa người thường —— cô ấy chưa bao giờ quên những khuôn mặt mà mình đã từng thấy qua, cho dù là người gặp thoáng qua cách đây 20 năm trước tại ga tàu điện ngầm, khả năng ‘chứng siêu trí nhớ’ của Jennifer khiến các chuyên gia y học cảm thấy nghi hoặc, bọn họ đã bắt đầu triển khai nghiên cứu ‘chức năng nhận thức khuôn mặt’ của não cô ấy, họ cũng hy vọng từ trên người cô ấy tìm được sự bí ẩn của ‘phân biệt khuôn mặt con người’, nhờ đó thậm chí giúp đỡ chữa khỏi cho những người mắc bệnh ‘chứng mù mặt’ không nhớ được bất kỳ khuôn mặt nào.”
“Cho nên,” Lương Kiến Phi nói, “Cô ấy chỉ là có trí nhớ vô cùng tốt, hay là nói về phương diện phân biệt khuôn mặt thì cô ấy mạnh hơn?”
“Tôi nghĩ hẳn là điều sau.” Anh không nhìn cô, hơn nữa anh đoán rằng cô cũng không nhìn anh.
“Ồ…” Cô phát ra một tiếng cảm thán, sau đó không lên tiếng nữa.
Hạng Phong tiếp tục đọc: “Jennifer nói, lúc đầu cô ấy phát hiện mình có điểm không giống người thường là vào một lần cùng người nhà ra ngoài đi nghỉ. Lúc đó, ở trên máy bay cô ấy thấy được một người diễn viên không nổi tiếng, cô chỉ xem qua anh ta một lần trên TV thì lập tức nhận ra anh ta. Người nhà của Jennifer không tin lời cô ấy, nhưng sau khi bọn họ cùng nói chuyện với người diễn viên này, kết quả chứng minh lời nói của cô ấy quả nhiên chính xác.”
“Nhưng mà, mãi cho đến sau khi Jennifer lên đại học, cô ấy mới thật sự nhận ra điểm khác biệt của mình. Jennifer nhớ lại nói: ‘Lúc đầu tôi mới vào đại học cũng quen biết rất nhiều người sau vài tuần, tôi gần như nhớ kỹ khuôn mặt của những người bạn học đã từng gặp qua, mặc dù thời gian chúng tôi gặp nhau có ngắn ngủi bao nhiêu, ba tuần sau tôi lại tham gia một buổi tiệc của trường gặp lại một số người quen, nhưng bọn họ không nhớ tôi. Lúc ấy tôi suy nghĩ, những người này chắc đang giả vờ, ba tuần trước chúng tôi còn ở trong tiệc buffet của trường gặp qua 30 giây, tôi không thể tin bây giờ bọn họ không biết tôi.’ Nhưng trên thực tế, những người bạn kia quả thực không nhớ cô ấy.”
“Đó là việc đương nhiên,” Ngạn Bằng chìa hai tay nhún vai, “Nếu không phải lời nói của anh có vẻ rất thực, quỷ mới nhớ được lúc nào gặp anh ở nhà ăn trong nửa phút.”
Hạng Phong phớt lờ anh ta, tiếp tục đọc: “Jennifer nói, mặc kệ khuôn mặt có hình dạng gì, chỉ cần cô ấy thấy qua một lần, sau khi cách nhau bao nhiêu năm cô ấy cũng sẽ không quên. Cho dù là người cô ấy gặp lúc nhỏ, cho dù là người gặp cách đây 20 năm trước tại ga tàu điện ngầm, cho dù tóc đã bạc, trên mặt có nếp nhăn, nhưng nếu Jennifer gặp lại anh ta lần nữa, cô ấy vẫn sẽ nhớ rõ anh ta là ai.”
“Trời à! Nói cách khác, tôi có hoá thành tro thì cô ấy vẫn nhận ra tôi! Bị người phụ nữ như vậy quấn vào chẳng phải là rất đáng thương…” Ngạn Bằng cười khổ.
“Chẳng lẽ anh hy vọng tất cả bạn gái trước của anh đều quên anh?” Lương Kiến Phi cười chế nhạo nói.
“Đứng ở góc độ của một tình thánh mà nói -”
“- Tình thánh?” Hạng Phong nhíu mày.
Từ Ngạn Bằng lộ ra một nụ cười tự cho là quyến rũ nhất: “- Đúng vậy, theo góc độ của tình thánh mà nói, tôi đương nhiên hy vọng tất cả các cô gái yêu tôi đều có kỷ niệm tốt đẹp về tôi.”
“Tôi nghi ngờ chuyện này rất khó.” Lương Kiến Phi nhắc nhở một cách vô tình.
“Nhưng mà đứng trên góc độ của một người đàn ông tốt mà nói -”
“-Người đàn ông tốt?” Hạng Phong lật qua trang sau của bản thảo, chuẩn bị đề tài tiếp theo.
“Đúng vậy,” Từ Ngạn Bằng hơi nghiến răng nghiến lợi, “Theo góc độ của một người đàn ông tốt bị hai người cộng tác xía vào mà nói, tôi hy vọng các cô ấy có thể quên tôi, như vậy họ mới có thể tốt hơn khi bắt đầu một đoạn tình cảm tiếp theo.”
“Các cô ấy sẽ – hơn nữa không thể chờ đợi được.” Kiến Phi gật đầu.
“Như vậy…” Hạng Phong bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, “Phụ nữ phải hoàn toàn quên đi một đoạn tình cảm thì mới có thể đi vào một đoạn tiếp theo sao?”
“Có lẽ,” cô chần chờ mà gật đầu, “Đây là điều kiện cần có, không phải điều kiện đầy đủ.”
“?”
“Có nghĩa là, nếu con người muốn đi vào một đoạn tình cảm tiếp theo thì phải quên đi đoạn kia, nhưng cũng không phải đã quên tình cảm của đoạn thời gian kia thì nhất định có một sự khởi đầu mới.”
“Tại sao?” Anh nhìn cô không chớp mắt.
“Bởi vì…” Cô rốt cục ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nhấp nháy.
“Bởi vì sợ hãi? Hoảng hốt?”
“Không hoàn toàn đúng…” Cô cúi đầu, không hề nhìn anh.
“Vậy thì vì sao?” Anh nhướng mày, lần đầu tiên phát hiện Lương Kiến Phi là một người ngoan cố trong tình cảm.
“Bởi vì đã từng đồng cảm…” Lúc này, Từ Ngạn Bằng chợt thản nhiên nói, “Bởi vì đã từng chịu tổn thương, cảm thấy đau khổ, cho dù đã lãng quên, đã không quan tâm. Thế nhưng nếu lúc ấy bị thương rất sâu thì rất dễ dàng gợi lại hồi ức kia, khi có một cơ hội mới xuất hiện trước mắt mình, sẽ bất giác mà nghĩ đến nỗi đau khổ trước kia, cho nên sẽ do dự, sẽ chần chừ, mặc kệ sự hấp dẫn trước mặt có bao nhiêu to lớn …”
“…”
Ngạn Bằng thở dài, phát hiện Hạng Phong và Lương Kiến Phi đều nín lặng nhìn anh ta, vì thế anh ta chớp mắt, vô tội hỏi: “Tôi nói sai rồi sao?”
Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, lại không hẹn mà cùng trầm mặc.
“Cho nên à,” anh ta có kết luận, “Mặc kệ là ‘chứng mù mặt’ hay là ‘chứng siêu trí nhớ’, con người chỉ cần sống trên thế giới này thì tất nhiên có nỗi đau thầm kín của mình.”
“Nếu là anh, anh hy vọng bạn gái của anh có ‘chứng mù mặt’ hay là ‘chứng siêu trí nhớ’?”
Từ Ngạn Bằng nheo mắt lại suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhanh không chậm nói: “Tôi hy vọng cô ấy có ‘hội chứng rối loạn kích thích bộ phận sinh dục dai dẳng’.”
“…”
Hạng Phong nâng bàn tay nhìn vào đồng hồ, đã 5 giờ 3 phút, chiếc xe SUV màu xanh đậm của Lương Kiến Phi chậm rãi ngừng lại trước mặt anh, anh mở cửa xe ngồi vào trong, mang dây an toàn, sau đó nói với cô: “Đi thôi.”
Có lẽ bởi vì kỳ nghỉ năm mới sắp đến, cửa thu phí trên đường cao tốc có vẻ hơi chen chúc, Lương Kiến Phi không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ vào cửa kính xe, không có nhịp điệu gì.
“Em có thể im lặng một chút không?” Hạng Phong nhịn không được nói.
Cô giương mắt nhìn anh, bỏ ngón tay xuống, rồi mở radio trong xe, lập tức truyền đến thanh âm sung sướng của Từ Ngạn Bằng: “Cuối cùng đã thoát hỏi hai vị cộng tác đáng ghét kia, không biết các bạn bè ở hệ ngân hà có phải cũng thực sự thở phào nhẹ nhõm hay không?…”
“Em cứ gõ cửa xe đi.” Anh đầu hàng.
Lương Kiến Phi cười tắt radio, bên ngoài trời mưa nhỏ, xe chậm rãi chạy trên đường, trong sự yên tĩnh chỉ nghe được thanh âm của cần gạt nước soàn soạt trên kính xe.
Hạng Phong nhìn ngoài cửa sổ: “Nếu bây giờ bỗng nhiên một trận tuyết lớn rơi xuống, chúng ta bị kẹt trên đường cao tốc, em sẽ làm như thế nào?”
“Uhm…” Lương Kiến Phi trầm ngâm trong chốc lát, “Tôi sẽ chờ. Bởi vì ngày hôm sau nhất định sẽ có người đến cứu tôi.”
“Nếu ngày hôm sau không ai đến thì sao?”
“Vậy đợi một ngày nữa.”
“Ngày thứ ba vẫn không ai đến.”
“Tôi sẽ đem những thứ có ích lập tức rời khỏi nơi này.”
“Vậy tại sao em không đi vào ngày đầu tiên?”
“Bởi vì trong ngày đầu tiên không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Cho nên,” anh thu hồi tầm mắt, nhìn cô ở bên cạnh, “Đi ra bước đầu tiên là khó khăn nhất, nhưng thực ra cũng không nhất định khó khăn như trong tưởng tượng.”
“…” Cô chu miệng, “Anh thật sự là một người đàn ông đáng sợ.”
“Vì sao?” Anh có chút không vui.
“… Không có vì sao.”
Anh giận dỗi quay đầu đi chỗ khác, nghĩ thầm: người đáng sợ nhất là em mới đúng.
Rốt cục qua cửa thu phí, bởi vì trời mưa, xe trên đường cao tốc đều chạy chậm lại, bọn họ trầm mặc trên đường, cho đến khi xuống đường cao tốc, Lương Kiến Phi hướng về anh hỏi đường, lúc đó anh mới trả lời cứng nhắc.
Buổi họp thường niên vẫn tổ chức ở khách sạn năm sao như năm ngoái, khi bọn họ đến nơi, gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng ăn uống ồn ào của bữa tiệc trong đại sảnh. Bởi vì tới muộn, cho nên xe đã đậu đầy ở ga ra trong lòng đất gần thang máy, bọn họ chỉ có thể đậu ở trong góc. Hạng Phong xuống xe, lập tức hướng đến thang máy, Lương Kiến Phi khoá xe rồi nhanh chóng theo sát đi sang đó.
Hoặc là chính xác hơn, cô chạy nhanh đuổi theo anh.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm “két, két”, anh cảm thấy cô đến gần vài bước, gần như là theo chặt phía sau anh.
“Anh đã từng viết một vụ án mưu sát, người bị hại chính là bị giết tại ga ra trong lòng đất không người,” Hạng Phong điềm nhiên như không mà dừng lại bước chân, anh ngẩng đầu chỉ trần nhà, “Bởi vì cô ấy trông thấy con chuột trên bóng đèn, nên không phát hiện hung thủ ở phía sau đang tới gần từng bước…”
Lương Kiến Phi bất giác nhìn theo ánh mắt của anh về phía trần nhà, anh lặng lẽ vươn tay, vỗ nhẹ trên lưng cô một cái.
“A!…” Cô hét lên và xoay người, nhìn xung quanh một chút, sau đó cô phát hiện là trò đùa quái đản của anh, cô phẫn nộ trừng anh.
Hạng Phong cười ha ha, tiếp tục đi về phía thang máy, Lương Kiến Phi muốn phát cáu, nhưng vẫn theo kịp anh, thậm chí chìa tay nắm cánh tay anh.
Lúc chờ thang máy, anh mỉm cười tiến đến trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt cô: “Anh cho rằng, làm biên tập tiểu thuyết trinh thám hai năm nay, em đã quen với việc này.”
Cô quay mặt sang chỗ khác, ra vẻ giận dỗi.
Nhưng không biết tại sao, anh thích xem dáng vẻ này của cô nhất. Vì thế anh thường hay cố ý trêu chọc cho cô giận.
Bọn họ đi thang máy đến lầu hai, cửa thang máy vừa mở ra, hai người bị cảnh tượng náo nhiệt làm hoảng sợ. Trên tấm thảm màu đỏ ở hai bên là đủ loại lẵng hoa, trên mặt đất là giấy vụn và ruy băng màu sắc rực rỡ, trước cửa lớn phòng tiệc có một chiếc bàn ký tên thật dài, rất nhiều người đứng xung quanh, trên mặt mọi người đều phủ một lớp đỏ ửng, ánh mắt vui cười, giống như chưa bắt đầu uống mà đã say.
“Hạng Phong!” Một người đàn ông trung niên hơi mập đi tới bắt tay với anh, anh miễn cưỡng cười trừ, ứng phó vài câu, rồi chợt nghe thấy người đàn ông trung niên kia nói với Lương Kiến Phi quan tâm tiếp đón anh thật tốt.
Đi vào hội trường, anh nhịn không được hỏi: “Vừa rồi là ai thế?”
“Là ông chủ của chúng tôi đấy!” Lương Kiến Phi trợn mắt, như là không thể tưởng tượng nổi.
Anh kinh ngạc, chỉ về cửa: “Nhưng mà, ông chủ các người không phải là trọc… trọc…”
“Đúng vậy,” cô vừa chào hỏi đồng nghiệp vừa lườm anh, “Ông ấy dùng tiền lời từ những cuốn sách của anh mà đi cấy tóc, rất tự nhiên phải không? Sau này nếu anh cần tôi có thể giúp anh hỏi ông ấy xin danh thiếp.”
“Anh mới không cần!” Anh cũng lườm cô.
Hội trường lớn hơn năm ngoái, số bàn cũng nhiều hơn, Hạng Phong không khỏi hơi choáng váng. Bọn họ được sắp xếp ở một bàn gần sân khấu nhất, mọi người ngồi cùng bàn ân cần chào hỏi anh, anh lại cảm thấy không hiểu, mãi đến khi Lương Kiến Phi nói cho anh biết những người này cũng ngồi cùng với họ vào năm ngoái, lúc này anh hoài nghi chính mình có phải mắc ‘chứng mù mặt’ hay không.
“Cũng không thể trách anh,” Lương Kiến Phi kéo khoé miệng, thấp giọng nói, “Bởi vì nếu con người quyết định thay đổi cái gì, thời gian một năm đủ để biến hoá long trời lở đất. Ví dụ như người mập mạp kia, ông ta ước chừng nặng hơn 60 cân so với năm ngoái! Đừng kinh ngạc, còn có vị tiểu thư mang khăn lụa màu đỏ ở bên trái anh, cô ta đã đi tiêm mặt cho nhỏ lại, năm ngoái gương mặt của cô ta có thể không nhỏ hơn bồn cầu bao nhiêu… Nhưng mà đáng sợ nhất chính là ông lão ngồi đối diện anh, gần đây không biết ông ta trúng tà gì mà bắt đầu đeo kính sát tròng, còn đi nhuộm tóc.”
“Ông ta có thể gặp người nào…” Hạng Phong đến gần bên tai Kiến Phi nói.
“Tôi cũng cho là vậy…” Cô ngoài cười nhưng trong không cười.
“Này!” Một âm thanh xuất hiện trên đỉnh đầu, “Tôi cảm thấy hai người thật sự rất thích kề tai nói nhỏ.”
Hạng Phong hơi ngẩng đầu, rốt cục phát hiện khuôn mặt này anh đã gặp qua, nhưng mà trong thời gian ngắn không nhớ nổi tên cô.
“Thang Dĩnh… Sao chị lại ở đây?” Lương Kiến Phi lạnh lùng hỏi.
“Chị cũng là một trong những khách hàng của công ty em mà,” Thang Dĩnh nhéo mặt cô, cười nói, “Em còn không thừa dịp hôm nay mà lấy lòng chị.”
“…” Ngoài trợn mắt ra cô không tỏ vẻ gì khác.
“Xin chào.” Thang Dĩnh vươn tay về phía Hạng Phong.
Anh lịch sự bắt tay, vẻ mặt mỉm cười, không nói gì.
Anh còn nhớ người chị họ này của Lương Kiến Phi là một loại người khó đối phó, cho nên tốt nhất kính nhi viễn chi. May mắn lúc này người điều khiển chương trình trên sân khấu tuyên bố tiệc tối gần bắt đầu, Thang Dĩnh chưa nói gì, xoay người trở về bàn của mình.
“Này,” thừa dịp ánh đèn tối mờ, khi người điều khiển chương trình trên sân khấu nói chuyện, Hạng Phong đến gần bên tai Lương Kiến Phi, thấp giọng nói, “Tại sao anh cảm thấy cái này như là Hồng Môn Yến.”
“Ừ, anh phát hiện cũng không xem như quá muộn…”
Một lát sau, cô bỏ đi vài phút, khi trở về cầm hai phong thư trong tay, cô đưa một cái cho anh: “Chìa khoá phòng của anh.”
Anh nhận lấy, chần chờ một chút rồi hỏi: “Anh… ở với ai?”
“…” Cô cảnh giác mở to mắt, “Một mình anh.”
“À…” Hạng Phong làm bộ dường như không có việc gì mà nhét phong thư vào túi áo.
Tối nay, ai đến kính rượu anh cũng không từ chối, Lương Kiến Phi kéo ống tay áo của anh vài lần, trừng anh hoặc là nghiêm túc nhắc nhở anh, anh cũng không vì vậy mà lay động, anh thậm chí muốn kéo cô lên sân khấu khiêu vũ, cuối cùng bị cô liều mạng cản trở.
“Đừng uống nữa,” Lương Kiến Phi gần như dùng phương pháp cứng rắn mà cướp lấy chai rượu trong tay anh, cô dùng ngón trỏ chỉ vào mũi anh nói, “Anh nên trở về phòng ngủ đi.”
Vẻ mặt anh hoang mang nhìn cô, nhìn qua khoé miệng còn lộ vẻ cười ngây ngô, không phản đối.
Anh chào từng người quen biết hoặc không biết, sau đó tựa vào người cô đi ra hội trường, trong phút chốc cửa thang máy đóng lại, anh thậm chí còn có thể nghe được âm thanh gào thét ồn ào náo động trong hội trường.
Nhưng một lúc sau thế giới yên tĩnh lại, tấm thảm của Nga thật dày lót trong thang máy, anh có thể nghe được, chỉ có tiếng hít thở của mình và cô.
“Này,” Lương Kiến Phi lạnh lùng nói, “Đợi tôi giúp anh mở cửa thì tự anh đi vào, sau đó tôi sẽ đi.”
“Ờ…” Cô đang sợ gì? Sợ anh giống như năm ngoái sao?
Cửa thang máy mở ra, trong hành lang trước sau như một không có ai, cô đỡ anh nghiêng ngả lảo đảo đi đến cửa phòng, anh lấy ra phong thư từ trong túi áo đưa cho cô, cô mở cửa ra, đẩy anh trên tường, rồi xoay người muốn đi.
Anh ngã xuống, phát ra một tiếng va chạm nặng nề, sau đó không ngoài dự đoán, gương mặt của Lương Kiến Phi xuất hiện trước mắt anh.
“Hạng Phong!” Cô lắc lắc bờ vai anh, anh mở nửa mắt, lộ ra nụ cười.
Cô lại vỗ vỗ mặt anh, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Đừng nằm ở đây, ít nhất quay về trên giường đi.”
Cô đứng lên, đóng cửa lại, sau đó dìu bờ vai của anh, nhưng anh biết trọng lượng của mình, cô nghẹn đỏ mặt cũng chỉ khiến anh di chuyển vài xen-ti-mét.
Anh mở to mắt, lắc lắc chống đỡ thân thể của mình, cô dùng sức nâng lưng anh: “Hạng Phong, anh có thể đứng lên không?”
Anh gật đầu.
Cô như trút được gánh nặng: “Tôi đỡ anh lên giường nằm được không?”
Anh lại gật đầu.
Anh cũng không còn nhiều sức lực, chỉ dưới sự giúp đỡ của cô đứng lên, đi đến bên giường, nặng nề mà nằm xuống.
Lương Kiến Phi từ trên cao nhìn xuống anh, cô bất đắc dĩ thở dài, kéo bức màn, giúp anh mở đèn ở đầu giường, cô còn lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh đặt ở cạnh gối anh, sau đó cô xoay người muốn đi.
“Này…” Anh giữ chặt cổ tay cô.
“?”
“Lần trước không phải em hỏi anh… Năm ngoái có say hay không?”
“…” Cô nhìn anh, chớp mắt, không nói gì.
Anh lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Đáp án là… Không có, từ đầu đến cuối đều không có.”
“…” Vẻ mặt cô kinh ngạc, anh rất thích nhìn vẻ mặt này của cô.
“Ngoài ra…”
“?”
“… Năm nay cũng không có.”
Nói xong, anh hơi dùng một chút sức, Lương Kiến Phi ngã xuống. Dưới ngọn đèn mờ tối gương mặt của cô có vẻ trắng bệch, không có chút máu, anh xoay người ngăn chặn cô, ngón tay trái xoa nhẹ môi cô: “Tại sao không hét lên, chẳng lẽ em không sợ sao?”
Cô há hốc miệng, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra mà bắt đầu thét chói tai. Nhưng tiếng thét lập tức ngừng lại, bởi vì anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, còn có đầu lưỡi cứng ngắc của cô.
Cô bắt đầu giãy dụa, nhưng anh nắm lấy hai tay cô, đầu gối giữ chặt chân cô, khiến cô không thể động đậy – dù sao, trải qua một lần kia vào năm ngoái, anh coi như là “có kinh nghiệm”.
Cô vẫn còn giãy dụa, mỗi một đốt ngón tay của thân thể đều giãy dụa, ngay cả cái cổ cũng xoay hai bên muốn bỏ anh ra, nhưng anh cứ siết chặt không tha, sự vùng vẫy của cô là một loại bản băng, sự kiên trì của anh cũng là một loại bản băng.
Cuối cùng cô từ từ ngừng lại, anh hôn cô, rất dịu dàng, nhưng vẫn không có cảm giác đáp lại.
Bỗng nhiên anh ngẩng đầu, nhờ ánh đèn mà nhìn thấy cô, anh mới phát hiện cô đã sớm rơi nước mắt đầy mặt.
Hạng Phong thất bại gầm nhẹ một tiếng, đặt trán mình lên trán cô, nói: “Đừng như vậy, Kiến Phi… Đừng như vậy…”
“… Anh cái đồ khốn kiếp này! Sắc lang!” Cô vừa khóc vừa kêu, nhưng tiếng kêu có vẻ rất yếu ớt.
Anh lại hôn cô, nhưng không phải môi, mà là trán cô, hai má, đôi mắt, tất cả những nơi mà nước mắt cô chảy qua, anh hôn rất nhẹ nhàng, thật giống như những giọt nước mắt này đều là…thần thánh.
“Anh xin lỗi…” Anh cúi đầu lẩm bẩm mà hôn, rốt cục phát hiện thân thể của cô không chống cự anh nữa.
“Em… tay em đau.”
Thanh âm của cô chứa đựng giọng nói nghẹn ngào dày đặc, anh cảm thấy trái tim mình co rút một chút, sau đó anh kéo tay cô qua, đặt ở dưới ngọn đèn nhìn cẩn thận, cổ tay quả nhiên bị anh nắm đỏ bừng, anh khẽ chau mày nhìn cô, như là đang chờ đợi xử lý.
Lương Kiến Phi cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tay anh… không phải gãy xương sao…”
Anh dường như đăm chiêu nhìn cô, vươn tay trái kéo băng vải của tay phải.
“Tay anh lành rồi…” Cô kinh ngạc.
Hạng Phong nhíu mày – điều đó đương nhiên, người nào khi làm bá vương mà tay không tốt để ngạnh thượng cung chứ?
“Anh -” cô còn muốn nói gì nữa, nhưng anh đã cúi đầu, hôn cô một lần nữa.
Thân thể của cô đầu tiên cứng ngắc, sau đó bản năng chống cự dần dần tan biến, thuận theo độ nóng của anh mà hoà tan. Anh vươn tay phải đã tháo băng vải, cởi nút áo nhỏ bé của cô.
“Nói cho anh biết,” Anh hôn tai cô, “Áo sơ mi của em đều nhiều nút vậy sao…”
Lương Kiến Phi chỉ nhợt nhạt ưm một tiếng, không trả lời.