Nhật ký A - B

Chương 3 phần 3


Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 3 phần 3

“Xin chào buổi chiều các vị thính giả của hệ ngân hà đang lắng nghe tiết mục ‘Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu’ được phát sóng trực tiếp vào mỗi chiều thứ ba lúc ba giờ, tiết mục của chúng tôi được phát lại vào mỗi tối thứ bảy lúc chín giờ tối.” Từ Ngạn Bằng năm nay hai mươi chín tuổi, giọng nói của anh ta rất đặc biệt, giữa âm thanh trầm mạnh có mang theo sự nhẹ nhàng, mỗi lần mọi người lắng nghe tiếng nói của anh ta sẽ vô thức mà tưởng tượng ở trong đầu bộ dáng khi nói chuyện của anh ta, hơn nữa cả mười phần thính giả đều cho rằng anh ta luôn mỉm cười khi nói chuyện.
Nhưng sự thật là – anh ta gần như không có biểu cảm gì, thậm chí nếu không phải cô ngồi cạnh anh ta, nhìn thấy gương mặt của anh ta, Kiến Phi quả thật không thể đem âm thanh ấm áp cùng với khuôn mặt ở trước mắt giống như một tác phẩm điêu khắc này có quan hệ với nhau.
“Tôi là Ngạn Bằng,” sau khi bài hát chủ đề ngắn ngủi kết thúc, anh ta tiếp tục nói, “Ngồi ở bên cạnh tôi vẫn là hai người địa cầu thú vị, trước tiên chúng ta hãy nhìn lại tuần qua, xem địa cầu đã xảy ra những chuyện thú vị nào nhé.”
Âm thanh nhạc nền quen thuộc vang lên, Lương Kiến Phi nuốt nuốt nước miếng, nói: “Một người đàn ông Anh quốc cùng lúc kết hôn với hai người vợ, hưởng tề nhân chi phúc*; một người cha người Mỹ sau khi vợ qua đời đã kiêm luôn chức người mẹ, nuôi nấng hai đứa con khôn lớn, nhưng gần đây ông ta lại bị mời đến sở cảnh sát; ngoài ra…”
(*) tề nhân chi phúc: ám chỉ cuộc sống giàu sang, thê thiếp thành đàn
Cô vô thức liếc mắt nhìn người kia đang ngồi trong góc phòng thu âm, sắc mặt của anh hôm nay nhìn vẫn không tốt lắm, hai bên má thậm chí lõm xuống khiến người ta thấy rõ, cô rủ mắt xuống nhìn bản thảo, nói: “Tiểu thuyết bán chạy nhất của Hạng Phong sau khi được cải biên để đưa lên màn ảnh, các nhân vật chính vẫn trong giai đoạn lựa chọn.”
Cho đến khi những lời này nói xong, Hạng Phong từ lúc bắt đầu luôn nhắm mắt nghỉ ngơi mới bỗng nhiên mở to mắt, anh điều chỉnh tư thế ngồi một chút rồi đưa tay cầm lấy ly uống một ngụm nước.
Kiến Phi dừng một chút, tiếp tục đọc: “Một người chồng Anh quốc có hai người vợ cùng một lúc, sống ở hai nơi khác nhau, mấy năm nay anh ta luôn luôn chu toàn mọi việc cho cả hai gia đình, đóng vai người chồng, hơn nữa làm rất tốt, hai người vợ đều cho rằng anh ta là một người chồng tốt, người cha tốt, và họ cũng yêu anh ta… Cho đến lúc người chồng này xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi bệnh viện thông báo cho gia đình của anh ta đến thăm thì mọi chuyện cuối cùng bị bại lộ.”
“Tôi rất ngạc nhiên,” khuỷu tay Ngạn Bằng chống ở trên bàn như là cậu bé thích đặt câu hỏi trong lớp học, “Anh ta yêu hai người cùng một lúc, hai người phụ nữ đó đều muốn lấy anh ta, vì thế anh ta đồng thời kết hôn, hay là nói sau khi anh ta kết hôn với người vợ thứ nhất thì phát hiện mình yêu người phụ nữ khác, nhưng không có biện pháp vứt bỏ gia đình đầu tiên?”
“Điều này không có quan hệ với nguyên nhân,” Hạng Phong bỗng nhiên mở miệng, anh khoanh tay, giọng nói trầm thấp, “Mà là kết quả của một cuộc đấu tranh tư tưởng.”
“?”
“Hoặc là anh ta mềm lòng, hoặc là tham lam.” Nhà tiểu thuyết trinh thám đưa ra một kết luận sơ bộ.
“Nghe ra có vẻ sống rất ‘hạnh phúc’, nhưng trên thực tế nói không chừng mỗi ngày đều sống không bằng chết nhỉ?” Vẻ mặt Ngạn Bằng mơ màng.
“Biết rõ không thể duy trì trọn vẹn hai đoạn tình cảm, nhưng vẫn kiên trì làm như vậy, điều đó chứng minh chức năng chuyển đổi trong đầu óc của anh ta rất tốt.”
“Chức năng chuyển đổi?”
“Trí nhớ của con người đối với tất cả sự việc và phản ứng đều chứa đựng trong một bộ phận của não đã tốt hơn so với phần cứng của máy tính được chia thành những khu vực khác nhau, bộ nhớ lưu trữ tương ứng với các khu vực khác nhau, khi cần phần này thì lấy nó ra – thế nhưng con người chỉ có một ổ cứng.”
“Điều này có nghĩa rằng tất cả mọi thứ được lưu trữ cùng một chỗ à?” Ngạn Bằng tự hỏi, vẻ mặt giống như trợ lý của thám tử nổi tiếng, “Như vậy cũng rất dễ dàng nhầm lẫn bản thân mình rồi?”
“Đúng vậy, điều này rất dễ dàng sinh ra ‘lẫn lộn’. Trí nhớ bị trộn lẫn với nhau, phần không quan trọng liền dần dần biến mất, phần quan trọng được ghi lại đầy đủ rõ ràng, mà còn có một phần… Chẳng phải là trí nhớ quan trọng nhưng không cách nào vứt bỏ được tựa như một vùng màu xám.”
“À…” Bộ dáng của Ngạn Bằng có phần dễ dạy bảo.

“Nhưng có một số người có khả năng lưu trữ trí nhớ cùng với các loại phản ứng vô cùng tốt, đơn giản mà nói, chính là chức năng chuyển đổi rất tốt.”
“Giống như trên người có một công tắc.”
Hạng Phong suy nghĩ, gật đầu tán thành: “Cách nói này rất chính xác.”
“Cho nên nói,” Ngạn Bằng luôn cho rằng bản thân mình thật thích hợp nói lời tổng kết, “Muốn lạc lối… mà không bị phát hiện cũng cần phải có khả năng hơn người. Ngay cả phim truyền hình tối qua đưa ra nội dung gì đó làm cho con người mơ hồ, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng nghĩ đông nghĩ tây, trừ phi ngày hôm đó bạn không muốn tiếp tục nữa.”
“Nhưng mà…” Kiến Phi luôn ở bên cạnh vẫn chưa mở miệng, bỗng nhiên yếu ớt nói, “Nếu trong lòng một người đàn ông thật sự có ý định gì đó… Anh ta sẽ không lo lắng phim truyền hình quái lạ nào. Cho dù anh đứng trước mặt anh ta, nói cho anh ta biết chuyện này có ngày sẽ bị phát hiện, anh ta vẫn không ngần ngại… Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cả hai người đàn ông nghe câu hỏi của cô đều không trả lời được, qua vài giây, Ngạn Bằng ho nhẹ một tiếng định xoay chuyển tình trạng lúng túng: “Không biết ở các hành tinh khác có ngoại tình hay là lạc lối không nhỉ?”
“Có,” Kiến Phi trả lời cứng nhắc một cách khẳng định, “Chỉ cần có hôn nhân thì có ngoại tình, hai việc này không thể tách rời.”
Ngạn Bằng há hốc miệng, muốn nói thêm gì đó, nhưng cô đã bắt đầu đọc tin tức tiếp theo:
“Một người cha người Mỹ sau khi vợ qua đời đã kiêm luôn vai trò làm mẹ, nuôi dưỡng hai người con khôn lớn, hơn nữa bản thân ông ta về hưu trong vinh dự. Gần đây, ông ta bị mời đến sở cảnh sát, nguyên nhân là ông ta thừa dịp con cái ra ngoài làm việc, mặc quần áo nữ đi siêu thị mua sắm, trong lúc trò chuyện cùng một cậu bé thì mẹ của cậu bé phát hiện ông ta thực ra là một người đàn ông, người mẹ sợ đến mức đi báo cảnh sát…”
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bản thảo trước mặt, nhưng tâm tư từ lâu đã ở nơi xa xa. Kiến Phi bỗng nhiên nghĩ đến một loại ánh mắt, chính là khi vị Trần tiên sinh của tối hôm qua nghe cô nói, “Tôi đã 30 tuổi, hơn nữa từng có một cuộc hôn nhân thất bại”, đáy mắt anh ta loé lên sự choáng váng và ngạc nhiên, có lẽ anh ta sớm đã biết cô là một người phụ nữ đã ly dị, nhưng không ngờ cô lại hào phóng như vậy, đem sự thật nói trắng ra, không có bất kể rụt rè hoặc giấu diếm. Kiến Phi không nhớ rõ đã có bao nhiêu lần đi xem mắt khi trong mắt người đàn ông ngồi đối diện mình có ánh mắt như vậy, cô đành chịu, sau đó thuyết phục bản thân không cần để ý.
“Ông ta là người thích cải trang sao?” Ngạn Bằng nghe xong nội dung của tin tức, không thể không hỏi.
Sau vài giây Kiến Phi mới hồi phục lại tinh thần, cô chớp mắt, cúi đầu nhìn bản thảo trước mặt, nói: “… Có thể nói như vậy, nhưng mà ông ta có nỗi khổ tâm.”
“?”
“Thực ra quần áo mà ông ta mặc là của người vợ đã mất.”
Trên mặt Ngạn Bằng lập tức lộ ra nét mặt “Trời à, ông ta không phải là biến thái chứ”.
“… Là vì ông ta nhớ nhung người vợ quá cố của mình.” Âm thanh của Hạng Phong trầm thấp, giọng mũi vẫn còn dày đặc, anh rủ đôi mắt xuống, không biết là đang nhìn nơi nào, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
“… Đúng vậy.” Kiến Phi chớp mắt buồn rầu. Chuyện này lúc đầu nghe ra có phần kỳ lạ, thực ra là một câu chuyện buồn và… lãng mạn.
Hai người đàn ông, một người cố gắng đóng vai chính mình ở trước mặt hai người vợ, còn người kia thì ở trước mặt mình đóng vai người vợ quá cố, có lẽ bọn họ đều có chỗ hơn người, có khả năng tìm được công tắc biến thành một người khác.

Không biết tại sao, Kiến Phi bỗng nhiên không hề căm ghét Hạng Phong như tối hôm qua – có lẽ vào sáng ngày mai khi cô không có cách giao ra bản thảo đúng hẹn có lẽ cô sẽ tiếp tục căm ghét anh – nhưng giờ phút này, nếu anh có thể đoán được lý do của câu chuyện này, như vậy anh cũng không phải người lãnh đạm thờ ơ.
“Về tiểu thuyết của Hạng Phong sau khi được cải biên đưa lên màn ảnh…” Kiến Phi hơi nghiêng đầu, dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần lãng phí thời gian cho tin tức này, bởi vì căn bản không có bao nhiêu người địa cầu đang mong đợi, huống chi mọi người ở hệ ngân hà cũng không đón xem, cho nên chúng ta hãy lắng nghe một ca khúc được yêu thích nhất trong tuần qua ở địa cầu, ca khúc ‘Happy’ của Leona Lewis.”
Từ phòng thu âm đi ra đã sáu giờ năm phút, tâm trí của Kiến Phi muốn uống một lon cà phê lạnh ngay lập tức để quên đi những tư tưởng trong đầu, vì vậy cô đi về phía máy bán hàng tự động. Có người ngồi trên băng ghế dài, đang cầm một ly nước nóng, khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi.
Cô lấy ví tiền lẻ ra, nói: “Anh uống thuốc chưa?”
“Ừm…” Hạng Phong lấy lòng bàn tay phủ lên trán, tiếp tục lặng lẽ uống nước.
Cô đứng trước máy bán hàng tìm trong chốc lát, lấy ra vài đồng tiền xu nhưng phát hiện còn thiếu một cái.
“Này…” Cô bĩu môi, “Có thể cho tôi mượn một đồng không?”
Hạng Phong giương mắt nhìn cô, nói: “Có thể, nhưng có một điều kiện.”
“?” Cô dùng ánh mắt ý bảo anh nói tiếp.
“Đưa tôi trở về.”
“Anh không lái xe à?”
“Tôi uống thuốc cảm.”
“Vậy thì thế nào?”
Trong nháy mắt, Kiến Phi nghĩ rằng cô nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Hạng Phong, nhưng ở trong ấn tượng của cô anh hiếm khi lộ ra nét mặt của loại cảm xúc quá mức này. Cô chớp mắt, vẻ mặt anh lại bình tĩnh, chỉ là dừng một chút, anh dùng một loại giọng điệu dạy dỗ của cảnh sát giao thông đối với trẻ con gây rối loạn trên đường xá nói: “Một trong những tác dụng phụ của thuốc cảm là làm cho người ta buồn ngủ.”
Kiến Phi kéo khoé miệng, nói: “Được, sợ anh rồi.”
Thực ra, trong lòng cô suy nghĩ chính là phần bản thảo kia, mặc dù biết là hy vọng xa vời nhưng tâm tư cô vẫn còn chờ mong.
“Một đồng.” Kiến Phi đưa tay đến trước mặt Hạng Phong.

Hạng Phong nhìn cô một cái rồi đứng dậy quăng cái ly giấy vào trong thùng rác, sau đó từ trong túi áo lấy ra ví của mình, anh rút ra tờ tiền giấy mười đồng nhét vào miệng tiền xu ở phía dưới, tờ tiền giấy nhanh chóng bị hút vào, anh ra hiệu cô ấn cái nút, cô kinh ngạc mà ấn nút, tựa như đứa trẻ gây rối đường xá bị cảnh sát giao thông dạy bảo. Cà phê ướp lạnh đóng hộp rớt ra ở cửa chuyển đồ ra, “Đông” một tiếng, tiếp theo là âm thanh của tiền xu rơi xuống.
“Trên thế giới này, còn có một thứ gọi là ‘tiền giấy đổi ra tiền lẻ’,” giọng mũi dày đặc kia của Hạng Phong càng làm cho lời trên chọc thêm nặng nề, “Tôi mời cô uống cà phê, tiền thối lại cô lấy, coi như là tiền xe của tôi.”
Sau đó, anh xoay người đi.
“… Này, anh đi đâu vậy?” Kiến Phi chưa lấy cà phê mà nhìn anh.
“Lấy chút đồ đạc, phiền cô chờ tôi ở cửa, cám ơn.”
Nói xong, anh biến mất trong hành lang.
Kiến Phi lấy cà phê từ máy bán hàng tự động, còn có những đồng tiền xu thối lại nữa. Cô mở hộp ra, ngồi vào vị trí anh vừa ngồi lặng lẽ uống cà phê. Cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng bọn họ gặp nhau lần đầu tiên vào hai năm trước, cũng là tại đây, ở cuối đường hành lang dài hẹp, anh và cô đều được mời đến trò chuyện trong một tiết mục, đạo diễn dừng bước chân, nói với cô: “Đây là Hạng Phong.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cau mày, nhà văn nổi tiếng trong trí tưởng tượng của cô thật khác biệt – vô cùng khác biệt.
Đôi mắt anh rất trong suốt, tuyệt đối không như là tác giả tiểu thuyết trinh thám đa mưu túc trí, ngược lại chỉ trông có vẻ như một họa sĩ có tài nhưng không gặp thời. Anh gật đầu với cô, nhẹ giọng nói: “Xin chào.”
Cô cũng nói “Xin chào” với anh, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Hôm nay đề tài chúng ta sẽ thảo luận là -” Khi đó Từ Ngạn Bằng đã là tiểu sinh của đài phát thanh, phong cách dẫn chương trình của anh ta nhanh nhẹn thoải mái rất được giới trẻ yêu thích, nhưng ngày hôm đó, anh ta đã trải qua “khủng hoảng” lớn nhất của đời người từ trước đến nay.
Về sau, mỗi lần Kiến Phi thảo luận chuyện này với người khác, cô luôn nhiều lần nhấn mạnh thực ra Ngạn Bằng là một người hết sức vững vàng, chẳng qua tình huống lúc đó tạo thành một việc ngoài ý muốn nho nhỏ: một con muỗi bay trên màn hình ở trước mặt bọn họ, anh ta theo bản năng đưa tay ra đập muỗi, màn hình cứ như vậy mà không cảnh báo ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng “Ầm” thật lớn, anh ta mở miệng, không có phản ứng, chợt nghe âm thanh của mình run rẩy vô thức mà nói:
“- Là… A… Là gì đây…”
Vì vậy, “bản năng” là một thứ có đôi khi là tội lỗi lớn, ví dụ như – quên mất mình đang trong tiết mục được phát sóng trực tiếp.
Lần đầu tiên Kiến Phi làm khách mời trong một tiết mục radio trực tiếp, chỉ có thể dùng vài từ “hù doạ choáng váng” này để hình dung, cô không biết tiết mục nên tiến hành như thế nào, bởi vì Ngạn Bằng cũng rõ ràng đang ngây ngẩn cả người, anh ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn hình trên mặt đất, nói không ra lời.
“Đương nhiên là tiểu thuyết trinh thám.” Hạng Phong một tay chống cằm, ngồi ở trước microphone không nhanh không chậm mà mở miệng nói.
Từ Ngạn Bằng không hổ là tiểu sinh lúc bấy giờ, anh ta chỉ sửng sốt vài giây rồi lập tức khôi phục lại vẻ mặt lúc trước: “Đúng vậy, hôm nay đến với tiết mục của chúng ta, một vị là nhà văn nổi tiếng, một vị là biên tập của công ty xuất bản, tôi tin hai vị đối với thị trường hiện nay đều rất hiểu biết.”
Anh ta quay đầu nháy mắt với Hạng Phong, tỏ vẻ cảm ơn.
Hạng Phong vẫn nhàn nhã như không có chuyện gì xảy ra: “Không thể nói là rất hiểu biết, nhưng bản thân tôi dù sao cũng là tác giả tiểu thuyết trinh thám, cho nên…”
Tiết mục qua một bài nhạc đệm nho nhỏ rồi trở về quỹ đạo, Hạng Phong quả thật có chỗ hơn người, đầu óc của anh linh hoạt, cách giải thích độc đáo, cử chỉ tao nhã lại không mất phong độ, có lẽ ở trong mắt của rất nhiều người, anh là một người đàn ông có sức hấp dẫn – Kiến Phi cũng không ngoại lệ, cô đã từng nghĩ rằng anh là một người không tệ.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện trên người anh có một số… khuyết điểm mà cô nhìn thấy gần như là trí mạng, trong số đó điều khiến cho người khác không chịu đựng được chính là: kiêu ngạo, có thành kiến rất lớn đối với phụ nữ. Hơn nữa, đối với những “khuyết điểm” này, anh cũng không che dấu.

“Thực ra có một vấn đề, không chỉ có độc giả mà còn cả bản thân tôi cũng rất có hứng thú,” Ngạn Bằng nói, “Đó chính là, tại sao ở dưới ngòi bút của anh phần lớn tội phạm đều là phụ nữ?”
“Ồ,” Hạng Phong vẫn khoanh tay, “Về điểm này, tôi nghĩ có lẽ do bản tính trời sinh của phụ nữ.”
“Nói như thế nào?”
“Phụ nữ ghen tuông, dễ dàng sinh ra tâm lý trả thù, mà hai điểm này thường thường là nền tảng khơi gợi mặt tội ác ở trong lòng, điều càng đáng sợ hơn chính là, họ thiếu đi lý trí, thường thường sẽ bởi vì lý do không liên can chút nào, từ đấy thù hận một người, hơn nữa loại thù hận này là khắc cốt ghi tâm, giống như là tình yêu mà họ tôn trọng. Vì vậy so với đàn ông, phụ nữ càng dễ dàng theo con đường ‘lập kế hoạch phạm tội’.”
“Tôi không đồng ý với quan điểm này,” Kiến Phi nhịn không được mà phản bác, “Ghen tị chẳng phân biệt nam nữ, mà ở trí tuệ của một người. Trên thực tế, tôi cảm thấy phụ nữ thường khoan dung hơn so với đàn ông, càng dễ dàng tha thứ người khác. Về phần lý trí hoặc cảm tính có quan hệ với tính cách của mỗi người, cũng không thể nói phụ nữ nhất định phớt lờ lý trí, nói như vậy là không công bằng.”
“Đây chỉ là một loại ý tưởng của cô với tư cách là một người phụ nữ vô thức tự mình làm đẹp hình tượng ở trong đầu,” anh không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Căn cứ vào thống kê của các chuyên gia hôn nhân, tranh cãi giữa vợ chồng hơn 60% lý do là vì ghen tuông. Đương nhiên, không chỉ riêng phụ nữ ghen tị trong hôn nhân, trên nhiều phương diện khác họ sẽ không tự giác mà sinh ra loại cảm xúc này, thậm chí còn có thể tức giận đến mức không thể khống chế tình huống muốn trả thù, lúc đó không có lý trí để đối diện vấn đề, đúng là một loại trợ giúp tâm lý trả thù.”
“Như vậy 60% của sự ghen tuông đều xuất hiện từ phụ nữ ư, đàn ông sẽ không ghen sao?”
“Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng mà đàn ông không nghiêm trọng bằng phụ nữ, tôi nghĩ trên cơ bản chỉ chiếm một phần rất nhỏ.” Anh nhún vai.
“Vậy tôi hỏi anh, điều này chẳng lẽ không phải chỉ là một loại ý tưởng của anh với tư cách là một người đàn ông vô thức tự mình làm đẹp hình tượng ở trong đầu sao?”
“Ồ, có lẽ là vậy,” anh dừng một chút rồi nhìn cô qua người Ngạn Bằng, anh dùng một giọng điệu chủ quan nói, “Chẳng qua, bây giờ cô chính là ví dụ tốt nhất của người thiếu lý trí, cô đang căm ghét tôi, không phải sao?”
“Cút đi!” Lương Kiến Phi đập bàn giận dữ, hoàn toàn đã quên họ đang phát sóng trực tiếp, “Những quan điểm của anh căn bản bị bóp méo hoàn toàn bởi cái chủ nghĩa đàn ông to lớn.”
“Nếu cái chủ nghĩa đàn ông to lớn bóp méo những quan điểm của tôi, như vậy cô chính là hoang tưởng nữ quyền cấp tiến!”
Lần trực tiếp đó, Lương Kiến Phi và Hạng Phong cứ như vậy mà tranh chấp kịch liệt, Ngạn Bằng lau mồ hôi, ngoại trừ cười gượng ra, rốt cuộc không phát ra tiếng động nào khác. Đạo diễn bắt buộc phải đưa bài hát vào, hai người vẫn tranh luận anh một câu tôi một câu cho đến lúc tiết mục kết thúc. Ra khỏi phòng thu âm, hai người cũng không quên dùng ánh mắt khinh thường mà trừng mắt nhìn đối phương, sau đó họ ngạo mạn xoay người đi.
Trên đường về nhà, Kiến Phi mới muộn màng ý thức được, chuyện lần này đã làm lớn ra – nhưng mà hối hận cũng đã không kịp!
Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi cú điện thoại của tổng giám đốc, cô cho rằng mình sẽ bị hỏi tội, không ngờ lại là thăng chức.
Hoá ra, tỷ lệ nghe đài của tiết mục trực tiếp này đạt được điểm cao nhất trong mấy năm qua, các thính giả phấn khích, rất nhiều trang web nhận xét rằng đã lâu rồi họ không nghe được tiết mục chân thật, sắc bén, có quan điểm rõ ràng dứt khoát như vậy, hẳn là nên có nhiều tiết mục như vậy xuất hiện giữa những tiết mục ngày càng xuống cấp.
Cô được thăng chức làm chủ nhiệm của ban biên tập, nhiệm vụ đầu tiên được giao cho cô chính là phụ trách sách mới của Hạng Phong, vì thế cô và anh hợp tác trong một thời gian… Gắn bó keo sơn – hoặc gọi là “Nghiệt duyên” sẽ càng chính xác hơn một chút.
Nhưng điều khiến cô giật mình chính là, đài phát thanh lúc ấy sắp xếp bọn họ làm khách mời dẫn chương trình thường xuyên trong tiết mục của Ngạn Bằng, đạo diễn nói: tình trạng tỷ lệ nghe đài ngày càng giảm sút, bọn họ lại dễ dàng thu hút hơn 30% thị phần vào buổi chiều thứ ba, có thể nói đó là một kỳ tích.
Đây là nhân vật mà cô phải đóng vai – luôn nỗ lực hết sức làm khách mời dẫn chương trình trong vai “người cộng tác” – Nhưng mà màn kịch này đương nhiên nếu thiếu người đàn ông gọi là Hạng Phong kia cũng không được, bọn họ là kẻ thù trong sóng điện từ. Đối mặt với loại tình trạng này, thái độ của anh không quá nhất trí, có đôi khi hăng hái phản kích, có đôi khi lại im lặng. Cô khó có thể nói rõ đây là loại tâm lý gì, cô không dám nghe tiết mục của mình, bởi vì cô sẽ cảm thấy bản thân mình rất ấu trĩ, nhưng cô lại thích thú, giống như muốn đem tất cả bực bội ngày thường đối với Hạng Phong mà nói ra ở chỗ đó.
Cảm giác của cà phê ướp lạnh chảy xuống dạ dày rất kích thích, cô không khỏi nhắm mắt lại, muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút.
“Này,” Hạng Phong không biết khi nào đã đứng ở góc hành lang, sắc mặt anh vẫn không tốt lắm, dùng một giọng điệu không có sinh khí nói với cô, “Có thể đi rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.