Nhật ký A - B

Chương 28 phần 1


Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 28 phần 1

【2. 1 cuộc đời như giấc mộng
Bình thường khi mọi người nói đến “mộng”, là chỉ sự việc tốt đẹp, ví dụ như: ảo tưởng, mơ mộng, ước mong. Muốn thực hiện nhưng tiếc là không có cách nào để thực hiện, cảnh tượng khắc trong đầu giống như ảo ảnh, không ngừng xuất hiện, không ngừng lặp lại.
Kể từ khi “mộng” đại diện cho sự tốt đẹp, đương nhiên nó cũng đại diện cho sự kinh khủng, ví dụ như: ác mộng, bóng đè, đồng sàn dị mộng. Giấc mộng khủng khiếp khiến con người muốn tỉnh dậy ngay tức khắc, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng trong mộng, vì vậy thỉnh thoảng để miêu tả chuyện đáng sợ xảy ra trong hiện thực, chúng ta cũng dùng từ “ác mộng” này, nhưng trên thực tế nó chứa một ý cầu nguyện, hy vọng chuyện không tốt đừng trở thành sự thật.
Ngoài ra, còn có một loại “mộng”, không quan hệ đến tốt xấu, chỉ là một trạng thái thuần túy, có lẽ ngay cả chính chúng ta cũng không phân biệt rõ ràng rốt cuộc là mộng đẹp hay là ác mộng. Ví dụ như: cảnh trong mơ, chiêm bao, nói mớ, giấc mộng, mộng du và…xuất tinh trong mơ.
Mộng đặc biệt ở chỗ, nó có thể làm cho người ta thể nghiệm cuộc sống khác biệt. Chẳng hạn như, nha sĩ mơ mình lái máy bay cùng 007 chạy trốn, ví dụ như thợ cắt tóc mơ mình phát biểu diễn thuyết tại hội trường nhân dân, lại như, người biên tập mơ mình hôn một…nhà văn bán chạy sách mà mình luôn đối nghịch với anh ta.
Chúng ta phải thừa nhận, mộng, có đôi khi sẽ trở thành sự thật.
Alpha】
Thứ hai này, Lương Kiến Phi làm sao cũng không đi ra ngoài, một mình cô nằm ở trên giường, ăn đồ thừa, xem phim truyền hình, rồi bật cười, cô không chịu làm gì cả. Đã lâu cô không thể nghiệm cuộc sống như vậy, lâu đến mức… Trong lòng cô vì vậy sinh ra một cảm giác tội lỗi.
Nhưng cô thực sự không muốn làm gì cả. Ngón tay bất giác xoa môi mình, cô có một loại ảo giác, giống như đôi môi này không phải của cô, mà là ngoài cô ra còn có của người khác…
Tối hôm qua khi cô đẩy Hạng Phong ra, cô thốt lên: “Anh thực sự?”
Anh nhìn vào mắt cô, nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia sắc bén: “… Em có ý gì?”
Cô biết lúc này anh đang tức giận – thật giống như cô biết khi nào thì Trì Thiếu Vũ tức giận – nhưng cô không phải nghi ngờ anh, chỉ là kinh ngạc, bởi vì từ trong nụ hôn này, cô mơ hồ cảm giác được sự chân thật của Hạng Phong.
Anh thật sự động tình…
“Không… Tôi không phải có ý đó…” Lúc này cô mới cảm thấy ngượng ngùng, “Tôi không phải nói anh…”
Tôi không phải nói anh đùa giỡn với tôi – nhưng cô nói không nên lời, bởi vì người đàn ông trước mắt là Hạng Phong!
Kỳ thật một năm trước cô đã từng hoài nghi anh, nhưng anh làm giống như không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ thỉnh thoảng biểu lộ sự quan tâm bên ngoài, bọn họ vẫn châm chọc nhau như cũ. Cô đưa ra kết luận “thông cảm” cho kẻ thù, bởi vì cô cũng thường xuyên quản những việc vớ vẩn của anh thôi, cho dù họ không hoà hợp, nhưng ở chung lâu ngày thì cũng có cảm tình – huống chi, cô vẫn cho rằng anh là chính nhân quân tử. Lần “hung bạo” sau khi say rượu chỉ là ngoài ý muốn, cô tin chắc, nếu anh tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy với mình!
Vì thế cô tha thứ cho anh, bọn họ vẫn là một đôi nam nữ thích làm trái ý nhau như trước, cuộc sống không có gì thay đổi.
Nhưng mà vào đêm giao thừa khi anh mang theo ma lạt năng xuất hiện ở trước cửa nhà cô, cô mới ý thức được mình sai lầm rồi. Ánh mắt anh rõ ràng chính là lo lắng một mình cô ăn tết sẽ cô đơn – ngoài người mà bạn yêu thích ra, bạn còn có thể lo lắng ai sẽ cô đơn?
Anh trở nên thỉnh thoảng làm chút chuyện mập mờ, hoặc là nói gì đó khiến người ta miên man suy nghĩ, cô giả bộ không chú ý tới, bởi vì cô không biết phải đối mặt như thế nào. Nhưng anh hôn cô – hôn một cách chân thật – là nụ hôn của người đàn ông hôn người phụ nữ!
Cô mở to mắt nhìn anh, ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, cô khoanh tay, che miệng, không biết làm sao.
Ánh mắt Hạng Phong ảm đạm, anh đứng ngẩn ngơ trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Tôi xin lỗi…”
Trong khoảnh khắc đó, Lương Kiến Phi lại cảm thấy trái tim hơi đau.
Sau đó anh nói anh phải đi, trước khi đi anh còn nói bởi vì tay gãy xương nên không có cách giúp cô rửa chén, anh bảo cô tự rửa. Cô gật đầu, nhìn anh xoay người mở cửa ra, sau đó biến mất.
Cô đứng giữa phòng khách, nhìn đồng hồ trên tường, rồi lại nhìn chén trên bàn – cô hy vọng biết bao, tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ!
“Thang Dĩnh,” Lương Kiến Phi cắn một miếng táo lớn, giọng nói lẫn lộn, không rõ.
“Hiện tại… không thể trả lời.”
“?”
“Không phải không muốn nói, là chính chị cũng không có đáp án.”

“Tại sao lại như vậy?” Lương Kiến Phi có loại cảm giác bừng tỉnh ngộ, hoá ra đây là nguyên nhân vì sao Hạng Phong khiến cô cảm thấy buồn bực – cô không xác định mình còn có thể tin một người – tựa như tin tưởng cô chưa bao giờ chịu tổn thương.
“Con người quan sát càng nhiều, lại càng hiểu được sự chênh lệch của mơ tưởng và thực tế,” Thang Dĩnh dừng một chút, như là đang uống nước, “Lúc 17, 18 tuổi nhận định ‘phần lớn thời gian trong tình yêu’, chỉ cần em yêu anh, anh yêu em thì sẽ không có gì có thể ngăn cản chúng ta.”
“Nghĩ lại thực sự cảm thấy…rất ngây thơ…” Kiến Phi cười nói.
“Đúng vậy, kỳ thật trên thế giới này có một loại sức mạnh, lớn hơn tình yêu, địa vị, tiền tài – đó chính là số phận.”
Cô nhìn quả táo trong tay mình, đã bị cắn đến hoàn toàn thay đổi, ai có thể nghĩ tới, năm phút trước nó vẫn còn…hoàn mỹ? Cô cười ha ha: “So với số phận, chúng ta có vẻ rất nhỏ bé.”
“Đúng vậy, chúng ta rất khó nắm lấy số phận trong tay mình, hơn nữa tình yêu không phải của một người, là của hai người, thậm chí nếu phát triển thành hôn nhân thì đó là chuyện của hơn mấy chục người – mỗi lần nghĩ vậy, chị liền cảm thấy đau đầu. Mẹ chị hỏi chị tại sao không tìm một người để quyết định kết hôn, sinh con, mẹ nói ‘cho dù giống Kiến Phi đã từng ly hôn, dù sao cũng tốt hơn con vẫn độc thân’…”
“… Cám ơn đã khích lệ.” Lương Kiến Phi cười khổ.
“Điều chị muốn chính là trái tim đơn thuần, không muốn thế tục hay sự xấu xa phá hủy những điều thiêng liêng nhất trong mắt chị.”
“Cho nên,” cô kinh ngạc nói, “Chị còn tin vào tình yêu? Chị còn có mộng tưởng?”
“Không chắc chắn…” Thang Dĩnh ở đầu dây bên kia nhẹ giọng nói, “Chị không xác định, chị nghĩ đến, tình yêu trong mơ tưởng có phải là tình yêu chân chính hay không.”
“Tình yêu chân chính?”
“Đúng vậy, tình yêu thật sự có thể định nghĩa sao? Em làm sao chắc chắn tình yêu trong suy nghĩ của em là tình yêu trong suy nghĩ của người khác?”
“…” Nghe đến đó, Lương Kiến Phi cảm thấy buồn bả dường như đánh mất điều gì đó.
“Vì vậy, tình yêu thật sự chính là tìm một người có định nghĩa tình yêu giống như em. Nhận thức của em cũng là nhận thức của anh ta, như vậy là đủ rồi.”
“… Cho nên nếu em cho rằng tình yêu không bao gồm sự phản bội, chỉ cần em tìm một người giống vậy là được?”
“Ừ.”
“…Vậy nếu một đôi nam nữ đều cho rằng tình yêu là có thể phản bội lẫn nhau, thế cũng được à?”
“Chỉ cần bọn họ thực sự nhất trí, tại sao lại không thể?”
“Em hình như hiểu ra điểm gì đó, nhưng lại mơ hồ cảm thấy lời chị nói căn bản là chó má…”
“Ha ha!” Thang Dĩnh cười rộ lên, “Nhưng nói trở lại, đừng quên con người sẽ thay đổi, có một số người ngay từ đầu cho rằng tình yêu không bao gồm sự phản bội, nhưng sau đó lại cảm thấy điều này là có thể, như vậy tình yêu liền biến chất.”
“À…” Lương Kiến Phi vỗ đầu, “Càng nghe càng cảm thấy phức tạp…”
“Không, không đâu,” Thang Dĩnh nói, “Chỉ cần em đi theo trái tim của mình là được.”
“Trái tim?”
“Bill Clinton đã từng nói ‘trái tim tôi luôn ở bất cứ nơi nào có Hillary’, mặc dù sau đó vào thời điểm “cánh cửa khoá’ bùng nổ, những lời này lại coi như là vũ khí sắc bén để chế nhạo ông ta, nhưng chị vẫn tin ông ta thật lòng khi nói những lời này, chẳng qua… sau đó ông ta thay đổi.”
“Vì thế trái tim không đáng tin cậy cỡ nào…”
“Sai! Trái tim là đáng tin nhất, nó sẽ không nói dối em. Còn việc em có thể nói dối người khác hay không, đó chính là chuyện của em…”
“Ôi!…” Lương Kiến Phi rên rỉ, “Cứu mạng à…”

“Sao vậy, em gặp phiền phức?” Trực giác của Thang Dĩnh luôn luôn rất nhạy bén.
“…”
“Là ai? Trì Thiếu Vũ hay là Hạng Phong?”
“…”
“Cả hai?”
“Không…” Cô suy nghĩ một chút, rốt cục thừa nhận, “Trì Thiếu Vũ đã xong rồi…”
“Vì vậy người khiến em phiền não chính là đại tác gia của chúng ta?”
“…”
“Trời à! Tại sao phải phiền não?”
“Chị không hiểu -”
“- sao chị không hiểu? Ngoại trừ chị chưa từng ly hôn, chuyện nam nữ có gì mà chị không biết chứ?”
Lương Kiến Phi kéo khoé miệng, đối với người chị họ này lại càng bội phục thêm một bậc: “Được rồi, được rồi, nhưng chị không biết Hạng Phong là một người như thế nào?”
“Anh ấy là người như thế nào?”
“Anh ấy…” Thật sự muốn cô hình dung, cô lại trở nên nghẹn lời, “Anh ấy… chẳng lẽ chị không cảm thấy anh ấy đáng sợ sao?”
“Đáng sợ chỗ nào?”
“Thứ nhất, anh ấy là một tiểu thuyết trinh thám gia, bất luận là một lời nói dối, một ánh mắt, một chuyện mờ ám của em anh ấy đều dễ dàng nhìn thấu. Thứ hai, theo em được biết, anh ấy vẫn không có bạn gái, một người… một người đàn ông 33 tuổi lại thiếu cuộc sống ổn định, chị không cảm thấy anh ấy đáng sợ sao?”
“Vậy một người phụ nữ 30 tuổi không có cuộc sống ổn định thì thế nào nhỉ?” Thang Dĩnh hỏi lại.
“Điều đó khác biệt…”
“Khác gì chứ?”
“Nam nữ có khác biệt mà -”
“Lương Kiến Phi!” Thang Dĩnh ngắt lời cô, “Em không phải luôn kiên trì nam nữ bình đẳng sao? Em đem chính mình thủ thân như ngọc là vì tự trọng, vậy tại sao anh ấy không thể?”
“… Được rồi,” cô quyết định nhượng bộ, “Nhưng mà anh ấy thường đeo mặt nạ…”
“…” Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói, “Ừ, đó là sự thật.”
“Anh ấy đối với mỗi người – ngoại trừ em – đều tỏ ra rất thân thiện, nhưng phía sau khuôn mặt tươi cười hoà nhã kia là cái gì, không ai biết được.”
“!”
“?”

“Nhưng em có biết,” Thang Dĩnh giống như là phát hiện bảo tàng gì đó, “Chính em đã nói, anh ấy đều tỏ ra thân thiện với mọi người, chỉ ngoại trừ một mình em, cho nên nói không chừng em chính là người nhìn thấy khuôn mặt thật sự của anh ấy!”
“… Em nghi ngờ điều đó.” Cô luôn cho rằng, Hạng Phong là người phức tạp hơn bề ngoài của anh.
“A, Kiến Phi, ly hôn khiến em sợ hãi, khiến em mất đi niềm tin vào tình yêu phải không?”
“… Có lẽ vậy.” Cuối cùng cô đã bước ra khỏi mây mù, mặc dù không thể nói việc kia đối với cô hoàn toàn không có ảnh hưởng.
“Em nên đi theo trái tim của mình.”
Cô nở nụ cười: “Hình như chị rất hy vọng em và Hạng Phong ở cùng nhau.”
“Đúng vậy,” Thang Dĩnh thẳng thắn, “Chị cảm thấy anh ấy là một người… đàn ông không tệ.”
“Thật sự? Vì sao?”
“Bởi vì… ở điểm nào đó anh ấy rất giống chị.”
“Ồ!” Lương Kiến Phi bĩu môi bất đắc dĩ, sau đó không chút khách khí nói, “Chỉ điểm này thôi em sẽ cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ!”
Sáng hôm sau, Lương Kiến Phi dậy sớm tắm rửa một cái, sau đó cô tới công ty làm việc trước nửa tiếng đồng hồ.
Trên bàn làm việc của cô chỉ có một tách cà phê tích tụ một lớp bụi mỏng, còn có một đống văn kiện chồng chất lộn xộn không ai để ý. Cô đi qua tiện tay lật mở vài bản văn kiện, trước đó đều đã giải quyết, vì thế cô ngã vào chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Cô không phải là một người tự thêm gánh nặng trên người, có lẽ hoàn toàn ngược lại, cô tự ý tháo dỡ gánh nặng xuống. Thế nhưng có một số thời điểm, khi một mình cô ngồi im lặng, không muốn nghĩ gì cả, không muốn làm gì hết, một nỗi áp lực vô hình to lớn sẽ dần dần xuất hiện hướng về cô, khiến cô không thở nổi.
Mấy năm nay sau khi thất bại trong hôn nhân cô đã kết luận, cuối cùng nó là một đoạn thời gian như thế nào? Là tốt, là xấu? Là vui, là buồn? Là đầy hy vọng hay thất vọng? Là đáng giá, hay là nói, để xác nhận một người phụ nữ một khi trải qua tất cả sẽ không quay trở về quá khứ?
Nhưng điều duy nhất cô có thể khẳng định chính là, sự thật sẽ không thỏa hiệp với mộng tưởng, còn mộng tưởng muốn thỏa hiệp với sự thật hay không thì mỗi người một ý.
Có người gõ nhẹ vào cánh cửa đang mở rộng của văn phòng cô, cô ngẩng đầu, là Lý Vi.
“Mẫu bản thảo của kỳ cuối cùng đưa cho cô, hay là dựa vào địa chỉ trên hợp đồng gửi cho Hạng Phong?” Cô ta dừng một chút, nói thêm, “- Bởi vì gần đây cô không ở văn phòng.”
“Cô gửi thẳng cho anh ta đi, cám ơn.” Lương Kiến Phi nói từ trong đáy lòng. Giống như một khi không đề cập đến hợp đồng, thúc giục bản thảo, vẻ mặt của Lý Vi sẽ không cứng nhắc như vậy.
“Được.” Sau khi nhận được câu trả lời, Lý Vi liền gật đầu, bước chân rời đi gọn gàng.
Lương Kiến Phi bỗng nhiên phát hiện, vị chủ biên tạp chí này từ đầu tới cuối đều không tỏ ra cho dù là một chút thành ý cám ơn đối với những việc cô đã làm… Nhưng cô nghĩ lại, có lẽ “người đẹp núi băng” trước giờ không thích hợp nói lời cảm ơn, đây là cách sinh tồn giữa người với người, nếu một người làm như không thấy sự oán giận của người khác, như vậy oán giận này cuối cùng sẽ biến mất.
Một lúc sau Vịnh Thiến tới, nhìn thấy cô ngồi trong văn phòng, trên mặt cô gái hiện lên vẻ kinh ngạc. Kiến Phi mỉm cười, nhún vai, tỏ vẻ mình quả thực đến làm việc. Vịnh Thiến vội vàng giúp cô pha cà phê, cô tựa lưng vào ghế, nhìn bầu trời mờ mịt ngoài cửa sổ, tâm tình của cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Điện thoại di động vang lên, cô lấy ra từ trong ba lô, trên màn hình hiện lên ba chữ thật to: Trì Thiếu Vũ.
“… A lô?” Đầu tiên cô thở dài một hơi rồi mới tiếp máy.
“Anh nghi ngờ,” Giọng điệu của Trì Thiếu Vũ có phần tự giễu, “Em là người phụ nữ duy nhất trong tất cả những người anh chia tay không đem số anh kéo vào ‘danh sách chặn lại’.”
Lương Kiến Phi trợn mắt: “Anh muốn tôi trả lời thế nào? Là sự khác biệt giữa ‘vợ trước’ và ‘bạn gái trước’? Hay là tôi đã già rồi nên không biết làm sao chặn số điện thoại?”
Đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng, rồi mới nói: “Nếu anh là em, có lẽ anh sẽ cố gắng xoi mói đối phương – mà không phải trả lời đầy hài hước lạnh nhạt như vậy.”
“Nói không chừng đây là nguyên nhân vì sao những cô gái kia liệt anh vào sổ đen.”
Trì Thiếu Vũ cười ha hả, như là thật sự cảm thấy rất tốt: “Không biết tại sao, anh có một loại cảm giác…”
“?”
“Sau khi ly hôn anh mới thực sự hiểu em.”
Vịnh Thiến đi vào, đặt cà phê lên bàn làm việc, Kiến Phi mỉm cười với cô gái tỏ vẻ cảm ơn, sau đó ra hiệu cho Vịnh Thiến khi ra ngoài nhớ đóng cửa lại.
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy bây giờ nói những lời này đã muộn rồi sao?” Sau khi xác định cửa đã đóng, Kiến Phi mới nói.

“…”
“…”
“Này,” Thanh âm Trì Thiếu Vũ nghe ra hơi khàn, “Em thật sự yêu nhà văn quái đản kia à?”
“Anh ấy không quái đản,” Đầu tiên cô muốn phản bác, không phải cô có yêu ai hay không, mà là Hạng Phong chẳng phải người quái đản như bề ngoài của anh – anh chỉ là có phần đáng sợ thôi.
“Anh ta rất thông minh…” Lần đầu tiên từ trong miệng Trì Thiếu Vũ nói ra lời khen ngợi người đàn ông khác, khiến cô ở đầu dây điện thoại bên này cảm thấy kinh ngạc.
“Vì vậy,” anh ta còn nói, “Anh không còn cơ hội sao?”
Lương Kiến Phi nhắm mắt lại, dưới đáy lòng thở dài thật sâu, nói: “Tôi nghĩ lần trước đã nói rõ ràng với anh, cơ hội cuối cùng của anh đã dùng hết vào bốn năm trước.”
“Không có đặc xá sao?” Anh ta cười khổ.
“Không có – nếu tôi nói ‘có’ thì là gạt anh, không có ích lợi gì với anh.”
“… Đôi khi anh thật không biết rốt cuộc em lương thiện hay là tàn nhẫn.”
“Tôi chỉ muốn nói sự thật cho anh biết,” cô dừng một chút, “Mặc dù giữa chúng ta đã không còn hôn nhân và tình yêu, nhưng tôi không muốn ngay cả một chút thành thật cuối cùng cũng mất đi.”
“Anh xin lỗi, nhưng anh -”
“Trì thiếu…” Cô ngắt lời anh ta, “Về chúng ta, giấc mộng thanh xuân của chúng ta…đã kết thúc.”
“…”
“… Có lẽ một số là mộng đẹp, một số là ác mộng, nhưng anh phải thừa nhận… đều đã kết thúc.”
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, một lúc sau, Trì Thiếu Vũ mới dùng một loại giọng điệu không phân rõ là bất đắc dĩ hay là thương xót: “Người phản bội là anh, nhưng tại sao em có thể nhận ra sự thật sớm hơn anh.”
“…” Cô cầm điện thoại mỉm cười, muốn nói gì đó lại phát hiện cổ họng nghẹn lời.
“Được rồi…” Anh ta thở dài, “Nếu em không thích, sau này anh sẽ không nói, nhưng mà anh sẽ không bỏ qua chuyện anh muốn làm – trừ phi, có một ngày anh quyết định buông tha.”
“… Ngoại trừ ‘được’, tôi còn có thể nói gì sao?”
“Này, em không biết đồng thời được hai người đàn ông theo đuổi là một việc rất tuyệt sao?”
Lương Kiến Phi kéo khoé miệng, cuối cùng cô còn nhớ sửa lời anh ta: “Nhưng Hạng Phong không theo đuổi tôi!”
Chí ít, ngoại trừ vài nụ hôn khó hiểu kia, anh không có ý muốn “theo đuổi” cô…
Đầu tiên Trì Thiếu Vũ sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Lương Kiến Phi, tại sao em vẫn chậm chạp như vậy?”
“…”
“Cái gọi là ‘theo đuổi’, không phải nói chính xác rõ ràng với em ‘tôi muốn theo đuổi em’.”
“Vậy là cái gì?” Cô có phần không kiên nhẫn mà chau mày.
“Có lẽ chỉ là một số việc nhỏ,” anh ta nói, “Có lẽ mua một miếng bánh ngọt mà em thích ăn, có lẽ đêm khuya gọi một cú điện thoại xác nhận em về nhà an toàn không, hoặc là, đứng ở một nơi nào đó im lặng nhìn em chăm chú cho đến khi em cần giúp đỡ…”
“…”
“Thế nào, hiểu chưa?”
“Trì Thiếu Vũ,” Lương Kiến Phi chợt nói, “Năm đó những cô gái kia cũng là được anh theo đuổi như vậy sao?”
Đầu điện thoại bên kia thở dài một hơi thật sâu: “Mặc kệ em tin hay không, anh có kinh nghiệm được theo đuổi cực kỳ thâm hậu, thậm chí có thể viết ra một quyển sách, từ ‘lạt mềm buộc chặt’ đến ‘dục nghênh hoàn cự’ (giả bộ phản kháng nhưng trong lòng đã muốn, thuận theo), quỷ kế ở trong đó nhiều đến nỗi em không đếm hết… Nhưng đến tận bây giờ, tất cả kinh nghiệm của anh có liên quan với theo đuổi một người, đều là ban tặng cho em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.