Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 18 phần 4
Mẹ Tử Mặc ước chừng nhớ tới ngoài con gái còn có cháu ngoại, bà vừa khóc vừa cười đi lại ôm đứa bé đi. Hạng Phong và Kiến Phi không qua đó, mà đứng tại chỗ cho đến khi Kiến Phi đề nghị uống một lon trà sữa nóng.
“Cho anh này.” Lương Kiến Phi mua trà sữa từ máy bán tự động trong bệnh viện đưa cho Hạng Phong.
Hai tòa nhà bắc nam của bệnh viện cách nhau bởi hành lang dài được đóng lại bằng kính trong suốt, Hạng Phong tựa vào tay vịn của hành lang dài, nhẹ giọng nói cảm ơn, rồi lặng lẽ uống.
“… Thật là hoảng sợ, cũng may không có việc gì.” Kiến Phi ra vẻ cởi mở nói.
“Ừ…”
“Hạng Tự cũng thật là, ngay cả đứa bé cũng không cần…”
“…” Anh không nói gì, yên lặng uống trà sữa ấm áp.
“Nói thật, khi y tá ôm đứa bé ra, trong lòng tôi cũng hoảng sợ, nghĩ rằng người lớn không còn hy vọng, may mà mẹ tròn con vuông.”
“…”
Cô nghĩ nghĩ, không biết nói gì, lại cảm thấy không khí gượng gạo, cô muốn nói cái gì đó. Ngay lúc cô vắt óc suy nghĩ, Hạng Phong bỗng nhiên mở miệng :
“Lúc nhìn thấy đứa bé… Tôi nghĩ ngay tới Hạng Tự.”
“?”
“Lúc mẹ tôi sinh nó cũng là khó sinh, thiếu chút nữa đã mất mạng…” Anh cúi đầu, các ngón tay đan vào nhau.
“…Như vậy à.”
“Năm Hạng Tự năm tuổi, mẹ tôi trốn khỏi nhà, ba tôi công tác bề bộn, nhà chỉ có hai chúng tôi… Nó là em trai duy nhất của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ làm tốt trách nhiệm của một người anh trai…” Nói tới đây, anh bỗng quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng Kiến Phi biết, anh đang chảy nước mắt.
“Thật ra… Tôi cảm thấy anh là người anh trai tốt.” Cô không biết nên an ủi anh thế nào, cô cảm thấy cho dù mình nói gì cũng không có trọng điểm, không giống như anh, thường thường nhất châm kiến huyết (nói trúng tim đen).
Anh nở nụ cười, giơ tay lau nước mắt trên hai má, cô cũng quay đầu đi chỗ khác, làm như không thấy gì.
“Khi cô an ủi người khác, không đấu võ mồm, trông có vẻ rất ngốc nghếch.” Anh cố ý nói.
Nhưng cô không ngại, hào phòng thừa nhận: “Đúng vậy… Nhưng những lời tôi nói đều là thành tâm.”
Kỳ thật, cô cũng không hiểu tại sao lại nói rằng Hạng Phong là người anh trai tốt, nhưng cô cảm thấy, khác với Trì Thiếu Vũ, Hạng Phong là người đàn ông rất có ý thức trách nhiệm.
Anh quay đầu nhíu mày nhìn cô, dưới ngọn đèn mờ tối, hốc mắt anh ửng hồng, nhưng khóe miệng mỉm cười :
“Có thể đồng ý với tôi một việc không ?”
“?”
“Giúp tôi giữ bí mật này, đừng cho người khác biết, nhất là Hạng Tự.”
Cô cũng nhìn anh: “Ý anh nói là ‘anh không phải là người anh tốt’ hay ‘anh khóc’?”
“… Lương Kiến Phi!” Anh vẫn cau mày nhưng khóe miệng không cười nữa.
“Được, được,” cô vội vàng giơ hai tay lên, cười hì hì nói, “Tôi thề, tôi thề.”
Trải qua một đêm kỳ diệu như vậy, khi Lương Kiến Phi về đến nhà thì đã hai giờ sáng. Lúc trở về xe cô chợt phát hiện ra cô biết rất nhiều bí mật của Hạng Phong:
Anh thích ăn đồ ngọt; anh ghét ăn hành; anh thích uống sữa nóng mà không dùng lò vi sóng; anh uống thuốc cảm cũng không dám lái xe; anh rất quý hồ cá trong nhà mình và dùng nhiều thời gian mỗi ngày để chăm sóc nó; anh vẫn bị căng thẳng khi đối mặt với nhiều phóng viên; bạn gái anh từng bỏ anh để đi Los Angeles; anh bị chụp hình khi đi ăn cơm với nữ minh tinh nhưng thật ra đi với rất nhiều người; anh không quen nhìn đàn ông khi dễ phụ nữ, cho dù người phụ nữ đó là kẻ thù của anh; anh để ý sách mình ký tên cho đối phương có được giữ gìn tốt hay không; anh biết phòng khám nha khoa nào mở cửa sau tám giờ tối; anh ôm con của em trai mình miên man suy nghĩ đến rơi lệ…
Trời ơi! Cô nghĩ, bí mật của cô cũng không nhiều như vậy!
【Đôi khi chúng ta biết bí mật của ai đó sẽ thấy rất đắc chí, mà không biết bí mật là một chiếc chìa khóa, nó khiến cho bạn càng hiểu biết về thế giới này hoặc là…một người nào đó. Sau khi bạn hiểu được, bạn sẽ phát hiện thật ra còn có rất nhiều bí mật khác chờ bạn tìm hiểu. Giống như một cái động không đáy, cứ chìa khóa này rồi đến chìa khóa kia, cứ một cửa rồi lại đến cửa tiếp theo. Thế nhưng cuối cùng chúng ta sẽ phát hiện ra cái gì?
Hỉ, nộ, ái, ố ? Hoặc cái gì cũng không phải.
Tôi không biết vì sao ai cũng có bí mật, có lẽ do tiềm thức của mỗi con người hoặc do bản năng bảo vệ chính mình không để người khác hiểu quá nhiều về mình, như vậy khả năng bị tổn thương càng ít. Nhưng khi cùng người khác chia sẻ một bí mật, thì đó không còn là bí mật nữa, mà là một loại… khế ước, ràng buộc, hoặc là cái gì khác – tóm lại vận mệnh của các bạn sẽ phát sinh thay đổi.
Không ai biết thay đổi này là tốt hay xấu, chẳng qua, bí mật giữa hai người bị người khác biết, như vậy, có lẽ bạn sẽ không trở về tìm người kia chia sẻ bí mật như trước nữa.
Có phải quá kỳ ảo hay không? Thật ra không cần để ý, bởi vì –
Tôi nói bừa thôi.
Alpha】