Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 22: Chém Giết Hắc Bạch Ban Xà
Nhảy lên một chạc cây cao, quét mắt nhìn bốn phía một vòng, không thây hung thú nào chú ý, Thiên Vân lúc này mới buông lỏng một chút.
Trong dãy Thiên Sơn vào ban đêm quá mức nguy hiểm, để bảo đảm an toàn Thiên Vân chỉ có cách trốn một chỗ, lặng lẽ đợi trời sáng.
Thiên Vân cứ thế ngồi trên chạc cây, ánh mắt dò xét xung quanh, trong đầu lúc này cũng đang âm thầm cân nhắc hướng đi kế tiếp.
Rời đi Thiên Sơn sơn mạch? Nếu suy xét theo mức độ an toàn hắn rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng Thiên Vân lại sợ, hắn sợ rời đi nơi này sẽ không còn hung thú cấp cao để đánh giết, không thể khiến nội lực đột phá.
Tuy ra ngoài hắn có thể đánh giết võ lâm cao thủ, thế nhưng một khi bị võ lâm đồng đạo phát hiện bản thân tu luyện ma công, hắn có trốn lên trời cũng khó sống.
Tuy ở nơi rừng thiêng nước độc này, hắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm, thế nhưng ít nhất hắn vẫn còn có thể dùng khinh công mà tránh né.
Nếu chạy ra ngoài náo loạn giang hồ, không cần đến nhất lưu cao thủ, vài cái nhị lưu cao thủ cũng đủ làm hắn khốn đốn.
Hung thú và con người không thể đánh đồng.
Tuy hung thú thực lực hơn xa nhân loại, thế nhưng thực lực ấy không thể bù lại trí tuệ.
Hung thú phần lớn giết chóc theo bản năng, còn con người lại đầu đầy mưu kế.
Minh chứng rõ ràng nhất chính là hắn, không chỉ thoát khỏi truy đuổi của Hắc Bạch Ban Xà cấp năm, khi ở tam lưu võ giả cũng có thể đánh giết hung thú cấp bốn.
Tất nhiên không thể đánh đồng hung thú cấp bốn với cấp năm, Thiên Vân thừa hiểu hai cấp độ khác nhau như trời với đất.
Nếu hắn có suy nghĩ dùng nhị lưu cao thủ đánh giết hung thú cấp năm, có lẽ hắn đã không thể sống tới giờ phút này.
Tuy không thể giết hung thú cấp năm, nhưng ở cấp bậc phía dưới có lẽ đã không hung thú nào có thể uy hiếp được Thiên Vân nữa.
Bây giờ việc cần làm có lẽ là tăng lên võ kỹ, cố gắng ngưng luyện nội lực, sớm ngày đột phá nhất lưu cao thủ.
Nghĩ như vậy Thiên Vân liền bắt đầu lục tìm trong đầu một ít đao pháp điển tịch đã từng xem qua.
“Không ổn.
Thế mà lại không có một môn võ kỹ nào phù hợp với Hạ Thi Phệ Linh Kinh”.
Thiên Vân vẻ mặt nhăn nhó, hắn đọc qua không ít võ kỹ thế mà lại tìm không ra một môn phù hợp.
“Hay là ta dùng Vạn Tướng Pháp Điển để thi triển võ kỹ? Cũng không tốt, Vạn Tướng Pháp Điển vốn dùng để vận dụng Vô Ngân Ảnh.
Nếu trong lúc ta thi triển khinh công lại quay sang dùng võ kỹ, chỉ sợ lúc đó không cần địch nhân ra đòn ta liền tự phế.
Kinh mạch ta tuy rằng lớn hơn người bình thường, thế nhưng vận dụng nội lực không ra đường lối, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì có khi kinh mạch vỡ vụn trực tiếp chết đi”.
Thiên Vân vò đầu bứt tai, tâm tình bắt đầu phiền não.
“Mấy môn công pháp này là tên điên nào sáng tạo? Một cái thì chuyên dùng để chạy trốn, một cái lại chỉ dùng để hấp thu nội lực”.
Thiên Vân âm thầm chửi rủa một phen.
Hít sâu một hơi, lúc này Thiên Vân mới bình tĩnh lại.
Tai, mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh, đầu thì không ngừng chuyển động.
“Nếu đã không thể dùng võ kỹ, vậy ta chỉ còn cách rèn luyện thể phách.
Dù đã qua thời kỳ luyện thể, thế nhưng ta lại không có cách khác.
Về vấn đề võ kỹ, nếu thân thể ta đủ cường liền có thể dùng quyền, dùng đao chém giết địch nhân.
Ta liền không tin man lực không thể so với võ kỹ mạnh”
“Lại nói thân pháp của ta nếu thi triển tới cực hạn sẽ rất khủng bố, Vạn Tướng Pháp Điển luyện tới viên mãn lại có thể thông qua động tác của địch nhân hiểu được cách vận hành nội lực, chiếm nhiều ưu thế như vậy, ta lại không tin mình yếu hơn kẻ khác”.
Thiên Vân nghĩ tới đây hai mắt liền vụt sáng, miệng nở nụ cười.
Luyện thể phách còn được gọi là ngoại công.
Nội công luyện bên trong, ngoại công luyện bên ngoài.
Võ giả nhập môn thường sẽ luyện ngoại công trước, sau khi sinh ra nội lực sẽ từ từ bỏ ngoại tu nội.
Thế nhưng giang hồ lắm kẻ tài cao, gan cũng lớn sáng tạo ra phương pháp rèn luyện bản thân từ trong ra ngoài.
Cũng có nghĩa lấy nội lực rèn đúc thân thể.
Ở Đại Việt có Nam Sa Cung, chủ tu ngoại công, rất nhiều cao thủ ngoại công thành danh trong giang hồ xuất thân từ nơi này.
Ở Đại Chu cũng có vài môn phái chủ tu ngoại công, mỗi nhà đều có tuyệt học cất giữ.
Thiên Vân từng nghe nói qua Đại Chu có chùa Thiếu Lâm, bí tịch, công pháp rèn luyện nhiều vô số, tựa như La Hán Kim Thân, Thiết tí công…
Nói như vậy để hiểu, ngoại công cùng nội công kỳ thật cách biệt tuy có nhưng cũng không quá xa.
Ngoại công thể phách mạnh mẽ, lực lớn vô cùng.
Nội công lại dùng nội luyện, quán chú thân thể, vũ khí, một chiêu đánh ra uy lực lại chẳng kém bao nhiêu.
Điểm tạo lên khác biệt lớn nhất chính là thân pháp, những người luyện nội công có thành tựu cao, thường thân pháp cũng rất cao siêu.
Trái ngược.
người luyện ngoại công thành tựu càng cao, thời gian luyện thân pháp càng ít, nội lực dùng để rèn đúc thân thể là chính, lấy đâu ra tinh lực tu luyện khinh công.
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng Thiên Vân không có những nhược điểm này.
Thứ nhất nội lực của hắn rất nhiều, thứ hai khinh công của hắn đã rất cao, thứ ba hắn không ngại tiêu hao nội lực khi tu luyện, chỉ cần hắn đủ mạnh liền có thể săn giết hung thú kiếm lời.
Thiên Vân lập tức lục tìm trong trí nhớ, xem đã từng đọc qua môn công pháp luyện thể nào hay chưa, một lúc lâu sau ánh mắt hắn lóe sáng.
“Long Huyết Luyện Thể” Thiên Vân suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng tìm được một môn luyện thể.
Đáng tiếc môn võ học luyện thể này không hoàn chỉnh, hắn chỉ tìm được tâm pháp nhập môn và tiểu thành.
Thiên Vân trầm ngâm một hồi, không tìm thấy môn tâm pháp luyện thể nào khác, đành cắn răng chọn Long Huyết Luyện Thể.
Môn ngoại công tâm pháp này không hề hà khắc, điểm chú ý duy nhất cần có là, chỉ người sở hữu dòng máu Đại Việt mới có thể học.
Bất cứ kẻ nào, dù là con lai hỗn huyết tu luyện công pháp này liền lập tức chết.
Thiên Vân không hiểu yêu cầu này là có ý gì, hắn cũng chẳng quan tâm quá nhiều.
Thân thế Thiên Vân tuy không được quan lại kiểm chứng, thế nhưng hắn là người Đại Việt thuần chủng là điều không phải bàn.
Thiên Vân cũng không bắt tay vào tu luyện ngay, hắn đang nhớ lại một ít cơ sở đao pháp.
Vốn Thiên Vân muốn học kiếm pháp, thế nhưng qua thời gian dài mang đao bên người, hắn lại thấy có lẽ đao pháp thích hợp với hắn hơn.
Kiếm thiên tính mềm dẻo sử dụng có vẻ rất tiêu sái, thế nhưng nhược điểm là không đủ bền, không thể phát huy ưu thế thể chất.
Nhưng đao lại khác, đao thiên tính vốn cương liệt, chỉ có một lưỡi, bền chắc vô cùng.
Nếu xét về độ thẩm mĩ có lẽ không bằng kiếm, thế nhưng đối với Thiên Vân vũ khí không thể sử dụng thuận tay thẩm mĩ tốt cũng chỉ là gân gà.
Thiên Vân cũng đã từng nghĩ về việc rèn một thanh đao tốt.
Hắn không sở trường dùng đao bằng hai tay, mà các loại đao bình thường đa phần bản rộng, rất khó sử dụng một tay.
Thiên Vân đã lên sẵn một ý tưởng, mượn thiết kế của kiếm, chế tạo ra một thanh đao chỉ nhỏ bằng với một thanh kiếm, dài tầm hơn mét, sống đao đủ lớn để chịu lực là được.
Tất nhiên hiện tại Thiên Vân cũng chỉ có thể lên ý tưởng, sau này quay trở lại giang hồ rồi nói chuyện tiếp.
Một đêm qua đi không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau Thiên Vân liền không nói một lời, thi triển khinh công rời đi.
Thiên Vân tìm kiếm nửa buổi sáng, cuối cùng cũng tìm thấy một cái hang.
Cái hang này nhỏ hơn hang gấu kia nhiều, nhưng cũng đủ diện tích cho hắn trú ngụ một thời gian.
Thu thập một hồi, sau đó hắn liền đi ra ngoài kiếm ăn.
Nơi núi rừng đại ngàn này có lẽ sẽ thiếu rất nhiều thứ, thế nhưng chim muông, thú nhỏ lại không thiếu.
Chỉ chưa tới mười phút, Thiên Vân đã xách theo hai xâu cá cùng một con thỏ rừng trở về.
Nổi lửa, nướng cá, xử lý con thỏ, một bữa ăn cứ thế mà qua.
Ba tháng mùa đông từ từ trôi qua, mùa Xuân cuối cùng cũng tới.
Khắp Thiên Sơn sơn mạch đào hoa nở rộ, chim chóc líu lo không ngừng.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân vậy mà đã vào Thiên Sơn hơn hai tháng.
Lúc này hắn đang đứng ngoài cửa hang, tay phải cầm đao liên tục làm ra các động tác bổ, chém, quét ngang, móc…!Tất cả đều chỉ là cơ sở nhất đao pháp.
Luyện xong tay phải Thiên Vân lại luyện tay trái, hắn cứ làm như thế không ngừng nghỉ.
Thời gian dài trôi qua, tóc Thiên Vân giờ đã dài đến thắt lưng, hắn không có cột lại mà bỏ mặc nó xõa tung.
Thân thể hắn lúc này tuy không tính là cường tráng, thế nhưng đã không còn nét nữ tính như trước nữa.
Khuôn mặt vô pháp cải biến, Thiên Vân cũng chẳng có cách, chỉ đành mặc kệ.
Thiên Vân bỗng dưng thét dài một tiếng, trên vai trái bất ngờ xuất hiện hình xăm một con rồng, đao mang thuận thế mà ra.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, cây cối xung quanh liền bị đao mang đoạn đi một mảnh.
Qua thời gian dài Thiên Vân cuối cùng cũng đã luyện “Long Huyết Luyện Thể” tới cảnh giới tiểu thành.
Hiên tại mỗi khi vận dụng nội lực chiến đấu, nơi tụ lực liền xuất hiện hình xăm một con rồng.
Thân thể Thiên Vân lúc này không dám nói rất mạnh, nhưng một quyền đánh chết hung thú cấp bốn là điều đơn giản.
Còn về phần dùng đao, đừng nói là hung thú cấp bốn, hung thú cấp năm hắn cũng có tự tin đánh một trận.
Thiên Vân mỉm cười, âm thầm vui vẻ với biến hóa của chính mình.
“Xem ra đã đến lúc băng qua Nhất Lưu Hà.
Hắc Bạch Ban Xà, nếu ngươi hiện thân khiêu khích ta lần nữa, ta không ngại cho ngươi đi gặp Diêm Vương”.
Thiên Vân ánh mắt lạnh xuống, đi vào trong hang sau đó liền xách theo một túi vải rời đi.
Khinh công hiện tại của Thiên Vân tuy chưa đại thành, thế nhưng cách càng ngày càng gần.
Hắn suy đoán chỉ cần cho hắn đủ áp lực, có lẽ không quá lâu nữa hắn sẽ chạm tới.
Một đường lao như bay, thân pháp Thiên Vân càng toát ra sự phiêu dật.
Hắn hiện tại chỉ cần mượn lực từ hoa cỏ, cành lá liền có thể hành tẩu.
Nếu là người bình thường nhìn thấy hắn, chỉ sợ sẽ hô to tiên nhân.
Thiên Vân đang di chuyển với tốc độ cao, lông mày bỗng nhảy lên, thân pháp quỷ dị đổi hướng.
Chỉ thấy chỗ hắn vừa đứng, một con đại xà xuất hiện.
“Hừ! Lại là ngươi.
Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta liền thành toàn cho ngươi”.
Thiên Vân nói xong liền vận khởi nội lực, cánh tay phải vằn vện đồ án, một con rồng sinh động hiện lên.
Đao mang rít gào mà ra, thân pháp thuận theo mà động.
Con Hắc Bạch Ban Xà làm sao dám nghĩ, nhận loại này lần trước còn bị nó đuổi chạy trối chết, lần này lại dám quay đầu công kích nó.
Thế nhưng đao mang đến quá nhanh, nó chỉ có thể vung đuôi đón đỡ.
Không thể không nói, thể phách của con Hắc Bạch Ban Xà này quá mạnh, đón đỡ đao mang uy lực lớn như thế vậy mà chỉ lưu lại một đạo vết máu.
Con rắn có vẻ đau đớn, nó rít gào xông tới chỗ Thiên Vân.
Thế nhưng thân pháp Thiên Vân quá nhanh, nó đuổi không kịp.
Thiên Vân không thi triển đao kĩ gì, chỉ xử xuất cơ sở đao pháp.
Thế nhưng càng là công kích đơn giản, càng là hiểm hóc.
Thân pháp, nội lực, đao trong tay cả ba hòa làm một, mỗi đao vung ra Hắc Bạch Ban Xà lại thống khổ giãy giụa.
“Gào” Con Hắc Bạch Ban Xà trúng đao quá nhiều, máu chảy lênh láng.
Nó mở to đôi mắt đỏ, miệng rộng rít gào.
Chim muông trên cây tứ tán mà bay.
— QUẢNG CÁO —
“Hừ! Lần này để xem ngươi làm gì được ta”.
Thiên Vân cười lạnh, thân pháp càng lúc càng nhanh, đao trong tay càng phát càng thuận.
Người ta nói, chỉ có thực chiến mới có thể tôi luyện bản năng giết chóc, quả thực không sai chút nào.
Con Hắc Bạch Ban Xà lúc này biệt khuất không nói thành lời, nó vốn không để nhân loại nhỏ bé kia vào mắt, nào ngờ lúc này lại bị kẻ này mượn làm bao cát.
Con vật cố gắng vùng vẫy đánh trả, cái đuôi to lớn loạn vung.
Thế nhưng Thiên Vân quá nhanh, nhanh khó mà tưởng tượng.
Thân pháp càng lúc càng ảo diệu, cuối cùng lại tựa như dạo chơi xung quanh con rắn.
Mắt con Hắc Bạch Ban Xà lộ ra vẻ điên cuồng, nó há mồm phun ra một màn sương trắng.
Thiên Vân thấy thế lại không hề sợ hãi, bộ pháp thay đổi, nhún một cái đã đứng xa vài mét.
Sương trắng rơi xuống đất, chỉ thấy xèo xèo vài tiếng, cả mảnh đất rộng đã hóa thành bùn nhão.
“Súc sinh! Vùng vẫy cũng vô dụng, lần này ngươi phải chết”.
Thiên Vân cười lạnh, nhìn chằm chằm con rắn.
Con rắn thấy Thiên Vân nhảy ra xa cũng không đuổi theo, nó lấy hết sức lực cuối cùng chạy trốn về hướng ngược lại.
Thế nhưng Thiên Vân nào cho con súc sinh này cơ hội chạy trốn, đao trong tay thuận thế bay nhanh mà ra.
Con rắn thấy cây đao bay tới, đành vội vàng quất đuôi đánh bay.
Đao bay được một đoạn liền bị một bàn tay chộp tới, rất nhanh liền biến mất.
Con rắn chỉ là vùng vẫy giãy chết, nó càng chạy càng xuống sức, Thiên Vân cũng chỉ đánh cầm chân mà thôi.
Nửa giờ sau, một tiếng rít gào thê lương vang lên bên trong Thiên Sơn.
Các loại điểu, thú bỏ chạy tứ tán.
Thiên Vân mỉm cười nhìn xác con Hắc Bạch Ban Xà quắt queo nằm một chỗ.
“Cấp năm hung thú, con thứ nhất”.
Nói xong hắn liền thi triển đao pháp, chặt con rắn vốn đã khô quắt thành vô số khúc, xong xuôi đâu đó hắn liền ném từng khối ra xa.
Thấy không còn dấu vết gì để lại nữa, Thiên Vân lúc này mới vận dụng khinh công rời đi..