Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 15: Khủng Bố Công Pháp


Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 15: Khủng Bố Công Pháp


Ra khỏi Bách Trùng Lâu, Thiên Vân một đường đi nhanh, xuyên qua mấy cửa hàng, vài con ngõ hắn mới đi về hướng nhà trọ.
Về đến phòng trọ, Thiên Vân nhanh chân bước vào.

Hắn không hề buông lỏng, âm thầm áp tai vào cửa nghe ngóng.

Một hồi lâu, sau khi xác nhận không có người theo dõi, hắn mới thở ra một hơi.

Cũng không phải hắn thiếu tín nhiệm Bách Trùng Lâu, mà vì vừa rồi hắn ngửi thấy mùi vị nguy hiểm.

Trực giác cho hắn biết, có lẽ đã có người phát hiện ra dị động ban nãy.
Thiên Vân hít sâu một hơi, lôi mảnh giấy nhỏ trong người ra, hắn nhìn kĩ một lượt, cuối cùng châm lửa đốt.

Đoạn khẩu quyết phía dưới hắn đã nhớ rất rõ, cũng không cần thiết phải lưu lại mảnh giấy này nữa.

Kinh văn này quá thần bí, chỉ niệm một lần đã khiến hắn có cảm giác nguy hiểm.

Nếu nó là kinh văn bình thường thì không sao, nhưng nếu nó là tà công, rất có thể sẽ dẫn tới một tràng gió tanh, mưa máu.

Thiên Vân tự nhận mình nghị lực hơn người, nếu là tà công cũng có thể giữ được lý trí, nhưng nếu những người tâm trí không kiên đoạt được, điều gì sẽ xảy ra đây?
Mảnh giấy rất nhỏ nhưng cháy rất lâu, mất một hồi cuối cùng cũng chỉ còn lại tro tàn.
Thiên Vân nhìn đống tro nhỏ vẻ mặt cổ quái, nhưng hắn cũng rất nhanh vứt qua một bên.

Cầm lấy hộp gỗ, mở cái xác Cổ Thi Điệp ra mà ngắm nghía, miệng nở một nụ cười.
Thiên Vân cũng không vội vàng tu luyện ngay, mà muốn ăn uống no đủ, điều chỉnh trạng thái tới tốt nhất, mới bắt đầu tiến hành nuốt Cổ.
Trong giấy có ghi rất rõ.

Muốn tiến hành tu luyện môn nội công này, trước hết phải đả thông 12 đường kinh mạch, mở rộng chúng.
Một người bình thường từ khi sinh ra đã có 12 đường kinh mạch.

Những đường kinh mạch này rất nhỏ và mảnh mai.

Giang hồ võ giả bình thường sẽ không một lần đả thông, mở rộng tất cả.


Họ chia ra làm bốn lần đả thông và bốn lần mở rộng.
Một võ giả bình thường, phải luyện đến nhất lưu cao thủ, 12 đường kinh mạch này mới hoàn toàn đả thông, cũng như mở rộng một phần nhỏ.

Thế nhưng chỉ mở rộng một phần nhỏ cũng đủ để họ ngạo thị anh hùng thiên hạ rồi.

Những kẻ mở rộng kinh mạch gấp hai, gấp ba lần, tốc độ vận chuyển nội lực sẽ càng nhanh, trong lúc chiến đấu mỗi chiêu mỗi thức sẽ càng khủng bố.
Thiên Vân nghe kể lại.

Huyết Y Hầu năm đó chỉ vừa bước chân vào hàng ngũ nhất lưu cao thủ, các đường kinh mạch của ông cũng đã lớn gấp đôi bình thường.

Mỗi khi Huyết Y Hầu xuất đao, cánh tay của ông như lớn hơn một vòng, gân xanh chằng chịt.

Mỗi đao ông bổ ra, sắt đá, cổ thụ tựa như giấy đồng dạng, chạm tới liền chia năm xẻ bảy, bá đạo tuyệt luân.

Huyết Y Hầu sinh thời, từng vượt cấp khiêu chiến rất nhiều tuyệt đỉnh cao thủ mà không hề bại.

Sau này khi ông bước vào cảnh giới tuyệt đỉnh, giang hồ võ lâm không ai là đối thủ.

Đáng tiếc, mặc dù thiên tư ông cực cao nhưng cũng không thể bước vào Hóa Cảnh, tìm thấy tiên duyên.
Những người tu võ bình thường, khi bắt đầu tu luyện, thường tu thể phách trước.

Ở giai đoạn tu thể phách, họ sẽ đả thông toàn bộ kinh mạch một lần.

Điều này giúp họ nén khí tốt hơn, ra chiêu cũng hung mãnh hơn, thể phách cũng tốt hơn, sức chịu đựng cũng tốt hơn người thường.

Sau khi tu luyện tới cảnh giới nhập lưu, 12 đường kinh mạch phải hoàn toàn đả thông và dẻo dai hơn.

Đả thông 12 đường kinh mạch và giúp nó dẻo dai hơn mới bắt đầu dẫn khí vào người, bắt đầu tu luyện nội lực.

Sau khi nội lực ngưng tụ lại trong đan điền, người đó liền bước vào tam lưu võ giả.
— QUẢNG CÁO —
Tu luyện Hạ Thi Phệ Linh Kinh tuy vẫn cần luyện thể phách, nhưng khác ở chỗ họ sẽ trực tiếp nhảy vào tam lưu võ giả, thể phách và nội lực cùng lúc tu luyện.


Cũng vì cả hai cùng luyện một lúc, nên bắt buộc người luyện Hạ Thi Phệ Linh Kinh phải mở rộng kinh mạch ngay từ đầu.

Kinh mạch lớn đến đâu, hoàn toàn phụ thuộc vào Cổ.

Người tu luyện kinh văn này không cần dẫn khí vào thể nội, chỉ cần nuốt Cổ là được.

Sau khi nuốt Cổ vào bụng chỉ cần vận chuyển pháp môn, Cổ sẽ tự hành dung nhập kinh mạch và di chuyển.
Trong quá trình này người luyện sẽ cực kì đau đớn, nếu không thể kiên trì mà mất đi ý thức, chờ đợi kẻ đó chỉ có chết.
Thiên Vân sau khi biết việc luyện môn kinh văn này có thể nguy hiểm tới tính mạng, cũng đã từng có ý nghĩ muốn từ bỏ.

Thế nhưng vì người thân, Thiên Vân chỉ có thể cắn răng chọn nó.

Hắn có thể tìm một cuốn võ công tâm pháp khác, thế nhưng môn võ công nào có thể giúp hắn vừa bước vào tu luyện, liền tiến nhập cảnh giới tam lưu cao thủ đây? Nếu cứ theo lẽ thường, chỉ một bước luyện thể phách cũng đã mất cả năm trời, hắn không có nhiều thời gian đến thế.
Sau khi ăn uống, bình ổn tâm tình cũng đã là giữa trưa.
Thiên Vân ngồi trên giường, nhìn cái hộp chứa xác Hạ Thi Điệp to như quả trứng gà, vẻ mặt khó coi.

Hắn biết lần này nếu thành công, hắn liền có thực lực, kỳ hạn hai năm nếu vận khí tốt, có lẽ hắn có thể đạp vào nhất lưu cao thủ hàng ngũ.

Nhưng nếu hắn không thành công, em gái cùng cha hắn sẽ khó thoát khỏi tai kiếp, cái mạng của hắn cũng chấm hết.
Nhìn bên người chỉ còn lại mấy đồng vàng cùng khúc gỗ nhỏ, Thiên Vân đắng chát lắc đầu.

Hắn thầm nghĩ .”Đời mình sinh ra đã là bọt bèo, có gì phải nghĩ đây? Nếu thành thì cứu được cha và em gái.

Không thành hắn cũng chẳng muốn sống, dù gì cũng có một phần cơ hội.

Liều…”
Không nghĩ thêm nữa, Thiên Vân đem xác Cổ Thi Điệp nuốt, lại cầm chén nước trên bàn uống vào.

Rất nhanh xác Cổ Thi Điệp đã chui vào bụng.
Thiên Vân lúc này bắt đầu lẩm bẩm kinh văn, trọng bụng cũng từ từ cảm thấy đau nhói.

Ngay lúc này, căn phòng đối diện với Thiên Vân.

Một tên thanh niên đang thông qua khe hở trên giấy dán cửa, nhìn về phía phòng Thiên Vân ở.

Trong phòng hắn có hai chiếc lồng chim, một cái lồng không có gì, một cái còn nhốt một con bồ câu đưa thư.
Nghe thấy trong phòng Thiên Vân truyền tới tiếng rên rỉ, người này lập tức lấy giấy viết thư.

Cấp tốc cài mảnh giấy vào ống trúc trên chân bồ câu, tung nó bay ra ngoài cửa sổ.

Lại một lần nữa, thông qua khe hở nhìn về phía phòng Thiên Vân.
Thiên Vân tuy đã rất cẩn thận, nhưng nói cho cùng hắn vẫn còn quá trẻ, cũng chưa từng ra ngoài xông xáo, bị người ta dám thị lúc nào không hay biết.

Nói đi cũng phải nói lại, Thiên Vân năm nay mới 16 tuổi, mà thôi.

Ở cái tuổi này, cẩn thận được như thế đã là quá xuất xắc rồi, hắn cũng chẳng phải lão giang hồ giác quan bén nhạy gì.
— QUẢNG CÁO —
Bồ câu rất nhanh bay tới lầu bảy Bách Trùng Lâu, ngay sau đó một thân ảnh tựa như cái bóng khẽ lướt mà ra.

Tốc độ người này rất nhanh, nhanh đến mức không thấy rõ hình dáng.
Thiên Vân nào biết mình đã bị theo dõi.

Giời khắc này trong người hắn truyền tới những âm thanh phá rách, người ngoài đứng gần liền có thể nghe thấy.
Cả người hắn rỉ ra toàn là máu, nhìn không khác gì huyết nhân, vô cùng khủng bố.
Ngay lúc này, gió lớn thổi tới, cát bụi bay lên.

Ngoài Giang Bắc huyện, mây đen ùn ùn kéo tới, tựa như sắp có bão lớn đang đến.
Đạo thân ảnh đang nhẹ nhàng đạp trên những nóc nhà mà đi cũng dừng chân, hắn đưa mắt nhìn trời, vẻ mặt đại biến.

Người này lại chính là Lý lão, quản sự của Bách Trùng Lâu.
Hắn nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trung tâm vòng xoáy dường như xuất hiện một ngón tay, ngón tay ấy còn hiện rõ từng đường hoa văn, chi tiết vô cùng.
Lý lão hai mắt trợn trừng, chân tay mềm nhũn ngã xuống.

May mắn lão cũng là cao thủ nhất lưu, không thì cũng đã ngã thành cái xác.
“Không tốt! Chẳng nhẽ đây là thiên phạt? Là ai đang tu luyện ma công? Là ai làm chuyện táng tận thiên lương như thế?” Lý lão quá sợ hãi, lồm cồm bò dậy, thân pháp nhanh như điện chớp, mau chóng chạy ra khỏi huyện thành.
Người dân Giang Bắc huyện cũng kinh hoảng nhìn trời, sợ hãi cuống cuồng chạy khỏi nhà.
Mây đen mỗi lúc một dày, mỗi lúc một lớn.

Ngón tay to lớn giữa vòng xoáy ngày càng ngưng thực, từng đạo lôi điện ngang dọc chạy quanh, khiến người nhìn không khỏi tê cả da đầu.

Trong một động đá trung tâm Thiên Sơn.

Một cái kén bướm đang im lặng treo trên đỉnh động.

Cái kén này không lớn, cũng không thấy có dấu hiệu của sinh mệnh, tựa như đã chết từ rất lâu.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng đúng lúc này cái kén phát ra âm thanh “Roạt…roạt” Cái kén rách làm đôi, rơi xuống.

Trên đỉnh động, một con bướm màu lam nhạt đang từ từ run đôi cánh.
Bỗng dưng một âm thanh nói chuyện vang lên khe khẽ.

“Cổ Hoặc Kim? Ngươi trở lại rồi sao?”
Âm thanh vừa dứt, con bướm màu xanh liền thả người, vỗ cánh.

Một cơn cuồng phong nổi lên, thân hình con bướm biến mất vô tung.
Thiên Vân cả người là huyết, hai mắt đỏ ngầu, tóc dài bê bết máu tươi.

Trong cơ thể hắn, xác Cổ Thi Điệp mới chỉ đi qua “thủ tam âm kinh” từng cơn đau đớn khiến ngực và hai tay hắn vặn vẹo biến dạng.

Máu tươi do áp lực quá lớn mà rỉ ra từng giọt, dọa người cực kỳ.
Xác Cổ Thi Điệp vẫn tiến lên, lần này nó muốn xông phá “thủ tam dương kinh”.

Thiên Vân đau như muốn chết, hắn muốn từ bỏ.

Thế nhưng từ bỏ lúc này hắn cũng không sống nổi, hắn phải kiên trì.
Cổ Thi Điệp một phân làm hai, thuận theo hai bàn tay tiến lên đầu.

Dưới làn da, có thể thấy rõ hai cục u thuận theo bàn tay mà chui lên.

Hai cục u đi tới cổ, liền hợp một mà đi lên đỉnh đầu.
Thiên Vân chỉ nghe trong đầu mình ầm vang, tựa như có thứ gì vừa xé rách, phá nát.
Hắn muốn chết đi, Thiên Vân bây giờ chỉ muốn có thế.

Hắn thủ không được tâm trí mình nữa, quá đau, quá thống khổ.
Phòng đối diện, tên thanh niên nghe tiếng thét đau đớn của Thiên Vân thì giật nảy cả mình.

Ngẫm nghĩ một hồi hắn liền đánh bạo, mở cửa tiến về phía phòng Thiên Vân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.