Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 134: Khí Vận Chi Tử Chạm Mặt
Chuyến hành trình tiến vào Dược Vương Động lần này, xảy ra quá nhiều biến cố.
Đầu tiên là ma tu trà trộn vào trong các môn các phái, tiếp theo là yêu thú, quỷ vật thực lực bỗng dưng tăng lên một mảng lớn.
Không cần biết là nơi trung tâm, hay ngoài rìa Dược Vương Động, thỉnh thoảng vẫn truyền đến tiếng yêu thú gọi bầy, không khí hết sức khẩn trương.
Cũng bởi vì tu sĩ tử thương quá nhiều, hiện tại các bên chỉ có thể tạm thời ngừng chiến, co cụm lại với nhau.
Ngoài rìa Dược Vương Động, tu sĩ hai phe Thuận, Nghịch hiện tại đã ngồi lại với nhau, cùng thảo luận vấn đề ma tu đánh lén, cũng như yêu thú rình rập.
Những người ở vòng ngoài có lẽ là an toàn nhất, dù sao nơi này yêu thú không quá mạnh, quỷ vật tối đa cũng chỉ có nhị phẩm thực lực mà thôi.
Thứ họ cần đề phòng, chủ yếu là đám ma tu.
Sâu bên trong Quỷ Lâm, cách bìa rừng tầm 120 dặm, đội ngũ do Kiếm Vô Tình dẫn đầu hiện tại chỉ còn hai người bám trụ lại.
Lại không phải Kiếm Vô Tình cùng Trương Hạo Nhiên, còn ai.
Kiếm Vô Tình thời gian đầu còn không thèm quan tâm tới tên đệ tử Lạc Diệp Tiên Tông này, có điều qua từng tràng yêu thú vây công, Trương Hạo Nhiên thực lực lúc này mới lộ ra, không những mạnh mẽ, càng làm cho người khiếp sợ chính là, tên này đôi khi chỉ nhẹ vung kiếm, bước ra vài bước chân cũng đủ nghiền ép vô số yêu thú.
Nếu không phải bản thân hắn linh lực không quá hùng hậu, chỉ sợ một mình hắn cũng đủ để bước vào động quật.
Kiếm Vô Tình cũng Trương Hạo Nhiên hiện tại xem như đạt thành nhận thức chung, phối hợp vô cùng ăn ý, cũng có một con tam phẩm quỷ vật chết trên tay họ.
Cách bìa rừng 115 dặm về hướng nam, từ trên cao có thể nhìn rõ, một đội ngũ năm người đang đại chiến với một đầu yêu thú.
Yêu thú này nhìn giống sư tử, thân có vảy rồng, đầu mọc song giác, hai con mắt lập loè kim quang, to lớn thần tuấn, miệng phun hoả diễm, tu vi vậy mà có tam phẩm trung kỳ thực lực.
Ngưng thần nhìn kĩ, có thể thấy rõ quanh thân con yêu thú này, nằm hơn chục cỗ thi thể, tất cả đều cháy đen thui.
Lúc này nó đang bị vô số thuật pháp oanh kích lên người, tuy không bị thương, có điều cũng làm nó xây xẩm mặt mày.
Bốn chân của nó bị dây leo quấn chặt, khó mà thoát vây một cách nhanh chóng, có điều với thực lực tam phẩm yêu thú, nó không thể dễ dàng chết được.
Đội ngũ này dẫn đầu là một nữ tử, một thân lụa đỏ, có chút lộ liễu.
Nàng này mặt như trứng ngỗng, mắt ngọc mày ngài, sống mũi cao thẳng, đẹp không sao tả xiết.
Nhất là thân hình của nàng, chỉ có thể dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung.
Nàng này chẳng phải Thiên Quỳnh cung thánh nữ, Tố Ngưng, còn ai.
Đội ngũ của nàng xem ra có chút đặc biệt, tất cả đều là nữ tử, thực lực đều có Phân Chi cảnh viên mãn tiêu chí.
Chẳng qua với đội ngũ này, căn bản không phải đối thủ của con tam phẩm yêu thú kia.
Nếu không phải thực lực của Tố Ngưng quá mạnh, chỉ sợ đã toàn quân bị diệt.
Bất ngờ ở chỗ, đội ngũ này thế mà có hai đệ tử Thanh Vân đạo gia nhập.
Một nữ đệ tử tuổi tầm 18, tướng mạo bình thường, thực lực cùng hai vị sư muội của Tố Ngưng tương đương.
Người còn lại tuổi chừng 15, cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều tuổi nàng còn nhỏ, cơ thể vẫn còn lộ rõ sự non nớt.
Nếu đợi một vài năm nữa, hiển nhiên nàng sẽ là một đại mĩ nhân.
Nàng thực lực cũng rất mạnh, thậm chí nhỉnh hơn hai vị sư muội của Tố Ngưng một chút.
Có điều với thực lực này, không kéo chân sau đã là vạn hanh, muốn ứng phó với tam phẩm yêu thú, thật sự là tự tìm đường chết.
“Các ngươi lập tức rút lui, con yêu này quá mạnh, chỉ một mình ta có lẽ còn có cơ hội thoát thân, nếu mang theo các ngươi, vậy chúng ta chết chắc”.
Tố Ngưng hai bàn tay liên tiếp bấm luyện pháp quyết, chỉ thấy quanh thân con yêu thú bị một lồng kiếm khoá chặt, sắc mặt nàng tái nhợt, mở miệng nói với đám người phía sau.
Bốn người tuy rằng không cam lòng, có điều bọn họ thừa hiểu, nếu không mau trốn, chỉ sợ tính mạng các nàng cũng phải bồi đi vào.
Bốn người đang muốn nói lời từ biệt, bất ngờ con thú rống to một tiếng.
Gào….
— QUẢNG CÁO —
Tiếng gào lớn đến nỗi khiến các nàng đầu óc xây xẩm, lảo đảo lui lại phía sau ba bước.
Tố Ngưng cũng không ngờ con thú lại có một chiêu này, nàng chỉ hơi thất thần, lập tức bừng tỉnh.
Có điều trong lúc đấu pháp, chỉ cần một chút thất thần, cũng đủ để dẫn tới thất bại.
Chỉ thấy con thú há to cái miệng, muốn một lần nuốt trọn đám người vào bụng.
Tô Ngưng thất kinh, thế nhưng nàng dù sao cũng là khí vận chi tử, hơn nữa thực lực cũng vượt xa tu sĩ đồng cấp, nàng lập tức thi triển độn thuật, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Có điều bốn nàng kia không được như nàng, vừa mới tỉnh hồn, đã thấy miệng con yêu thú táp tới, bóng ma tử vong bao phủ tâm thần các nàng.
Tố Ngưng hiện thân cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này vẻ mặt cũng tái đi, muốn tiến đến cứu trợ đã quá muộn.
Đúng lúc này, một đạo kinh khủng kiếm khí từ hư vô đâm tới, thẳng hướng cái miệng rộng mà vào.
Xẹt…!Gào…
Con thú tuy da dày thịt béo, chẳng qua hai mắt cùng miệng vẫn luôn là điểm yếu.
Trúng một kiếm, miệng nó máu huyết tung tóe, quằn quại rống lên, đau đớn khiến nó mất đi lí trí, bắt đầu gào rống, xông loạn.
Lúc này, trên một chạc cây cao có bóng người màu đen nhảy xuống, nheo mắt nhìn kĩ, lại không phải Kiếm Vô Ngân đây sao?
— QUẢNG CÁO —
“Lạc Diệp Tiên Tông, Kiếm Vô Ngân?” Một trong bốn người vừa được cứu mở miệng bật thốt.
Ba nàng kia không khỏi âm thầm thở ra một hơi, vội vàng cúi đầu thì lễ, nói một ít lời cảm ơn tới Kiếm Vô Ngân.
Tố Ngưng cũng rất vui mừng, thấy các vị sư muội đồng môn không sao, lập tức hướng về Kiếm Vô Ngân nói lời cảm tạ.
“Cám ơn đạo hữu đã xuất thủ tương trợ, ta vừa rồi quá chủ quan, nếu không có các hạ, chỉ sợ bốn người bọn họ đã thành thi thể”
Kiếm Vô Ngân quét mắt nhìn năm người, gật đầu xem như chào hỏi, lập tức nhìn về hướng con yêu thú, mở miệng nói.
“Con thú này vậy mà mang huyết mạch kì lân, thực lực không thể xem thường, bốn vị mau rút lui đi”
Bốn cô gái vừa thoát khỏi miệng yêu thú, nào dám không nghe lời, lập tức gật đầu đáp ứng, thi triển độn thuật, vội vã rời đi.
Kiếm Vô Ngân quét nhìn bốn người rời đi, khóe miệng không khỏi mang theo ý cười, lại nói.
“Tô cô nương thực lực cao tuyệt, có dám cùng tại hạ vây giết con thú này? Ta có một chiêu kiếm uy lực cực cường, chỉ là thời gian thi pháp quá dài.
Nếu cô nương có thể giúp ta cầm chân con thú này hai mươi nhịp thở, ta nắm chắc sẽ hạ được nó”
Tố Ngưng nghe vậy hơi ngẩn ra, có điều cũng không từ chối, lập tức gật đầu đáp ứng.
Nàng cắn răng xuất ra một cái mâm tròn, tung nó lên cao, hai tay bắt ấn cực nhanh.
Mâm tròn theo tâm ý của nang, trực tiếp bay tới đỉnh đầu con thú đang điên cuồng gào rống, ánh sáng màu lam tỏa ra.
Ngưng thần nhìn kĩ một chút sẽ thấy, những ánh sáng màu lam này là vô số xiềng xích, số lượng nhiều lắm chi chít rậm rạp.
Linh lực Tố Ngưng điên cuồng trút vào mâm tròn, sắc mặt nàng ngày càng tái, xem ra tốc độ tiêu hao linh lực cũng quá nhanh.
“Cực phẩm linh khí”.
Kiếm Vô Ngân hít một hơi thật sâu, nhìn mâm tròn có tới 40 đạo phù văn, không khỏi khiếp sợ.
Khiếp sợ quy khiếp sợ, hắn tốc độ cũng không chậm, vội vã nhắm hai mắt, ngón trỏ cùng ngón giữa đưa lên sát cái trán, bàn tay trái nắm lấy khuỷu tay phải, miệng bắt đầu lẩm nhẩm một ít tối nghĩa chú ngữ.
Chỉ thấy xung quanh thiên địa bắt đầu nổi gió, linh khí mỏng manh theo đó tụ tập lại, trên hai ngón tay có khí lưu vờn quanh, một loại khủng bố khí tượng theo đó thành hình.
Tố Ngưng cho dù đang dùng hết sức khóa lấy con yêu thú, vừa thấy khí tượng nhanh chóng thay đổi, sắc mặt cũng không khỏi hoảng hốt.
Nàng cũng có át chủ bài, chẳng qua so sánh với loại khí tượng này, căn bản không cùng một cấp độ.
Trong lòng nàng không khỏi nhớ tới thân ảnh có mái tóc cùng đôi mắt màu lam, khuôn mặt đẹp tựa như nhân gian trích tiên, tự hỏi.
“Kiếm Vô Ngân mạnh như vậy còn thua trên tay hắn, vậy cái tên Thiên Vân này, còn khủng bố tới mức nào?”
— QUẢNG CÁO —
Con thú ngửi được mùi vị tử vong, lúc này càng là điên cuồng, nó mở cái miệng còn bê bết máu tươi, gào rống giận dữ.
Đôi mắt to như chuông đồng trừng lớn, đồng tử chằm chằm nhìn vào mâm tròn, hai đạo kim quang chói mù con mắt phóng thẳng lên cao, muốn đem mâm tròn đánh nổ.
“Vậy mà còn có loại thủ đoạn này”.
Tỗ Ngưng vẻ mặt đại biến, muốn ngăn con thú lại, có điều nàng đã sức cùng lực kiệt.
Chỉ thấy hai đạo chói mắt kim quang phóng thắng tới mâm tròn, yêu khí tung hoành, thế như chẻ tre.
Mâm tròn tuy là cực phẩm linh khí, có điều người thao túng nó lại không phải Phong Thân cảnh tu sĩ, căn bản phát huy không được trăm phần trăm uy lực của nó.
Oành…
Mâm tròn bị hai đạo kim quang đánh trúng, lập tức bay ra xa, phù văn lập lòe, thoáng cái đã tán loạn, chớp mắt tắt ngấm, rất may là chưa tổn hại.
Cực phẩm linh khí không tổn hại, thế nhưng Tố Ngưng lại không có quả ngon để ăn, nàng bị linh lực phản phệ, thần niệm trú tại mâm tròn cũng bị đánh tan, thổ huyết ngã ngồi, sắc mặt xanh xám, đề không nổi một phần sức.
Con thú rống lớn một tiếng, cái miệng há to, một đạo kinh khủng hỏa diễm theo đó phóng ra, thẳng hướng Tố Ngưng cùng Kiếm Vô ngân mà quét, nó muốn một hơi nướng chín hai người này.
Tố Ngưng thầm hô không tốt, muốn xuất ra thủ đoạn bảo mệnh.
Có điều đúng lúc này Kiếm Vô Ngân mở trừng mắt, hắn hừ lạnh một tiếng, quát.
“Súc sinh, chịu chết đi.
Hư Vô Sinh Kiếm kiếm thứ năm, Táng Thiên Kiếm”.