Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 127: Luân Hồi Chi Cảnh 2
“Giữa khói sương người khóc kẻ cười
Rời nhà vấn đạo tuổi đôi mươi
Đau lòng chẳng hiểu tiên nhân bí
Nhất kiếp thành tiên nhất kiếp người…”
Trên bầu không bỗng vang lên một tiếng thở dài.
Đúng vậy, là một tiếng thở dài.
Thanh âm ấy không phân biệt được là nam hay nữ, chỉ biết nó rất ấm áp, nghe vào tai liền khiến người tỉnh giấc.
Thiên Vân cũng như những người khác, lặng lẽ du tẩu trên bình đài, nghe được thanh âm kia, lúc này thần trí mới thanh tỉnh lại.
Đôi mắt màu lam vốn đang mờ đục, lúc này chợt xuất hiện một chút linh tính, hắn lắc lắc cái đầu, cuối cùng mới nói một câu.
“Ta, là Thiên Vân”
Ngưng thần nhìn ngắm xung quanh, chỉ thấy đình đài, lầu các, người qua người lại, so với trước khi xảy ra trận chiến kia, không khác.
Lại nhìn đám người đang du tẩu xung quanh.
Chỉ thấy có người đã tỉnh táo, bắt đầu câu chuyện câu trò, cũng có người còn chưa tỉnh, vẫn mê man đi về phía trước.
Thiên Vân còn nhớ rõ, mình đã bị một người áo đen giết chết, vậy tại sao lúc này hắn vẫn còn tại?
Lại nhìn cơ thể một chút, chỉ thấy toàn thân lành lặn, không hề có vết thương.
Thiên Vân chau mày, biết bao câu hỏi không hề có lời giải, mọi thứ tựa như một giấc mộng, chẳng qua giấc mộng này cũng quá chân thật.
Thiên Vân ngó nghiêng xung quanh, muốn tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc, không sai, hắn đang tìm Bạch Tiêu.
Bình đài này rất rộng, rộng tới mức tưởng chừng không có biên giới.
Thiên Vân đi không biết bao lâu, có điều thân ảnh Bạch Tiêu dường như đã tan biến, tìm không thấy.
Cứ như vậy, Thiên Vân tìm kiếm không biết đã bao lâu, hắn cũng nhớ không rõ nữa.
Một ngày này, hắn dừng chân trước một tòa đại lâu.
Đại lâu này có 9 tầng, cao lớn, hùng vĩ, sơn son thiếp vàng.
Cửa đại lâu còn treo một tấm biển, trên biển đề ba chữ lớn “Vạn Bảo lâu”
Thiên Vân còn nhớ rõ Bạch Tiêu từng nói, nơi bọn hắn đang đứng gọi là Vạn Bảo phường thị, tu sĩ đứng đầu nơi này, tu vi đã là Sinh Hoa cảnh.
Mà nơi cư ngụ của vị Sinh Hoa cảnh tu sĩ kia, hiển nhiên chính là Vạn Bảo lâu này.
Hắn lặng nhìn tòa đại lâu một chút, cuối cùng nhắm mắt bước vào.
Thiên Vân vừa bước vào cửa, một tiếp đãi khách đã đi tới.
Đây là một nữ tử, tuổi còn rất trẻ, không quá xinh đẹp, phong cách ăn mặc rất bình thường.
Có điều khiến hắn chú ý là, đôi mắt nàng này rất đờ đẫn, không hề có một chút linh tính nào, so với những người đang đi ngoài kia rất giống, chẳng khác nào mắt của cá chết.
Thiên Vân nhíu mày, thế nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi.
“Cô nương cho hỏi, Vạn Bảo lâu này bán những gì? Tiền tệ là vật gì?”
— QUẢNG CÁO —
“Công tử là lần đầu tới Vạn Bảo lâu?” Cô gái tò mò hỏi.
“Đúng vậy”.
Thiên Vân gật đầu đáp.
“Khó trách, ta thấy công tử rất lạ, mới công tử đi theo ta”.
Cô gái tỏ ra vô cùng khách khí, lời ăn tiếng nói cũng rất chuẩn mực.
Thiên Vân nhìn nàng, lại nhìn những người đang có mặt trong đại lâu, đáy lòng dường như có phán đoán.
Những người có mặt trong đại lâu này, kể cả người mua và người bán, tuy ánh mắt đục ngầu, có điều ý thức vẫn còn, không hoàn toàn biến thành con rối như những người đi ngoài đường.
Thế nhưng Thiên Vân để ý, chỉ cần người trong này bước ra khỏi đại lâu, lập tức sẽ cùng người đi đường không khác, đờ đẫn bước đi, cùng con rối không hề khác biệt.
Nữ tiếp đãi dẫn Thiên Vân tới một quầy đăng ký.
Nghe giới thiệu, muốn mua vật phẩm trong Bách Bảo lâu, bắt buộc phải kê khai tên tuổi, sau này nếu xảy ra vấn đề gì, sẽ có người phụ trách thu hồi.
Thiên Vân không hiểu, lúc này mới hỏi.
“Xảy ra vấn đề là sao? Không biết cô nương có thể giải thích hay không?”
“Ở nơi này cấm chỉ đấu pháp, nếu tu sĩ nảy sinh mâu thuẫn mà xảy ra xung đột.
Lúc đó sẽ có người dựa theo khí tức để lại, tìm tới thu hồi vật phẩm đã bán, cũng có thể sẽ giết chết kẻ sát nhân”.
Cô gái mỉm cười đáp.
Thiên Vân nhíu mày, lại nghĩ tới trận hỗn chiến vừa xảy ra, lúc này mới hỏi.
“Ta vừa tới liền gặp một trận hỗn chiến, không biết cô nương có thể giải thích việc này hay chăng?”
Cô gái giương đôi mắt tựa như cá chết lên, nhìn chăm chú Thiên Vân, lắc đầu nói.
“Đó không phải hỗn chiến, chỉ là luận bàn mà thôi”
Thiên Vân nghe vậy thì ngẩn ra, đang muốn phản bác, có điều đầu óc hắn lúc này tựa như bị người thôi miên, vậy mà gật đầu, cho rằng nàng nói không sai.
Cô gái thấy Thiên Vân đồng ý cách nói của nàng thì mỉm cười, bắt đầu hướng dẫn hắn đăng ký.
Thiên Vân lúc này ánh mắt bắt đầu mờ đi, chuyển từ màu lam sang trắng xám, khai báo như một cái máy.
“Tính danh?”
“Kiếm Vô Ngân”
— QUẢNG CÁO —
“Tuổi tác?”
“20 tuổi”
“Xuất thân?”
“Đại Việt”
“Vì sao tiến vào Nhất Tuyến Thiên?”
“Bị người đuổi giết”
….
Cứ như thế, chỉ chưa đầy vài phút, kê khai đã hoàn thành, lúc này cô gái mới dẫn Thiên Vân tới nơi chứa các vật phẩm bán ra.
Nơi này vật phẩm rất nhiều, có đan dược, có công pháp, có linh khí, pháp khí, thậm chí pháp bảo cũng có.
Thiên Vân như một con rối, tiến hành chọn lựa những thứ mình cần.
Cô gái tiếp đãi vẫn theo sau, còn giới thiệu một chút về phương thức thanh toán.
Phương thức thanh toán rất đơn giản.
Trong cuộc hỗn chiến mà nàng gọi là luận bàn kia, ngươi càng giết được nhiều người, điểm tích lũy của ngươi sẽ càng cao.
Dùng điểm tích lũy này có thể hối đoái đủ loại vật phẩm.
Tất nhiên giết tu sĩ có tu vi càng cao, điểm cống hiến sẽ càng lớn.
Cô gái cũng đã thống kê qua, Thiên Vân đã giết chết 10 tu sĩ Khai Linh cảnh, 5 tu sĩ Phân Chi cảnh.
Mỗi tu sĩ Khai Linh điểm tích lũy là 100, tu sĩ Phân Chi là 1000.
Tổng cộng Thiên Vân có 6000 điểm tích lũy.
Đối với người lần đầu tới nơi này, số điểm ấy đã rất nhiều.
Thiên Vân đờ đẫn gật đầu, đi tới nơi bán ra đan dược.
Hắn muốn tìm Phân Chi đan.
Khiến Thiên Vân bất ngờ chính là, Phân Chi đan vậy mà có, hơn nữa giá cả rất phải chăng, chỉ 1000 điểm tích lũy.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân lập tức mua xuống, tiện thể còn mua thêm một ít đao thuật mang đi.
Tất cả cộng lại hết 3000 điểm tích lũy.
Ra đến bên ngoài, cô gái nhoẻn miệng cười thi lễ một cái, Thiên Vân cũng chắp tay chào, sau đó hòa vào dòng người, đi xa.
Cô gái cũng chỉ xem Thiên Vân giống như bao vị khách khác, đưa ra ngoài xong, lập tức trở lại đại lâu.
“Nơi này, không bình thường một chút nào”.
Thiên Vân hòa vào dòng người đi lại trên phố, ánh mắt tuy vẫn đờ đẫn, có điều thần trí hắn cực kỳ thanh tỉnh.
Hắn nhìn chiếc túi trữ vật đang cầm trên tay, từ trong đó lấy ra một hạt đan dược, cười nhạt một tiếng.
“Đây căn bản không phải đồ cho người dùng, thế nhưng rõ ràng lại cùng Phân Chi đan không khác, rốt cuộc, nơi này là nơi nào?” Thiên Vân lẩm bẩm nói.
Hắn còn nhớ rõ trải nghiệm khi ở cảnh giới Phân Chi hậu kỳ.
Cảm giác rất chân thật, cũng rất mạnh mẽ, có điều nếu hắn chỉ dừng chân ở Khai Linh 12 đoạn, sẽ rất khó trong thời gian ngắn mạnh lên, hắn muốn trải nghiệm Phong Thân cảnh, thậm chí Sinh Hoa cảnh.
Thiên Vân cắn răng, tìm một góc vằng, đem viên đan dược nuốt vào.
Đan dược vừa nuốt vào bụng, Thiên Vân chỉ thấy một trận nhộn nhạo, toàn thân nóng ran.
Có điều rất nhanh cảm giác ấy đã biến mất, thay vào đó là một tiếng nổ vang, tựa như có thứ gì đó vừa bị phá vỡ.
Thân thể hắn trở nên nhẹ nhàng, nếu muốn có thể tùy ý bay lên trời, không hề chịu sự ràng buộc của đại địa.
Thiên Vân hai mắt khép hờ, hắn muốn xem xem tiếp theo sẽ có gì xảy ra hay không, có điều hoàn toàn bình thường, một chút vấn đề cũng không có.
Hắn yên lặng nhìn vào thể nội, lúc này đây phong cấm pháp lực đã bị giải khai.
Trong khí hải, gốc đạo thụ màu vàng lúc này đã mọc ra một cành cây, một tán lá, có điều gốc đạo thu màu lam hoàn toàn không thấy đâu, tựa như đã hoàn toàn tan biến.
“Thì ra là thế”.
Thiên Vân cười nhạt.
“Cũng tốt! Ta muốn xem xem, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo”
Thiên Vân lại lấy ra những môn đao thuật vừa mới quy đổi kia ra, bắt đầu xem một lượt.
Vậy mà có thể hoàn toàn thấu hiểu, tựa như những môn đao thuật này, hắn đã sớm luyện qua vô số lần, không hề có trở ngại nào..