Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 116: Giết Chết Ma Tu Kiểm Kê Thu Hoạch
Tuy gã đệ tử Quỷ Linh Tông bị thương không nhẹ, có điều ra tay vẫn mạnh mẽ cực kỳ, căn bản không cho kẻ địch đường sống.
Chẳng qua Thiên Vân cũng giống vậy, hắn ẩn nhẫn đến lúc này, nào có ý định buông tha đối phương.
Cơ thể vốn lún sâu trong đất, đúng lúc này hai cánh tay vỗ mạnh, chỉ nghe oành một tiếng, thân ảnh bắn nhanh mà ra, chớp mắt một cái đã không còn tăm hơi.
Gã đệ tử Quỷ Linh Tông nào nghĩ sẽ phát sinh tình huống như vậy, vội vàng dùng thần niệm truy tìm tung tích Thiên Vân.
Thần niệm vừa ra, sắc mặt y lập tức đại biến, tay cầm đao hướng lên đỉnh đầu chém ra.
Có điều y đã chậm, màn trời vào lúc này đen kịt một mảnh, đao quang như mưa rơi, điên cuồng đánh lên cơ thể hắn.
Từng thanh âm leng keng, lộp bộp vang lên.
Gã tu sĩ Quỷ Linh Tông có cảm giác bản thân như một chiếc thuyền ngoài khơi xa, bên trên là mưa gió bão bùng, chạy không chạy được, cản không cản được.
Hắn cắn chót lưỡi, muốn sử dụng bí pháp một lần nữa, có điều vô dụng.
Bí pháp còn chưa ra, cơ thể hắn đã bị đâm thành cái sàng, máu tươi chảy tràn trên đất, cứ như vậy năm hơi thời gian, thân hình gã tu sĩ Quỷ Linh Tông ngã xuống, chết không thể lại chết.
Có điều đúng lúc này dị biến phát sinh, từ thân thể gã tu sĩ Quỷ Linh Tông bay ra một luồng hắc khí.
Hắc khí này lấy tốc độ không tưởng, thẳng hướng thể nội Thiên Vân mà đi, nháy mắt liền biến mất không còn dấu vết.
Thiên Vân vẻ mặt cứng đờ, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, ngưng thần nhìn vào bên trong thể nội.
Lúc này bên trong đan điền có một “Ấn Phù” treo cao, hắc khí lượn lờ, làm cách nào cũng không lấy ra được.
“Con bà nhà nó! Thế mà còn có thủ đoạn như vậy”.
Thiên Vân sắc mặt biến đổi, âm thầm chửi bậy một phen.
Ấn phù là loại bí thuật vô cùng cao minh, trưởng bối các môn phái thường đánh vào cơ thể hậu bối.
Tuy Ấn phù không giúp hậu bối tăng lên thực lực, có điều nếu hậu bối chết đi, Ấn phù sẽ lập tức bay ra, nhập vào kẻ đã giết người mang nó.
Trưởng bối có thể theo dấu Ấn phù, truy tung kẻ đã giết hậu bối nhà mình, thay hậu bối báo thù rửa hận.
Thiên Vân đã từng đọc qua loại thuật pháp này, có điều hiểu biết rất ít.
Loại thủ đoạn này không có tu vi Phong Thân, căn bản làm không được.
Loại Ấn phù này khó giải vô cùng, tu sĩ tu vi càng cao, gieo xuống Ấn phù thời gian càng dài, nếu không có thực lực tương đương, căn bản giải không được.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ có điều đối với Thiên Vân, loại thủ đoạn này hắn căn bản không sợ.
Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Vạn Tướng Pháp Điển vận chuyển, hai loại công pháp hoà làm một, linh lực hoá thành một bàn tay to, chộp tới Ấn phù.
Ấn Phù tưởng chừng không thể phá hủy, có điều vào lúc này từ từ mờ dần, mờ dần rồi tan biến.
“Đã mang linh tính, căn bản tránh không được bị ta luyện hoá”.
Thiên Vân cười lạnh, nhìn đoàn linh tính khổng lồ vừa được sinh ra, trong lòng vui mừng quá đỗi.
Bên ngoài bí cảnh, nơi tu trẻ tuổi cùng ông lão ma môn dừng chân.
Hai người đang nhắm mắt dưỡng thân, đột nhiên tu sĩ trẻ tuổi lòng sinh cảm ứng, nhẫn trữ vật bay ra một chiếc đèn.
Đèn này nhiên liệu là máu, bấc đèn làm từ tóc.
Có điều đèn này đã tắt, bấc đèn còn lượn lờ một đoàn khói xanh.
“Du Bình vậy mà chết…!Là kẻ nào làm?” Gã tu sĩ trẻ tuổi lẩm bẩm.
Ông lão nhìn tới chiếc đèn, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Lão biết Du Bình này mạnh cực kỳ, trong hàng đệ tử trẻ tuổi Quỷ Linh Tông, kẻ này có thể đứng ở 5 vị trí đầu.
Người giết được y chỉ sợ không có, trừ khi gặp phải vây công mới có khả năng bỏ mình.
“Sư thúc, xem ra Du Bình gặp người vây công, không biết trên người hắn phải chăng có Ấn Phù?” Ông lão nói ra suy đoán của mình, lại hỏi.
“Có! Ta cũng muốn xem kẻ nào có thể giết được y.
Có điều bí cảnh cùng ngoại giới khác biệt, nhân quả bị chặt đứt, căn bản tính không đến.
Chỉ có thể đợi đám người này đi ra, lại nhìn xem một chút cũng không muộn”.
Tu sĩ trẻ tuổi gật đầu, một lần nữa nhắm mắt.
Ông lão nghe vậy gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhắm mắt nhập định.
Thiên Vân thu dọn chiến trường một chút, cưỡi lên pháp khí hình lá, hái đi mấy đoá “Toả Tâm Liên”.
Xong xuôi đâu đó, hắn tìm một gốc cây cổ thụ, lại dán lên người ẩn thân phù, khoanh chân ngồi xuống.
Bên trong Dược Vương Động, ngày tháng không rõ, cảm thấy mệt mỏi liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Có điều Thiên Vân đoán rằng, thời gian chắc hẳn đã trôi qua hai ngày.
— QUẢNG CÁO —
Đi lâu như vậy, hắn lúc này mới tiến hành kiểm kê thu hoạch.
Không biết có phải nhẫn trữ vật của đám người này phẩm cấp quá thấp hay không, Thiên Vân nhìn vào, không gian chỉ có 10 mét vuông rộng.
Đa phần để những đồ vật thiết yếu, tỉ dụ như linh thạch, công pháp, bí pháp, cùng các loại pháp khí, linh khí.
Những đồ vật còn lại, đám người này đều vứt trong túi trữ vật.
Không giống như nhẫn trữ vật Cổ Thi Điệp đưa cho hắn, diện tích tới cả trăm mét vuông, căn bản muốn để bao nhiêu thì để.
Bên trong nhẫn trữ vật của gã tu sĩ Quỷ Linh Tông, Thiên Vân tìm được một ngàn khối trung phẩm linh thạch, hơn ba trăm viên đá màu đen, hai thanh pháp khí thượng phẩm, một cuốn sách cũ, một khối ngọc giản.
Lấy một khối đá màu đen ra xem xét, Thiên Vân vẻ mặt ngẩn ra.
Đá này cùng linh thạch giống nhau, đều mang năng lượng, có điều năng lượng này là ma khí, không phải linh khí.
“Cái này là ma tinh thì phải”.
Thiên Vân có điều suy đoán, hắn lại vứt viên đá vào trong, lấy ra cuốn sách cũ.
“Thiên Ma Thánh Thể
Thiên Vân đọc lên văn tự được ghi trên sách, lại tiếp tục lật xem.
Xem được một lúc, Thiên Vân lúc này mới buông xuống, lắc đầu thầm than.
“Công pháp này, quả nhiên có liên quan tới loại biến thân tên kia vừa sử dụng.
Có điều pháp này tu luyện không dễ, lại phải cắn nuốt máu huyết nhân loại.
Thật không biết, kẻ này đã từng giết hại bao nhiêu sinh linh, mới có thể luyện thân thể tới tình trạng như vậy”
Thiên Vân tuy rất động tâm, có điều việc thương thiên hại lí như vậy, hắn sẽ không làm.
Lập tức vận một đạo Hoả Cầu thuật, đốt cháy cuốn công pháp, Thiên Vân lần nữa lấy ra một viên ngọc giản.
— QUẢNG CÁO —
Kiểm tra một hồi, thấy không có gì khả nghi, Thiên Vân lúc này mới đưa lên trán, thần niệm rót vào trong.
Ngọc giản này ghi chép một loại bí thuật.
Bí thuật này có tên “Thiên Tàng Kiếm”.
Thuật này cũng không phải cái gì kiếm thuật, nó là một loại bí thuật sử dụng thần hồn.
Chỉ cần tu luyện có thành tựu, bên trong thức hải sẽ sinh ra một thanh kiếm.
Muốn dùng kiếm này công kích địch nhân, chỉ việc rót thần niệm vào kiếm, tâm động kiếm liền động, trong vô hình giết địch, có thể nói bá đạo tuyệt luân.
Tên tu sĩ Quỷ Linh Tông sở dĩ không luyện thuật này, có lẽ bởi vì y chủ tu thân thể, sợ luyện thuật này sẽ ảnh hưởng tốc độ tu hành.
Hơn nữa thuật này đòi hỏi thần thức cường đại, căn bản một gã thể tu dùng không được.
Thiên Vân ngẫm nghĩ một chút, cũng không có lựa chọn tu luyện thuật này, đợi sau này thực sự có thời gian rảnh, lại lấy ra tìm hiểu một chút cũng tốt.
Bên trong túi trữ vật của y cũng chẳng có gì nhiều, một ít linh thảo, một ít phù lục, hơn 20 vạn hạ phẩm linh thạch.
Thiên Vân cũng không khách khí, toàn bộ thu hồi.
Lại lấy ra nhẫn trữ vật của hai tu sĩ Huyền Thiên Tông.
Chiếc nhẫn của gã nam tu có hơn hai vạn trung phẩm linh thạch, một quyển công pháp, một thanh pháp khí thượng phẩm hình kiếm, một cây quạt xếp trên thân có 34 đạo phù văn.
Thiên Vân vừa nhìn tới cây quạt, trái tim không khỏi bình bịch đập loạn, lập tức thu vào tay.
Cây quạt này khí tức toả ra vô cùng to lớn, ẩn ẩn cùng một vị tu sĩ tu sĩ Phân Chi Cảnh viên mãn tương đương.
Thiên Vân hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ.
“Nếu rót linh lực vào trong, vậy nó còn mạnh tới mức nào?”
Thiên Vân không dám nghĩ, có điều hắn dám chắc, nếu có thể thắp sáng toàn bộ phù văn, chỉ sợ không thua kém Phong Thân cảnh sơ kỳ bao nhiêu.
Hắn lập tức luyện hoá cây quạt, có điều thần niệm vừa rót vào, lập tức bị cây quạt hấp thu, căn bản luyện hoá không được..