Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 112: Tử Vân Lâm
Cùng lúc đám người năm quốc gia tiến vào Dược Vương Động, cách đó không phải rất xa, có một nhóm người toàn thân hắc khí lượn lờ đang đứng.
Ngăn cách bọn họ với bên ngoài là một trận pháp, trận này tác dụng tránh đi thần niệm điều tra.
Nhóm người này nam có, nữ có, cách ăn mặc toàn một màu đen, khác biệt ở chỗ, hoa văn trên y phục họ mặc không đồng nhất.
“Sư thúc! Tu sĩ năm nước đã tiến vào Dược Vương Động, cấm chế bắt đầu tiến hành tu sửa, chúng ta cũng chuẩn bị phá trận đi thôi”.
Một lão đầu tu vi cực cao, so sánh Phong Thân cảnh không khác, đang cùng một tu sĩ trẻ tuổi nói chuyện, ngữ khí vô cùng cung kính.
Tu sĩ trẻ tuổi nhẹ gật đầu, trên thân một chút tu vi cũng không hiện, nhìn chẳng khác gì phàm nhân, có điều đám người có mặt ở đây không kẻ nào dám làm càn, một bộ cung cung kính kính.
“Quỷ Linh Tông chúng ta lần này dẫn đội tiến vào bí cảnh, các ngươi phối hợp một chút liền tốt, nếu gặp phải đám kia nhãi con, giết được thì giết, không giết được, lập tức liên hệ đệ tử Quỷ Linh Tông.
Lần này ta muốn đám này nhãi con chết hết, các ngươi làm không được, cũng đừng trở về tông phái”.
Tu sĩ trẻ tuổi ánh mắt như điện, mở miệng nói.
“Sư thúc vì sao không ra tay, một mẻ hốt gọn đám người này? Không lẽ bên phía tu sĩ năm nước cũng có lão tổ tọa trấn hay sao?” Lão già lúc này cung kính hỏi.
“Không sai! Hơn nữa không chỉ một vị”.
Tu sĩ trẻ tuổi gật đầu, vẻ mặt mang theo chút ngưng trọng.
Đám người nghe vậy nhao nhao nhìn nhau, có chút khiếp sợ.
“Tốt! Việc ta bàn giao các ngươi cứ thế mà làm.
Bên trong có bao nhiêu linh dược thu được liền thu, nhớ dựa theo địa đồ ta căn dặn, nếu tìm được vật kia, có thể lập tức trở về điểm tập kết”.
Tu sĩ trẻ tuổi khoát tay, ánh mắt lúc này nghiêm lại.
Đám người chỉ biết gật đầu tuân theo, đồng loạt nhìn về hướng tu sĩ trẻ tuổi.
Tu sĩ trẻ tuổi nhìn về phía Bạch Long đảo, sau khi thấy màn sáng màu lục khép lại, hai mắt hắn trợn lên.
Tay phải tùy ý một chém.
Không có cái gì nổ vang, không có cái gì trấn động.
Chỉ thấy trước người y xuất hiện một khe hở đen kịt, từ trong khe hở xuất hiện một vách ngăn màu lục.
Vách ngăn này thình lình cùng vách ngăn trên Bạch Long Đảo không khác.
Gã tu sĩ trẻ tuổi cười nhạt, từ nhẫn trữ vật xuất ra một thanh chiến kích, tay phải đâm mạnh.
Roạt.
— QUẢNG CÁO —
Màn sáng bị đâm thủng một vết rách, gã tu sĩ ánh mắt hơi ngưng, hai tay vận sức xé mở.
Hai tay y lúc này run lên bần bật, có vẻ cố hết sức.
“Lập tức tiến vào, nhanh một chút”.
Gã tu sĩ trẻ tuổi sắc mặt hơi tái, thúc giục nói.
“Vâng!” Đám đệ tử trẻ tuổi đồng lòng vâng một tiếng, nối đuôi nhau mà vào, tốc độ rất nhanh.
Chỉ một thoáng 20 vị đệ tử đã biến mất khỏi tầm mắt.
Gã tu sĩ lúc này mới thở ra, buông hai tay, khe hở cứ thế chậm rãi khép lại.
Thông đạo cũng không dài, khoảng cách chỉ khoảng hai mươi mét, thoáng cái liền qua.
Thiên Vân vừa mới bay ra, còn chưa kịp định thần, cả người một trận lung lay, đầu óc mộng mị đi.
Khi hắn tĩnh tâm lại, chỉ thấy bản thân đang đứng trước một mảnh rừng rậm, hai bên cây cối xanh um, cổ thụ to 5, 6 người ôm không hết.
Lại nhìn lên trời, chỉ thấy một mảnh trong xanh, có điều không thấy mặt trời, cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Thiên Vân lại ngưng thần nhìn xuống dưới, chỉ thấy khắp nơi cỏ dại mọc lan tràn, có điều cỏ này hình thù kì quái, toàn thân màu tím, nụ hoa còn phát ra ánh sáng dìu dịu.
“Tử Vân Lâm”.
Thiên Vân lập tức nhận ra nơi mình đang đứng nằm ở đâu.
Tử Vân Lâm nằm chếch hướng đông bắc Dược Vương Động, nơi này yêu thú, yêu trùng đông đảo, điểm đặc biệt nhận dạng chính là, thảm thực vật dưới đất toàn một màu tím, nhìn qua chẳng kháng gì biển mây vậy.
Trong số những hiểm địa, nơi này cũng khá nổi tiếng, nếu không có thực lực tuyệt cường, đi vào đồng nghĩa với cái chết.
Không để ý tới đám hoa cỏ này, Thiên Vân tung người nhảy lên trên cao, cẩn thận quan sát xung quanh, nhìn xem có tu sĩ nào khác bị truyền tống tới đây hay không.
— QUẢNG CÁO —
Xem như cũng có chút may mắn, bốn phía xung quanh không một bóng người, chỉ thỉnh thoảng truyền tới âm thanh sột soạt của đám côn trùng mà thôi.
Tất nhiên Thiên Vân vẫn luôn chú ý đề phòng, không có lỗ mãng xông bậy.
Ở nơi xa lạ này, cẩn thận không bao giờ thừa.
Đối với một kẻ vào sinh ra tử như Thiên Vân, vứt hắn tại một nơi như thế này, chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Bản thân từ lúc bước chân vào con đường võ đạo đến nay, hắn không ít lần xông vào hiểm địa, so sánh với Hải Vân Lĩnh, nơi này vẫn còn rất an bình đây này.
Thiên Vân chỉ tiếc không thể trực tiếp truyền tống đến khu trung tâm, đó là nơi có thể thu thập được linh thảo nhiều nhất.
Lại nhớ tới mấy người mang khí vận, Thiên Vân không khỏi sắc mặt hơi đen, hắn đoán chừng đám người này có lẽ đã có người được truyền tống thẳng tới nơi này.
Thật ra với vận khí bết bát như Thiên Vân, được truyền tống tới nơi này đã là vạn hạnh, rất nhiều người vừa mới tỉnh lại trước mặt đã có một sổ yêu thú đang nhìn chăm chú, không trải qua một phen huyết chiến, căn bản là không thể an toàn thoát thân.
Tồi tệ hơn nữa, là truyền tống vào một vực sâu, một vùng đầm lầy.
Nếu lúc đó tu sĩ không tỉnh táo nhanh, chỉ sợ chết lúc nào không ai biết.
Nghe nói hơn hai ngàn năm trước, có một lần toàn đội bị diệt, các môn phái nguyên khí đại tổn.
Có cao nhân suy đoán, bởi vì đám người phụ trách phá trận xảy ra sơ sót, dẫn tới cấm chế chưa hoàn toàn mở, đám đệ tử đi vào, lập tức bị giảo sát không còn một mống.
Tất nhiên đó chỉ là suy đoán, căn bản không có đệ tử nào sống sót để giải thích.
Thiên Vân lấy địa đồ ra đối chiếu một chút, cẩn thận quan sát rất lâu, lẩm bẩm nói.
“Xem ra ta đang ở bìa rừng phía Bắc, từ nơi này đi thẳng vào trong 10 dặm, sẽ xuất hiện một loại thảo dược tên Tử La Hoa.
Loại dược thảo này, là phụ dược chế tạo Phân Chi đan, có điều dược thảo này bên ngoài trồng rất nhiều, giá trị không cao”
“Nếu từ đây tiến về phía Tây Nam hai mươi dặm, sẽ có cơ may bắt gặp Ma Vân Đằng.
Loại dây leo này tuy chỉ là phụ dược luyện chế Phong Thân đan, có điều bên ngoài bán cũng rất đắt, hơn nữa yêu cầu số năm rất cao, giá trị không thấp.
Chỉ có điều nơi này quanh năm yêu thú ẩn hiện, nhất là đám kia Hỏa Ngục Bọ Cạp, tuy đám này mạnh nhất cũng chỉ đạt tới nhị phẩm đỉnh phong yêu thú.
Có điều đám này chất độc cực kỳ lợi hại, lại sống quần cư, với thực lực của ta, nếu không cẩn thận chỉ sợ không có quả ngon để ăn”
Thiên Vân đem địa đồ nhìn quanh một lượt, lâm vào trầm tư, một lúc sau hắn ánh mắt kiên định, thẳng hướng Tây Nam mà đi.
Cả đoạn đường Thiên Vân vẻ mặt nghiêm trọng, không dám có một chút buông lỏng, lại lấy một miếng Ẩn Thân phù dán lên người, cố gắng không để mình bị tập kích bất ngờ.
Cũng không biết có phải bởi vì Thiên Vân ẩn giấu thực sự tốt hay không, một đường tiến lên, lại không gặp bất kỳ vấn đề gì xảy ra, tựa như trong Tử Vân Lâm này một mình hắn độc hành vậy.
Đi hơn nửa canh giờ, trước mặt Thiên Vân xuất hiện một đoạn dây leo.
Dây leo này toàn thân đen nhánh, vằn vện đường vân, nó bám vào một gốc cổ thụ, cố gắng bò lên trên cao.
Thiên Vân ngưng thần quan sát một chút, chỉ thấy trên thân dây leo xuất hiện nhàn nhạt hắc khí, nhìn lâu xuất hiện cảm giác bị hãm đi vào, khó có thể thoát ra.
Thiên Vân vội vàng thu tầm mắt, mỉm cười.
“Đúng là Ma Vân Đằng, hơn nữa đã có gần hai trăm năm tuổi thọ, xem ra giá trị không nhỏ”
— QUẢNG CÁO —
Nhanh chóng đem gốc Ma Vân Đằng đào ra, Thiên Vân tiếp tục tiến về phía trước, tâm thần lúc nào cũng kéo căng.
Mặc dù vừa tới đã có thu hoạch, có điều cẩn thận là việc bắt buộc phải chú ý.
Thiên Vân cũng không tin, trong Tử Vân Lâm chỉ có một mình hắn là sinh vật sống.
Thiên Vân cứ thế tiến về phía trước, theo thói quen quan sát xung quanh, đúng lúc này lỗ tai hắn giật giật, thân mình cúi xuống, nhẹ nhàng lui lại mấy bước, ẩn nấp sau một gốc cổ thụ, ngưng thần lắng nghe.
Không bao lâu sau, một bóng người lấp ló đi ra, người này là một thanh niên, theo trang phục mà xem ra, người này thuộc thuộc về một nhị lưu tông môn Đại Hàn đế quốc, Thiên Vân nhớ mang máng hình như gọi Vô Thủy Tông.
Người này tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, tính tình cũng cực kỳ cẩn thận, mỗi bước bước ra đều quay đầu nhìn xung quanh vài lần.
Theo nắm tay đang nắm chặt có thể thấy, hình như kẻ này đang bị tập kích, cũng không biết bị người hay yêu thú ngắm tới.
Thiên Vân vẫn yên lặng quan sát, hắn muốn xem là vật gì muốn công kích người này.
Trên người hắn Ẩn Thân phù vẫn còn tác dụng, chỉ cần hắn không làm ra phản ứng, không sợ bị người phát hiện.
Đúng lúc này một đạo hỏa quang từ một bên phóng tới, Thiên Vân ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một đầu Bò Cạp lớn bằng con chó nhỏ xuất hiện.
Không sai, đúng là Hỏa Ngục Bò Cạp, có điều đầu bọ cạp này tu vi không cao, chỉ nhị phẩm sơ kỳ mà thôi.
Gã thanh niên Vô Thủy Tông tùy tiện vùng kiếm, đầu bò cạp lập tức chia năm xẻ bảy, chết không thể lại chết.
Gã tu sĩ tiếp tục tiến lên, vẻ mặt vẫn khẩn trương vô cùng.
Đúng lúc này xung quanh vang lên vô số tiếng xé gió, một loạn ánh sáng màu đỏ xông tới.
Thanh niên kia vội vàng vung kiếm chém giết, mỗi kiếm chém ra thấp nhất cũng có một con yêu trùng rơi xuống.
Có điều Hỏa Ngục Bò Cạp số lượng quá lớn, gã thanh niên chỉ trống đỡ được mười hơi thời gian liền bị trúng đòn.
Một con bò cạp vung đuôi đâm vào sau lưng y, chỉ thấy vết đâm bắt đầu bốc cháy, tốc độ cực nhanh, hai hơi thời gian tu sĩ này đã cháy thành tro bụi, túi trữ vật cùng thanh kiếm bịch bịch rớt xuống đất..