Đọc truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm – Chương 106: Tìn Hiểu Trận Pháp
Lần nội môn thi đấu này, nhìn thì giống như Thiên Vân giành được vị trí thứ nhất, có điều xét về thu hoạch, hắn chỉ xếp ở vị trí thứ ba.
Kiếm Vô Ngân bái nhập môn hạ Sinh Hoa lão tổ, có thể nói thu hoạch lớn nhất.
Một khi bái nhập làm môn hạ của Sinh Hoa cảnh lão tổ, cái gì công pháp, cái gì bảo vật không thể tới tay.
Trương Hạo Nhiên bái nhập Diêu Thanh Hồng môn hạ, lại cũng không kém quá nhiều.
Diêu Thanh Hồng thực lực cao tuyệt, lại chỉ cách Sinh Hoa cảnh nửa bước chân, chỉ sợ vài chục năm tới liền đột phá cũng chưa biết chừng.
Về phần Thiên Vân tuy rằng đoạt được vị trí thứ nhất, lại bị chúng nhân xa lánh, muốn bái nhập một cái tốt sư phụ cũng không xong.
Trận pháp nhất mạch trước nay vốn không người hỏi thăm, đệ tử chịu tu luyện trận pháp cũng cực ít, thành tựu không cao.
Thiên Vân muốn nhập trận pháp nhất mạch, cũng chỉ vì thèm muốn tài nguyên chân truyền mà thôi.
Hắn từ lúc đạp vào võ đạo con đường đã cô đơn lẻ loi, hiện tại không ai thu cũng không quá để ý.
Cho dù Lý Hạo không thể dạy cho Thiên Vân cái gì, hắn an tâm làm một cái trên danh nghĩa chân truyền cũng tốt.
Nếu có cơ hội, Thiên Vân cũng không ngại tìm hiểu một ít trận pháp học vấn, dù sao nó cùng Thiên Diễn thuật đồng nguyên.
Trận pháp nhất mạch nằm trên đỉnh Bắc Hà Phong, cũng là một phần của Phú Lương sơn.
Thiên Vân cùng Thu Phượng sử dụng phi hành pháp khí, một mạch tiến về.
Đi tới đỉnh Bắc Hà Phong, chỉ thấy xung quanh đình đài lầu các, lại so với cung điện vua chúa không khác.
Một vị đệ tử nội môn thấy người lạ, liền tiến lên chặn đường, chẳng qua vừa thấy Thiên Vân, hắn lập tức cúi đầu chắp tay.
“Thiên Vân sư huynh xin hỏi tiến về trận pháp nhất mạch có việc gì phân phó?”
“Ta đã bái Lý mạch chủ làm thầy, hiện tại tiến về Bắc Hà Phong là muốn mở động phủ tu hành”.
Thiên Vân mỉm cười chắp tay, không có vì mình đã là chân truyền mà lên mặt.
“A!”
Vị nội môn đệ tử hai mắt phát sáng, lập tức cúi đầu nói.
“Sư đệ Ngụy Trung ra mắt đại sư huynh”
Thiên Vân mỉm cười hỏi.
“Xem biểu tình của sư đệ, hình như có chút không quá tin tưởng a.
Sư đệ có thể giải thích một chút sao?”
“Là như vậy, thực ra ta cùng chư vị đồng môn đã thảo luận qua, có điều phần lớn đều nghĩ rằng sư huynh sẽ bái nhập môn hạ tông chủ nhất mạch, nếu không cũng là Triệu mạch chủ cùng Dương mạch chủ.
Ba mạch này chủ tu chiến pháp, sư huynh thực lực kinh người, bái nhập bọn họ mới có thể phát huy hết khả năng, bái nhập trận pháp nhất mạch, quả thực có chút phí phạm”.
Ngụy Trung vừa đi vừa lí giải.
“Sư đệ lời ấy sai rồi, ta quanh năm đóng cửa khổ tu, bái nhập vào ai cũng không quá quan trọng”.
Thiên Vân cười nói.
Thiên Vân nói là lời thật, ba năm ở tại Lạc Diệp Tiên Tông hắn luôn đóng cửa khổ tu, cũng rất ít tiếp xúc với người bên ngoài.
“Sư huynh nếu đã bái nhập Lý mạch chủ làm thầy, việc nghiên cứu trận pháp là điều bắt buộc, nếu sư huynh cảm thấy không tiện, có lẽ nên thông tri với mạch chủ một chút”.
Ngụy Trung cười nói.
“Ta thực ra rất có hứng thú với trận pháp chi đạo, nếu không cũng không cố ý bái nhập vào Lý mạch chủ môn hạ”.
Thiên Vân lắc đầu trả lời, ngữ khí vô cùng bình thản, hiển nhiên không có nói dối.
Thiên Diễn thuật kì thực cùng trận pháp đồng nguyên, hắn bái nhập làm môn hạ Lý Hạo cũng không phải suy nghĩ chơi đùa.
Với Thiên Vân mà nói, Thiên Diễn Thuật là hắn át chủ bài, muốn tìm ra cách chống lại đám người thân mang khí vận, nhất quyết không thể thiếu được thuật này.
Có điều Thiên Diễn Thuật từ lâu không tiến bộ, hắn vẫn muốn tìm cho ra nguyên nhân bên trong.
Thiên Vân cũng không thể cứ liên tục sử dụng Thiên Diễn thuật thôi diễn, thọ mệnh của hắn không có nhiều đến thế.
Hiện tại hắn chỉ còn cách cầu học tứ phương, cố tìm ra phương pháp đột phá.
Mà trận pháp chi đạo, đúng là thứ gần với Thiên Diễn thuật nhất.
— QUẢNG CÁO —
Ngụy Trung dẫn hai huynh muội Thiên Vân đi một vòng, cũng gặp không ít sư đệ, sư muội.
Đám người này tiến về trận pháp nhất mạch, phần lớn là nhờ chế tạo trận pháp, hoặc muốn tìm một vị trận pháp đệ tử cùng ra ngoài săn giết yêu thú.
Thấy Thiên Vân đi tới, đám người đồng loạt hành lễ.
Tuy Thiên Vân nhập môn không lâu, có điều hiện tại hắn đã là chân truyền đệ tử, so sánh vai vế hiển nhiên lớn hơn đám người này không ít.
Nơi tu luyện không hẳn cần phải mở động phủ, tu sĩ có thể tuyển trạch viện, hoặc một ngọn núi nhỏ kiến thiết nơi ở cho chính mình.
Có điều so về độ bảo mật, động phủ đương nhiên là tốt nhất.
Thiên Vân lần này hỏi ý kiến Thu Phượng một phen, không có chuyên quyền độc đoán.
Thu Phượng trước nay sống khép mình, cũng không lựa chọn trạch viện.
Nếu Thu Phượng đã đồng ý mở động phủ, Thiên Vân cũng không làm thêm lựa chọn.
Hắn đi xung quanh một vòng, chọn một ngọn núi nhỏ nằm cạnh Bắc Hà Phong, mở một động phủ, hai huynh muội cứ thế dọn vào.
Trận pháp phòng hộ Thiên Vân cũng không cần lo, Ngụy Trung thấy hắn kiến thiết xong động phủ, lập tức sai người bố trí một ít trận pháp, những trận pháp này có thể tránh Phân Chi cảnh tu sĩ công kích cùng dò xét.
Nếu Thiên Vân muốn gia tăng trận pháp, có thể tìm Lý Hạo đòi hỏi, hoặc đợi sau này hắn tu luyện tốt, lại lần nữa nâng cấp cũng không muộn.
Thu Phượng vẫn giống như trước kia, vô ưu vô lo, tiếp tục tháng ngày trồng rau nuôi gà.
Thiên Vân đưa cho nàng một viên Diên Thọ Đan, nhìn nàng ăn vào, lúc này mới vui vẻ một chút.
Hắn vẫn muốn muội muội luyện võ, có hắn trợ giúp, không dám nói chắc chắn tiến vào Hóa Cảnh, có điều nhập Tuyệt Đỉnh cao thủ vẫn là có khả năng.
Chẳng qua muội muội hắn vẫn như xưa, không chịu tu võ, Thiên Vân nhiều lần đề nghị, cuối cùng hết cách, chỉ có thể tùy ý nàng.
Hai ngày sau, cuối cùng Thiên Vân cũng có dịp nói chuyện trực tiếp với Lý Hạo.
Lúc này hai người ngồi đối mặt nhau, Thiên Vân một bên rót trà, một bên nghe Lý Hạo nói chuyện.
“Tông chủ ngăn ngươi giết Kiếm Vô Ngân, phải chăng ngươi có điều bất mãn?” Lý Hạo nhìn Thiên Vân, cười hỏi.
“Đệ tử đúng là có bất mãn, có điều mọi chuyện cũng đã qua, đệ tử cũng không muốn so đo nữa”.
Thiên Vân gật đầu, lại lắc đầu, đáp.
Lý Hạo nhìn thật sâu vào mắt Thiên Vân, mở lời kinh người.
“Nếu lúc đó tông chủ không ra tay, chỉ sợ lúc này ngươi đã trở thành một cái xác”
Thiên Vân giật mình, vội vàng chắp tay hỏi.
“Đệ tử nghe không hiểu, xin sư tôn chỉ rõ”
“Kiếm Vô Ngân bái nhập Mạc lão tổ làm thầy, ngươi cũng biết rồi chứ?” Lý Hạo nhập một ngụm trà, bình tĩnh hỏi.
Thiên Vân nào phải người ngu, hắn nghe tới đây liền hiểu ra tám chín phần mười, miệng nói.
“Ý của sư tôn, hôm đó Mạc lão tổ đã có ý thu Kiếm Vô Ngân làm đồ, hơn nữa cũng đứng ở một bên quan sát.
Nếu hôm đó tông chủ không ra tay, không những Kiếm Vô Ngân không có chết, ngược lại ta liền bị lão tổ giết chết?”
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi là người thông minh, hiểu liền tốt, mọi chuyện buông được liền buông, đừng có chấp nhất”.
Lý Hạo gật đầu khuyên.
“Đệ tử minh bạch, đa tạ sư tôn chỉ điểm”.
Thiên Vân vội vàng chắp tay.
Hắn trong lòng tuy còn bất mãn, có điều bất mãn không phải Diêu Thanh Hồng.
Tất nhiên hắn sẽ không nói thẳng, chỉ âm thầm nhớ ở trong lòng.
Lý Hạo mỉm cười gật đầu, xuất ra một viên ngọc giản, đưa cho Thiên Vân.
“Trong này là vị sư trận pháp kiến giải, ngươi trở về tìm hiểu một chút, nếu có gì chưa hiểu liền tới tìm vi sư.
Còn một vấn đề quan trọng nữa, bên trong Bắc Hà Phong vi sư đã bố trí không ít trận pháp, nếu ngươi cảm thấy học tập không sai liền có thể tiến vào tìm hiểu”
Thiên Vân là lần đầu tiên trong đời hưởng thụ loại này tình cảm thầy trò, có chút không kịp thích ứng, chỉ biết gật đầu xưng phải.
“Trong lòng ngươi có từng nghĩ, bái nhập vào Trận Pháp nhất mạch sẽ khiến thực lực giảm đi hay không?” Lý Hạo đột nhiên hỏi.
Thiên Vân vội vã lắc đầu, có điều trong lòng lại nghĩ.
“Cái này chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao?”
“Ta có thể hiểu suy nghĩ của ngươi.
Đúng là trận pháp nhất mạch, hay đan đạo nhất mạch không chủ tu chiến pháp, có điều nếu ngươi thực sự muốn tăng thực lực, lại không phải không được”.
Lý Hạo vừa nhìn liền biết Thiên Vân đang nghĩ gì, không cho là đúng nói.
Thiên Vân nghe vậy không khỏi giật mình, vội chắp tay thỉnh giáo.
“Đệ tử quả thực hiểu biệt nông cạn, xin sư tôn chỉ điểm”
“Trận pháp chi đạo trước nay luôn được tu tiên giới xem là môn học vấn ảo diệu bậc nhất.
Trận có thể vây địch, có thể giết địch, cũng có thể ngăn địch tiến công.
Thế gian chiến pháp tuy nhiều, có điều trận pháp cũng không ít.
Rất nhiều khủng bố trận pháp, thậm chí lấy thực lực Phong Thân cảnh tu sĩ, vây giết Sinh Hoa cảnh cũng có.
Tất nhiên những trận pháp này không thể ngày một ngày hai liền hiểu thấu triệt, ngay cả ta cũng chỉ có thể hiểu một chút da lông mà thôi.
Có điều nếu ngươi muốn tăng cao thực chiến, ta sẽ giúp ngươi một lần”.
Lý Hạo lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một mặt lệnh bài, đưa cho Thiên Vân.
“Dưới chân Bắc Hà Phong có một hang động, hang này là năm đó vi sư động phủ.
Nơi này ta đã cải tạo thành một tòa trận pháp, ta gọi nó là “Thiên Kiếm Đồng Nhân trận”.
Trong này có tất cả 1000 tên đồng nhân, tương ứng là 1000 thanh pháp khí hình kiếm, đám đồng nhân này thực lực đã đạt Phân Chi cảnh.
Ngươi tiến vào đó thử sức một chút, ta tin sẽ không làm ngươi thất vọng”
Ra khỏi chủ điện, Thiên Vân có chút cảm khái, thầm than.
“Có một người dạy bảo tử tế, hóa ra cảm giác như thế này a”
Thiên Vân ban đầu cũng không chờ mong gì nhiều, bái Lý Hạo làm thầy, tìm hiểu một ít trận pháp, đợi chờ Dược Vương Động mở ra liền tiến vào tìm cơ duyên.
Có điều hiện tại Thiên Vân cảm thấy rất tốt, Lý Hạo đối với hắn dốc lòng truyền thụ, cũng không có cái gì ác cảm.
Về đến động phủ của mình, Thiên Vân vẫn như thường ngày, bồi tiếp muội muội, bế quan tu luyện.
Chỉ khác ở chỗ, hắn bế quan phần lớn thời gian dành để tìm hiểu trận pháp, rất ít cảm ngộ đao pháp.
Sau trận tỉ thí nội môn, tâm tình Thiên Vân vốn rất buồn bực, có điều hiện tại loại cảm xúc ấy đã không còn, chỉ còn lại là một loại an bình, một loại thư thái cảm giác.
Trận pháp chi đạo cùng tu tiên chi đạo chung một nhịp thở.
Người tu tiên hấp thu linh khí thiên địa, dung nhập vào đan điền, một phần nuôi dưỡng đạo thụ, một phần tuần hoàn trong kinh mạch.
Người tu tiên động dùng thần thông, thuật pháp, linh lực sẽ dung nhập vào từng chiêu thức, sức phá hoại không thể tưởng tượng.
Linh lực có rất nhiều cách dùng, tu sĩ có thể dùng để phóng ra thuật pháp, có thể dùng để quán trú vào pháp khí, linh khí.
Thậm chí dùng linh lực câu thông thiên địa, mượn thiên địa chi lực hình thành cái gọi thần thông, tất nhiên chỉ có cường giả mới làm được chuyện này.
Trận pháp cũng tương tự như vậy, nó có thể dùng linh khí trong thiên địa hình thành công kích, hình thành ảo giác hoặc phòng hộ đại trận.
Người tu tiên cũng có thể sử dụng bản thân linh lực, hoặc linh khí trong linh thạch bày trận.
Nghe nói vào thời kì sơ khai, thiên địa đã đản sinh không ít thiện địa đại trận.
Tu sĩ cũng từ những loại thiên địa đại trận này thu được cảm ngộ, cuối cùng hình thành một loại tu hành học vấn.
— QUẢNG CÁO —
Hiện tại thiên địa đại trận đã không còn nhiều, đa số bị các trận pháp sư phá giải.
Muốn tìm thấy loại trận pháp thâm ảo này, có lẽ phải tiến vào những mảnh vỡ thế giới, các cổ di chỉ mới mong gặp được.
Nói cho cùng, trận pháp chính là lấy thiên địa tương phối, âm dương tương hợp, lấy phương vị số học để tính toán, ngụ ý chính là thiên địa tuần hoàn sinh sôi, biến hóa không ngừng.
Mà trận pháp thường được cấu tạo từ rất nhiều loại khí cụ.
Những khí cụ này đều mang trong mình năng lượng.
Ví dụ như linh thạch, pháp khí, tàn khí v.v…
Ảnh hưởng lớn nhất tới vai trò của trận pháp phải nói tới trận nhãn hay còn gọi mắt trận.
Loại mắt trận này thường được phân loại theo các cách gọi.
Nhất Thể, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Lục Đạo, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Dương, Thập Hợp ,…..
Mỗi một loại trận pháp lại được phân chia theo công dụng của chúng.
“Công Trận” hay còn gọi là sát trận.
Các loại trận này phụ trách tấn công, cũng có thể giúp tăng cao thực lực tu sĩ.
“Hộ Trận” hay còn gọi thủ trận, có tác dụng phòng thủ, ngăn cản công kích.
Hầu hết các tiên sơn đều có một loại phòng hộ đại trận bảo vệ môn phái.
“Khốn Trận”.
Loại trận pháp này thường có tác dụng vây khốn, giam giữ kẻ địch trong thời gian ngắn.
Loại trận pháp này rất dễ bài bố, đạo cụ bày trận yêu cầu không cao.
“Huyễn Trận” còn gọi ảo trận.
Loại trận pháp này cũng có tác dụng vây khốn, có điều nếu người trong trận thần niệm quá mạnh, loại ảo giác tạo ra sẽ không thể gây ảnh hưởng.
“Phong Ấn Trận”.
Loại trận pháp này thường dùng để phong ấn những ma đầu, hoặc những tu sĩ tội nghiệt chồng chất.
Những hạng người này cơ thể gần như bất tử bất diệt, chỉ có thể phong ấn, vô pháp giết chết.
“Cấm Trận”.
Trận pháp loại này thường dùng để phong cấm một hay nhiều loại bản lãnh của người tu tiên.
Ví dụ như phi hành, hấp thu linh khí, vận dụng linh khí v.v…!Cấm trận cũng được dùng trong việc khắc hoạ phù văn linh khí, pháp bảo.
Hoạ Phù cùng Trận Pháp căn nguyên cũng có chút tương đồng, đa số trận pháp sư cũng am hiểu hoạ phù và ngược lại.
Chỉ có điều hai loại học vấn này ứng dụng khác biệt mà thôi.
“Truyền Tống Trận”.
Loại trận pháp này dùng để dịch chuyển từ nơi này tới nơi khác, có điều trận này bày bố rất kỳ công.
Tất nhiên trong tu tiên giới trận pháp còn nhiều lắm, tu sĩ căn bản mới chỉ biết được một ít da lông mà thôi.
Ba tháng lẳng lặng trôi qua.
Thiên Vân cứ như thế vùi đầu vào học tập, mong muốn tham ngộ ảo diệu trong đó, một lần nữa tìm ra linh cảm đột phá Thiên Diễn Thuật cảnh giới thứ ba..