Đọc truyện Nhất Kiếm Động Giang Hồ – Chương 30: Dưới đáy giếng
Kim Bàng càng thêm băn khoăn :
– Thiếu chủ, theo truyền ngôn trong giang hồ thì nhân vật từ Hoàng Kim thành đến vốn là một nữ nhân. Mà… rõ ràng Kim Sắc Kỳ Nữ là… nữ nhân, lại phát chiếu kim quang toàn thân, lại thi triển võ công đặc dị; thế chính thị là…
Lỗ Thiếu Hoa dường như không đủ can đảm nghe thêm, vội ngắt lời, bằng một giọng đầy hối tiếc, tự biết đã lầm lẫn :
– Vậy, hãy ráng đợi một lúc nữa, chúng ta sẽ khai quật giếng!
Đổng Bá Kích góp ý :
– Thiếu chủ, sao chúng ta không quật lên ngay bây giờ?
Kim Bàng lên tiếng thay cho Lỗ Thiếu Hoa :
– Đổng lão, ráng đợi thêm được chút nào, thì sẽ đỡ bớt đi thêm một phần nguy hiểm.
Đổng Bá Kích đã hiểu ra, ý của Lỗ Thiếu Hoa là muốn chờ lâu lâu một chút, cho Kim Sắc Kỳ Nữ thực sự chết đi rồi, sẽ khai quật giếng và cho người xuống tìm; sẽ không còn lo ngại bị phản kích… Lão gật gù, không nói gì thêm…
* * * * *
Trong khi năm người của bọn Lỗ Thiếu Hoa chờ đợi tại miệng giếng đã bị lấy đầy đến thành mô đá cao, thì…
Thì người Văn Sĩ Bạch Y tự xưng là Lý Tam Lang đang có mặt ngay trong lòng đất, phía dưới chân bọn Lỗ Thiếu Hoa.
Lý Tam Lang đang men theo một con đường hầm, tiến dần tới.
Đường hầm không mấy rộng, bề cao chỉ bằng phân nửa chiều cao của người tầm vóc trung bình, nên Lý Tam Lang phải khom lưng, mới đi được; trên tay lại phải cầm bó cỏ khô bện chặt, đốt thành đóm lửa than, để lấy ánh sáng lờ mờ, soi đường.
Đường hầm dẫn đến đáy giếng. Tại đây lại phân làm hai ngã địa đạo: một ngã rẽ về hướng tả, có lát đá và một ngã ăn chênh chếch lên, phía hữu, tuy hơi rộng hơn, nhưng không lát gạch đá gì cả.
Lý Tam Lang dừng chân, quan sát một hồi, đoạn men theo địa đạo phía tả.
Lòng địa đạo rộng dần ra. Lý Tam Lang đi được một đoạn độ gần hai trượng, đột nhiên có luồng kình phong từ phía ngược chiều ập lại.
Sức gió thổi mạnh đến đổi bó hỏa tập bắn tàn lửa tung tóe. May là bó hỏa tập được bện thật chặt, bằng cỏ khô thật tốt, nên gió thổi càng mạnh, lửa than càng đượm hồng; nếu là thứ đuốc thông thường, cháy thành lửa ngọn, thì đã bị luồng kình phong bất ngờ này thổi tắt ngay rồi.
Lý Tam Lang lẹ làng lùi lại một bước, nép người vào vách địa đạo và bất thần phóng tả thủ ra, chụp một cái, đã nắm được một cườm tay nhỏ nhắn mềm mại và mát rượi…
Đúng là cườm tay ngọc ngà của một nữ lang.
Uyển mạch đã bị kềm chế, nàng đành đứng yên, không thể vọng động phản ứng được gì hết.
Đúng là một mỹ nữ diễm kiều tuyệt sắc!
Nàng mặc bộ y phục đen, mỏng vách và bóng láng, có vảy như da cá, bó sát vào người, khiến cả một thân hình nở nang cân đối, với những đường cong thanh tú, đầy hấp dẫn, lồ lộ hiển hiện, làm say đắm lòng người.
Nàng băng lãnh lên tiếng :
– Không ngờ bọn ngươi biết địa đạo bí mật này! Ta đã sa cơ thất thế, bọn ngươi cứ hạ sát ta đi!
Lý Tam Lang xoay đầu lửa than bó hỏa tập vào gần mặt và ôn tồn :
– Cô nương nhìn lại xem, tạ hạ đâu phải là đồng bọn của năm kẻ xú ác ấy.
Mỹ diễm cô nương sửng sốt :
– Vậy thì… ngươi là ai?
Lý Tam Lang đáp :
– Lý Thanh Cuồng! Cũng có người gọi tại hạ là Lý Tam Lang, cô nương từng nghe qua chưa?
Mỹ diễm cô nương tròn xoe đôi mắt đẹp :
– Ngươi… các hạ là Lý Tam Lang ư?
Lý Tam Lang gật đầu :
– Vâng, chính tại hạ! Thì ra cô nương cũng từng nghe nói về tại hạ rồi?
Mỹ diễm cô nương càng giương to mắt, chăm chú nhìn vào diện mạo Lý Tam Lang, chẳng nói chẳng rằng.
Lý Tam Lang lại tiếp lời, từ tốn hỏi :
– Cô nương đã biết qua về Lý Tam Lang rồi, chắc cũng nghe nói Lý Tam Lang luôn luôn thay hình đổi dạng, với hàng trăm bộ mặt khác nhau chứ?
Mỹ diễm cô nương ứng thanh :
– Vâng, điều đó thì có… À, các hạ làm thế nào biết được dưới giếng có địa đạo vậy?
Lý Tam Lang tươi cười :
– Có người từ dưới giếng xuất hiện, rồi lại trở vào giếng mà biến mất… như thế, bắt buộc là ai, dù ngây thơ đến mấy, cũng có thể hiểu dưới giếng phải có địa đạo, chớ chẳng lẽ là tuyệt địa. Cô nương nghĩ có đúng vậy không? Đồng thời cũng bắt buộc người ta phải hiểu luôn, là từ trên mặt đất, ắt cũng có địa đạo trổ xuống đáy giếng, cho nên tại hạ chỉ cần tìm kiếm một hồi, là phát hiện ngõ ăn thông đến đây…
Mỹ diễm cô nương gật gù :
– Phải rồi! Các hạ thông minh thật! Nhưng các hạ lần dò xuống đây với dụng ý gì?
Lý Tam Lang rọi mục quang sắc bén vào mặt Mỹ diễm cô nương, hỏi :
– Xin cô nương cho biết, cô nương có phải là người từ Hoàng Kim thành đến hay không?
Mỹ diễm cô nương trố mắt kinh ngạc, hỏi lại một loạt :
– Hoàng Kim thành ư? Hoàng Kim thành là cái gì? Hoàng Kim thành ở đâu? Tại sao ta lại từ Hoàng Kim thành đến?
Lý Tam Lang hỏi tiếp :
– Cô nương thực sự không phải là người của Hoàng Kim thành chứ?
Mỹ diễm cô nương đáp :
– Ta còn chẳng biết Hoàng Kim thành là cái gì, thì làm sao là người của Hoàng Kim thành được!
Bỗng nàng kêu “a” một tiếng và hỏi :
– Ta hiểu ra rồi! Bọn năm người đã làm khó dễ ta ban nãy, chắc tưởng lầm ta là người của Hoàng Kim thành gì đó, phải không?
Lý Tam Lang đáp :
– Không sai! Cả tại hạ cũng ngỡ cô nương là người từ Hoàng Kim thành đến, vì thấy vừa rồi từ khắp cơ thể cô nương tỏa ra ánh kim quang và lại biết một loại võ công hoàn toàn quái lạ, chưa từng thấy trong võ lâm đương thời.
Ngừng một chút, Lý Tam Lang lại hỏi :
– Nếu không phải là người của Hoàng Kim thành, cớ sao cô nương có sự khác lạ như thế?
Mỹ diễm cô nương hỏi lại :
– Bộ người ở Hoàng Kim thành đều phải chiếu kim sắc hay sao? Bộ người ở Hoàng Kim thành đều biết võ công quái dị hay sao?
Lý Tam Lang giải thích :
– Cái đó cũng không nhứt thiết, mà chỉ độ chừng thế thôi, vì cho đến nay, chưa một ai biết Hoàng Kim thành ở đâu cả. Bất quá người võ lâm chỉ đồn đãi về Hoàng Kim thành, chớ có hiểu rõ gì đâu. Nhưng, chính vì chẳng hiểu gì về Hoàng Kim thành, mà khi thấy cô nương lấp lánh ánh kim quang toàn thân và biết võ công đặc dị dường ấy, người ta rất dễ tin cô nương là người từ Hoàng Kim thành đến.
Mỹ diễm cô nương lại hỏi :
– Các hạ có thể cho ta biết Hoàng Kim thành là cái gì hay không?
Lý Tam Lang đáp :
– Cái đó, không có chi phải giấu diếm cả.
Và y liền đem chuyện Hoàng Kim thành kể cho nàng nghe, đoạn nhấn mạnh hai điểm :
– Khắp giang hồ đang đổ xô đi tìm, quyết chiếm cho kỳ được chìa khóa và địa đồ Hoàng Kim thành, mà họ đề quyết rằng đang do một mỹ nhân, người của Hoàng Kim thành, cất giữ.
Mỹ diễm cô nương hỏi thêm :
– Nhưng có chắc chắn rằng trên thế gian này có Hoàng Kim thành chăng?
Lý Tam Lang lắc đầu :
– Điều ấy, thực tình tại hạ vẫn chưa dám quả quyết. Có chuyện hơi kỳ, là gần đây, trong võ lâm có xuất hiện một nhân vật, mặc hoàng y, bị coi là người của Hoàng Kim thành và đã bị sát hại ngay, thì quả nhiên trong mình hắn có một chiếc chìa khóa vàng và một tấm da dê mang thủ bút của Thành Chúa đời thứ sáu mươi của Hoàng Kim thành. Điều đó cho thấy rằng, quả nhiên có một nơi gọi là Hoàng Kim thành và ở đó quả có kho tàng kỳ trân dị bảo thật.
Mỹ diễm cô nương hỏi :
– Do đó mà mọi người càng lăn xả vào cuộc săn tìm, tranh giành, bất kể hiểm nguy, bất từ nan hành động và mưu mô tàn ác, trá ngụy nào?
Lý Tam Lang gật đầu :
– Đúng thế! Vì bản chất con người ta là tham lam quyền lợi. Một khi đã vì quyền lợi thì người ta còn biết gì là nhân đạo hay lẽ phải nữa!
Mỹ diễm cô nương nhìn thẳng Lý Tam Lang, hỏi gặng :
– Các hạ cũng là một trong những người đó phải không?
Lý Tam Lang hững hờ đáp :
– Nếu cô nương hiễu rõ Lý Tam Lang, cô nương không cần phải hỏi câu ấy.
Mỹ diễm cô nương cười lạt :
– Nhưng Lý Tam Lang bất quá cũng chỉ là một con người phải không?
Lý Tam Lang gật đầu :
– Vâng, Lý Tam Lang chỉ là con người, không phải thánh; nhưng hắn có dự vào cuộc tìm kiếm Hoàng Kim thành thì động cơ không giống mọi người, vì hắn có mục đích khác mọi người.
Mỹ diễm cô nương hỏi :
– Không giống mọi người như thế nào?
Lý Tam Lang không trả lời ngay câu hỏi, mà nói :
– Vừa rồi, tại hạ đã kể cho cô nương nghe, theo lời đồn đãi thì nhân vật từ Hoàng Kim thành đến vốn là một nữ nhân, có mang theo một địa đồ và một chìa khóa…
Mỹ diễm cô nương ngắt lời :
– Ta nghe rồi!
Lý Tam Lang vẫn tiếp tục nói :
– Cũng theo lời đồn đãi thì nữ nhân ấy mang hai món ấy từ Hoàng Kim thành đến, cốt tìm giao cho một người trong võ lâm.
Mỹ diễm cô nương trố mắt :
– Giao riêng cho một người? Ai?
Lý Tam Lang đáp gọn :
– Lý Tam Lang!
Mỹ diễm cô nương bật cười :
– Có chuyện đó ư?
Lý Tam Lang hỏi lại :
– Cô nương không tin ư?
Mỹ diễm cô nương hỏi :
– Giữa Lý Tam Lang với Hoàng Kim thành có mối liên quan đặc biệt gì mà nữ nhân ấy nhứt thiết phải kiếm giao hai món đó?
Lý Tam Lang lắc đầu :
– Tại hạ moi ký ức, không nhớ, cũng chẳng hiểu gì hết.
Mỹ diễm cô nương lắc đầu :
– Ta không tin.
Lý Tam Lang nói ngay :
– Tại hạ cũng không tin.
Mỹ diễm cô nương tròn xoe đôi mắt :
– Ủa! Các hạ cũng không tin? Thế mà tại sao…
Lý Tam Lang chẳng cần nghe hết câu hỏi, đã giải thích :
– Vì không tin, nên tại hạ mới xông vào vòng, để tìm hiểu xem sự thật là thế nào.
Mỹ diễm cô nương lại hỏi :
– Nếu sự thật đúng như thế, tức Lý Tam Lang quả được người từ Hoàng Kim thành tìm đến, thì sao?
Lý Tam Lang đáp :
– Như tại hạ vừa nói, tại hạ không phải là thánh, tất nhiên sẽ không từ chối kho tàng to tác được người ta tặng cho ấy, nhưng tại hạ sẽ không thụ hưởng một mình.
Mỹ diễm cô nương xen vào :
– Mà các hạ tính sẽ đem chia phần cho ai đó, phải không?
Lý Tam Lang gật đầu :
– Vâng, cô nương đã đoán đúng.
Mỹ diễm cô nương lại hỏi :
– Ai sẽ là người được các hạ chia phần?
Lý Tam Lang nghiêm trang đáp :
– Tại hạ sẽ đem tất cả của cải ấy mà đem cứu tế người cùng khốn.
Mỹ diễm cô nương nói :
– Hay lắm, lời ấy rất đáng giá. Ta tin rằng Lý Tam Lang sẽ làm như thế thật, nhưng ta không tin các hạ là Lý Tam Lang!
Lý Tam Lang mỉm cười :
– Cô nương tin hay không cũng chẳng hề chi.
Mỹ diễm cô nương hỏi :
– Ta không phải là người của Hoàng Kim thành, hẳn các hạ vô cùng thất vọng, phải không?
Lý Tam Lang trả lời :
– Kể ra thì cũng hơi thất vọng, nhưng chẳng đáng quan tâm, vì thực tình mà nói, tại hạ đến đây với chủ ý là để cứu một người, chớ đâu phải…
Mỹ diễm cô nương chớp chớp mắt, ngắt lời :
– Các hạ đến đây để cứu một người? Ai?
Lý Tam Lang đáp :
– Cô nương!
Mỹ diễm cô nương kinh ngạc :
– Các hạ cứu ta ư? Các hạ nói vậy là ngụ ý gì?
Lý Tam Lang chỉ tay ra phía sau, nói :
– Bọn năm người ấy sau khi lấp giếng rồi, đâm ra hối hận, lại xúm nhau khai quật lên, để quyết tìm cô nương. Nếu họ kéo tới đây, thật là phiền phức, quá phiền phức cho cô nương.
Mỹ diễm cô nương cười lạt :
– Mặc kệ họ! Ta không phải là nữ nhân từ Hoàng Kim thành đến, có gì phải ngại họ làm phiền?
Lý Tam Lang hỏi :
– Cô nương định nói với họ như vậy?
Mỹ diễm cô nương đáp :
– Cố nhiên, vì đó là sự thật, ta cứ bảo cho họ biết.
Lý Tam Lang lại hỏi :
– Cô nương cho rằng họ sẽ tin theo lời cô nương ư?
Mỹ diễm cô nương gật đầu :
– Sự thật là sự thật. Ta không phải là nữ nhân Hoàng Kim thành đến, họ không tin cũng chẳng được nào!
Lý Tam Lang nói :
– Nhứt định họ sẽ không tin, mà cũng không để cho cô nương kịp phân trần gì hết; họ sẽ động thủ ngay…
Mỹ diễm cô nương ngắt lời :
– Sao các hạ biết họ sẽ không tin lời ta?
Lý Tam Lang ôn tồn :
– Họ sẽ không tin, nhứt định không tin.
Mỹ diễm cô nương lại hỏi :
– Các hạ đã chẳng tin lời ta là gì?
Lý Tam Lang cười :
– Cô nương, xin nhớ, trên đời không có Lý Tam Lang thứ hai.
Mỹ diễm cô nương bắt đầu băn khoăn :
– Nhưng… các hạ… làm sao các hạ biết họ sẽ khai quật giếng lên và kéo tới đây?
Lý Tam Lang lại chỉ tay ra phía sau :
– Đấy! Xin cô nương lắng tai nghe thật kỹ xem.
Mỹ diễm cô nương liền im lặng, ngưng thần nghe ngóng.
Lý Tam Lang hỏi :
– Cô nương có nghe thấy gì chưa?
Mỹ diễm cô nương gật đầu.
Lý Tam Lang lại nói :
– Âm thanh mà cô nương mới vừa nghe được đó, đã có tự nãy giờ, khá lâu rồi, cứ mỗi lúc một gần hơn, về phía này. Nếu tại hạ đoán không lầm, thì họ đã khai quật gần xong cái giếng rồi đấy.
Mỹ diễm cô nương bỗng trở nên băng sương, quyết liệt :
– Ta không sợ bọn họ!
Lý Tam Lang ôn tồn :
– Cô nương không nên nói vậy. Nhiếp Hồn pháp của cô nương tuy lợi hại thật đấy, nhưng nếu họ không để ánh mắt giao chạm với mục quang của cô nương, thì Nhiếp Hồn pháp sẽ trở nên vô hiệu. Thân chủ võ công cô nương tuy quái dị thật đấy, có thể tự vệ được đấy, nhưng chưa đủ đẩy lui địch, không thể thủ thắng nổi cả năm người bọn họ đâu. Vạn nhất mà bọn họ bắt được cô nương, thử hỏi hậu quả sẽ tai hại đến bực nào?
Mỹ diễm cô nương biến sắc, hỏi :
– Vì thế nên các hạ muốn giúp ta?
Lý Tam Lang gật đầu :
– Cô nương đừng lấy làm lạ. Bản tánh Lý Tam Lang vẫn không thích mạnh hiếp yếu, đông lấn áp ít.
Mỹ diễm cô nương lặng thinh một lúc, lại hỏi :
– Các hạ không hỏi ta là ai, vì lẽ gì mà ở dưới giếng; tại sao có thể làm toàn thân phát kim sắc, xuất hiện sau tòa trang viện hoang phế làm chi?
Lý Tam Lang cười :
– Tại hạ tin rằng cô nương sẽ cho tại hạ biết, dù tại hạ không hỏi. Nhưng hiện giờ, hãy khoan nói tới chuyện đó, mà cần lo đối phó việc cần kíp trước mắt cái đã. Sau khi rời khỏi nơi đây, cô nương sẽ cho tại hạ biết, cũng chẳng muộn.
Mỹ diễm cô nương trầm ngâm chốc lát, bỗng nói :
– Tại đây không phải chỉ có một mình tiểu muội.
Lý Tam Lang ngạc nhiên :
– Còn có ai nữa?
Mỹ diễm cô nương đáp :
– Thân mẫu của tiểu muội.
Lý Tam Lang càng lấy làm lạ, đưa mắt nhìn nàng. Lấy làm lạ, không phải vì nàng bỗng dưng thay đổi tiếng tự xưng là “tiểu muội”. Mà vì không hiểu tại sao lại có thân mẫu nàng, cũng ở dưới địa đạo này; như vậy, ắt có một nguyên ủy bí ẩn gì đó.
Mỹ diễm cô nương lại lên tiếng :
– Xin mời theo tiểu muội.
Nàng định quay lưng cất bước, nhưng… chợt phát hiện cườm tay vẫn còn nằm gọn trong bàn tay Lý Tam Lang. Đôi má nàng ửng hồng, khẽ nói :
– Tay của tiểu muội…