Đọc truyện Nhất Kiếm Động Giang Hồ – Chương 11: Lý thanh cuồng
Tuấn Dật Bạch Y Khách tươi cười nói :
– Nếu tôn giá đã có điều húy kị thì tại hạ chẳng dám miễn cưỡng. Vậy chúng ta cứ đàm đạo ngay tại đây.
Đông Môn Trường Thanh điềm đạm :
– Sách có câu: “Sự vô bất khả đối nhân ngôn”. Chẳng có việc gì mà lão phu đến phải huý kị đối với bất cứ ai cả, nếu tâm tư mình minh chánh. Nếu có e ngại, chăng là vì các hạ mà thôi.
Tuấn Dật Bạch Y Khách nhã nhặn hỏi :
– Vì tại hạ ư? Lời của tôn giá ngụ ý chi?
Đông Môn Trường Thanh hỏi bất thần :
– Các hạ là Lý Tam Lang ư?
Tuấn Dật Bạch Y Khách đáp ngay :
– Vâng ạ.
Đông Môn Trường Thanh hỏi gặng lần nữa :
– Các hạ có đích thực là Lý Tam Lang chăng?
Tuấn Dật Bạch Y Khách vừa xác nhận vừa hỏi lại :
– Vâng ạ. Có chỗ nào không ổn sao?
Đông Môn Trường Thanh nói :
– Theo lão phu hiểu, thì Lý Tam Lang không phải là một cái tên chánh thức, mà chỉ có nghĩa là “người họ Lý thứ ba”, thế thôi. Cho nên, ai tự nhận mình tên gọi Lý Tam Lang là không ổn.
Tuấn Dật Bạch Y Khách cười trả lời :
– Tôn giá, tên thật của tại hạ là Lý Thanh Cuồng.
Đông Môn Trường Thanh ngưng thần nói :
– Hữu lý! Hóa ra Lý Tam Lang thực danh là Lý Thanh Cuồng. Hiện tại, xem chừng trong võ lâm thiên hạ chẳng một ai biết rõ thực danh này, ngoài trừ hai người, các hạ và lão phu mà thôi.
Tuấn Dật Bạch Y Khách niềm nở :
– Tại hạ hiểu ra rồi, sở dĩ tôn giá tìm gặp tại hạ hôm nay, chính vì hoài nghi tại hạ không phải là Lý Tam Lang, đúng không?
Đông Môn Trường Thanh hít vào một hơi chân khí, từ từ nói :
– Có người tố cáo các hạ mạo danh mờ ám để lừa bịp.
Tuấn Dật Bạch Y Khách vẫn tươi cười hỏi :
– Ai? Ai tố cáo tại hạ mạo danh lừa bịp?
Đông Môn Trường Thanh đáp gọn :
– Lý Tam Lang!
Tuấn Dật Bạch Y Khách chưng hửng một lát bèn cười, hỏi :
– Tôn giá đã gặp vị Lý Tam Lang ấy ở đâu?
Đông Môn Trường Thanh trả lời :
– Cách đây ngoài trăm dặm có một tòa Quan Đế miếu. La Kỹ Hương cô nương đã sai một tỳ nữ đến đó trao thư…
Tuấn Dật Bạch Y Khách hỏi mau :
– Trao thư? Trao thư cho ai?
Đông Môn Trường Thanh đáp :
– Lý Tam Lang!
Rồi lão lại tiếp :
– Sau khi tiếp được bức thư, đọc qua những lời lẽ của La Kỹ Hương cô nương viết trong thư, Lý Tam Lang xác định là có kẻ đã giả dạng y, đến lừa bịp ái tình. Y bèn tố cáo nội vụ với lão phu. Đang là quan viên chốn công môn, chẳng lẽ có người tố cáo mà lão phu lại làm ngơ, nên cũng cố gắng đến “Phiêu Hương tiểu trúc” một phen xem sao; nào ngờ vừa đến, quả nhiên ở đây cũng có Lý Tam Lang.
Tuấn Dật Bạch Y Khách gật gù :
– Do đó tôn giá ngại rằng tại hạ là Lý Tam Lang giả, nên chỉ nói chuyện riêng với tại hạ nơi đây, hầu tránh cho La cô nương hoảng sợ hoang mang, thất vọng. Phải vậy không?
Đông Môn Trường Thanh đáp :
– Quả tình lão phu đã có ý như vậy.
Tuấn Dật Bạch Y Khách lại tươi cười :
– Người ta đồn, đại quan tróc phạm tra án Đông Môn Trường Thanh là đại gian cự hoạt, khốc liệt vô tình… Đến hôm nay tại hạ mới biết rõ Đông Môn Trường Thanh quả có dạ từ ái, có tâm địa phóng khoáng, vị tha.
Đông Môn Trường Thanh điềm đạm nói :
– Không dám nhận lời quá khen ấy. Lão phu lâu nay vẫn tâm niệm rằng, kẻ làm quan đương nhiên phải có bổn phận phụng sự lẽ phải và số đông, đương nhiên phải lấy đức mà hành sự, đừng cậy quyền ỷ thế đàn áp, bóc lột lương dân, đừng làm dụng việc cầm cây xử phạt mà nhứt nhứt cứ giáng hoạ xuống đầu tha nhân…
Tuấn Dật Bạch Y Khách thành khẩn :
– Nếu mọi người làm quan đều biết nghĩ và làm như tôn giá thì thế gian là thiên đường.
Hôm nay, được dịp diện kiến tôn giá, tại hạ vô cùng cảm phục. Cho nên, tưởng không có gì phải quanh co, tại hạ là Lý Thanh Cuồng, cũng được gọi là Lý Tam Lang.
Đông Môn Trường Thanh lắc đầu :
– Xem chừng các hạ chưa hẳn thành thật với lão phu.
Tuấn Dật Bạch Y Khách cười thành tiếng :
– Nói đi nói lại, chung qui tôn giá vẫn cứ một mực hoài nghi tại hạ là Lý Tam Lang giả, mà cũng không phải là Lý Thanh Cuồng?
Đông Môn Trường Thanh gật đầu, giọng trở nên đanh thép :
– Đúng vậy. Lão phu không chỉ hoài nghi, mà còn biết chắc các hạ là kẻ mạo danh, lừa bịp hẳn hòi!
Tuấn Dật Bạch Y Khách không nổi nóng, lại càng tỏ vẻ niềm nở hơn :
– Tôn giá cũng hiểu rằng trên đời không ai thấy qua chân diện mục của Lý Tam Lang bao giờ, tại hạ muốn được tôn giá giải thích cho, tôn giá bằng vào cái gì mà bảo tại hạ là kẻ mạo danh, lừa bịp?
Đông Môn Trường Thanh hững hờ :
– Cần gì giải thích. Là chân hay giả, thiết tưởng các hạ tự hiểu lấy.
Tuấn Dật Bạch Y Khách quả quyết :
– Tại hạ tự hiểu lấy một cách minh bạch, rằng tại hạ là Lý Tam Lang chân chính, thật sự.
Đông Môn Trường Thanh lại khẳng định :
– Không phải. Các hạ không phải là Lý Tam Lang. Các hạ là kẻ mạo danh Lý Tam Lang lừa bịp ái tình. Một trò hạ lưu !
Tuấn Dật Bạch Y Khách giương mày, trầm giọng :
– Dù sao tôn giá cũng là một đại quan tróc phạm tra án nổi tiếng, xin nhớ một điều: vô chứng vô cớ không nên tùy tiện gán tội cho người.
Đông Môn Trường Thanh xạ nhãn tuyến chớp ngời, chăm chú nhìn Bạch Y Khách, hỏi gằn :
– Các hạ muốn có chứng cớ?
Tuấn Dật Bạch Y Khách đáp :
– Đương nhiên. Tôn giá xử án nhiều năm rồi, không lẽ không biết điều sơ đẳng ấy?
Đông Môn Trường Thanh bỗng thở dài :
– Đáng tiếc là trên đời chưa một ai biết Lý Tam Lang hình dáng ra sao, thành thử lão phu cũng chẳng nắm được chứng cớ nào…
Tuấn Dật Bạch Y Khách cười lạt :
– Cái đó đã hẳn rồi!
Đông Môn Trường Thanh nói tiếp :
– Nhưng lão phu có một cách.
Tuấn Dật Bạch Y Khách hỏi ngay :
– Có một cách? Tôn giá có cách gì?
Đông Môn Trường Thanh đáp :
– Thế nhân đều biết, Lý Tam Lang văn võ song tuyệt, mọi bộ môn đều tinh thông. Lão phu tuy chẳng giỏi gì, song gần như chẳng một công phu nào là chưa học qua, và cũng biết kha khá. Lão phu muốn thử thách một vài điểm…
Tuấn Dật Bạch Y Khách hỏi :
– Chẳng hạn như điểm nào?
Đông Môn Trường Thanh nhấn mạnh :
– Võ học!
Tuấn Dật Bạch Y Khách “Ồ” một tiếng và cười hỏi :
– Tức là tôn giá muốn cùng tại hạ tỷ võ?
Đông Môn Trường Thanh gật đầu :
– Phải rồi. Tỷ võ! Chỉ cần các hạ động thủ như thế nào, khiến lão phu chịu… hòa thôi, chớ các hạ không cần thắng, thì lão phu lập tức thừa nhận các hạ là Lý Tam Lang và sẽ đem tất cả danh dự của lão phu mà bảo chứng khắp thế nhân như vậy, tức không nhìn nhận Lý Tam Lang nào khác.
Tuấn Dật Bạch Y Khách hỏi lại :
– Tức là, nếu tại hạ không xứng là đối thủ của tôn giá thì tại hạ là Lý Tam Lang giả?
Đông Môn Trường Thanh đáp :
– Đúng thế. Lão phu không nắm sẵn chứng cớ gì hết, đành phải đem thân sở học làm vật hy sinh. Nếu các hạ đúng là Lý Tam Lang thật, dù lão phu có mất mạng dưới tay các hạ cũng vui lòng.
Tuấn Dật Bạch Y Khách cười nói :
– Biện pháp khá mới lạ đấy! Xin cho tại hạ hỏi thêm một câu nữa… Nếu tại hạ không phải là Lý Tam Lang, thì tôn giá tính sao? Bắt tại hạ lên quan, đem ra xử tội chăng?
Đông Môn Trường Thanh trả lời rõ từng tiếng :
– Không cần đem ra quan quyền gì cả, lão phu chỉ cần chế ngự một huyệt đạo của các hạ thôi.
Tuấn Dật Bạch Y Khách lại hỏi :
– Tôn giá muốn khắc chế của tại hạ một huyệt đạo, nó là….
Đông Môn Trường Thanh không đáp ngay, mà nói :
– Dù sao các hạ cũng đã được ở đây coi là Lý Tam Lang rồi, vì vậy, lão phu muốn các hạ phải xứng đáng vai trò Lý Tam Lang bằng cách đem cả chân tình và thiện ý mà đối xử với La cô nương. Bằng không, lão phu sẽ có cách làm các hạ máu huyết chảy ngược, chết thảm.
Tuấn Dật Bạch Y Khách bất chợt trố mắt, thảng thốt kêu :
– Tôn giá! Như thế, vì sao?
– Câu chuyện nãy giờ, dù một lời, một tiếng cũng chẳng thấu tai La cô nương, vì lão phu không nỡ làm nàng đau khổ, lại chỉ muốn nàng vĩnh viễn in trí các hạ là Lý Tam Lang, miễn các hạ hết dạ chung tình.
Tuấn Dật Bạch Y Khách càng tròn xoe đôi mắt, mồm há hốc, khá lâu chẳng thốt nên lời, rồi bỗng dưng sắc diện biến đổi đến thành xám bạc như tro tàn, trán xuất châu hạn, đầu cúi gần xuống…
Bất thần chàng ngẩng lên, vành môi chợt hiện một nụ cười kỳ dị, cất giọng ảo não :
– Tại hạ hiểu rõ rồi. Không cần thử thách gì cả. Tại hạ thừa nhận không phải là Lý Tam Lang. Tại hạ tình nguyện để tôn giá khắc chế bao nhiêu huyệt đạo cũng được. Tôn giá xuất thủ đi!
Đông Môn Trường Thanh thoáng lộ thần thái khác thường, khẽ nói :
– Lão phu biết các hạ không phải là Lý Tam Lang, nhưng không ngờ các hạ lại can đảm thừa nhận!
Tuấn Dật Bạch Y Khách thành khẩn :
– Chẳng giấu gì tôn giá, trước đây, tại hạ từng ái mộ “Phiêu Hương tiểu trúc” La Kỹ Hương là trang quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, lại biết nàng riêng nặng lòng ngưỡng ái Lý Tam Lang nên tại hạ tính chuyện lừa bịp nàng, và đã thành công với mạo danh Lý Tam Lang. Thoạt tiên tại hạ chỉ dự định lừa bịp được nàng rồi, là cao chạy xa bay. Nhưng sau khi bỏ đi rồi, tự dưng tại hạ phát giác lương tâm mình vô cùng ray rức, đồng thờ cũng nghiệm ra, quả đã thực tình yêu cảm nàng. Do đó, tại hạ quay trở lại “Phiêu Hương tiểu trúc”…
Đông Môn Trường Thanh bỗng xạ ánh mắt lãnh diện, trầm giọng :
– La cô nương cô đơn mà cao khiết, sánh như mai hoa của “Phiêu Hương tiểu trúc”, các hạ lại đành phụ rẫy nàng, hừ…
Tuấn Dật Bạch Y Khách vọt miệng :
– Tại hạ tuyệt đối không bao giờ phụ rẫy nàng. Nếu có tâm địa phụ rẫy thì tại hạ đã chẳng trở lại “Phiêu Hương tiểu trúc”.
Đông Môn Trường Thanh thở phào một hơi, gật gù :
– Thế là tốt. Đừng bao giờ quên lương tâm, ắt sẽ không bao giờ tàn tệ. Con người cần nhất là lương tâm!
Lão chuyển mục quang, bảo :
– Bây giờ, các hạ hãy đi với lão phu, đến mai lâm giải khai huyệt đạo cho nữ tỳ của La cô nương; nhiên hậu các hạ dẫn lão phu vào gặp La cô nương.
Tuấn Dật Bạch Y Khách giựt mình, hỏi :
– Tôn giá vào gặp nàng ư? Dụng ý của tôn giá là…
Đông Môn Trường Thanh nói :
– Vì ban nãy lão phu đã lỡ cho vị tiểu cô nương kia biết lão phu là bạn vong niên thâm giao của các hạ, nên bây giờ chúng ta phải đóng nốt tấn tuồng ấy, để La cô nương khỏi để dạ nghi ngờ.
Tuấn Dật Bạch Y Khách lẩm bẩm như tự hỏi :
– Thế này, hóa ta ta vĩnh viễn trở thành Lý Tam Lang sao?
Đông Môn Trường Thanh trấn an :
– Các hạ chớ có băn khoăn. Chỉ cần từ nay trở đi các hạ hành sự như thế nào mà ngẩng lên chẳng hổ với trời, ngó xuống không thẹn với đất là xứng đáng với ba chữ Lý Tam Lang rồi.
Lão chuyển thân dợm bước.
Tuấn Dật Bạch Y Khách nắm tay kéo lại, nhắc :
– Hãy khoan. Tôn giá hãy còn chưa chế khắc huyệt đạo của tại hạ.
Đông Môn Trường Thanh cười :
– Khỏi cần. Đợi chừng nào các hạ phụ rẫy La cô nương, lão phu sẽ tìm mà đòi nợ, cũng chẳng muộn đâu.
Hai bóng người song song vọt đi như đằng vân giá vũ…