Đọc truyện Nhật Kí Trưởng Thành Của Tòa Thành Ngầm – Chương 5: Quyển sách của tòa thành ngầm
Tầm mắt tối đen như mực.
Bất kể đi tới hay lui về phía sau, bay lên hay là hạ xuống thì trong mắt Tasa vẫn là cảnh tượng như vậy, có ánh sáng mới là không bình thường vì hiện giờ Tasa đang nhập vào U Linh hơn nữa lại đang ở dưới mặt đất nên trên dưới phải trái đều là bùn đất. Cô rời khỏi đại sảnh đã mấy tiếng đồng hồ nhưng trước mắt vẫn chưa thu hoạch được gì.
Tasa rất hài lòng với sự thích ứng trong mọi hoàn cảnh của mình nhưng cô không cho rằng mình sẽ bình yên làm ruộng dưới mặt đất vĩnh viễn. Bên ngoài tòa thành này là gì? Có thể là non xanh nước biếc nhưng cũng có thể là một nơi đáng sợ chưa ai từng biết đến nên cô không hy vọng mình chưa chuẩn bị mà đã nghênh đón, khiêu chiến với thứ không biết là gì. Chơi đùa với thú cưng có thể khiến thần kinh vốn đang căng thẳng thả lỏng nhưng sa vào đó thì sẽ chết.
Tasa không ra lệnh cho nhóm chuột chũi đào bới nữa, nông trường Slime có thể phụ trách việc tích lũy khoáng thạch màu xanh lam nên không có lí do gì phải tiếp tục đào bới mà sau đó biết đâu có thể đào tới một nơi nguy hiểm nào đó. Trong lúc Tasa chơi trò vứt gậy với A Hoàng thì cô đã nhận ra tác dụng của U Linh: Điều tra.
U Linh có thể di chuyển không tiếng động, có thể biến mất trong không khí hơn nữa còn có thể xuyên qua các thành lũy, hoàn toàn là một lính trinh sát trời sinh. Tasa là một tòa thành ngầm nên tầm mắt của cô bị cố định, ngoại trừ đại sảnh và các đường hầm do chuột chũi đào thì cô không thể nhìn thấy các nơi khác nhưng U Linh thì có thể, mà nếu như gặp chuyện gì khó có thể thoát thân thì cô chỉ cần giải trừ Phụ Thể là có thể trở về. (thoát phần hồn ra khỏi u linh)
Vì vậy Tasa an tâm rời khỏi đại sảnh, bắt đầu đi đến những nơi mà cô không biết.
Cô dùng đại sảnh làm trung tâm, di chuyển thuận kim đồng hồ theo hình xoắn ốc, cách di chuyển này khiến cô không bỏ sót tất cả các khu vực xung quanh. Có hơn phân nửa linh hồn của Tasa ở trong đại sảnh làm hệ tham chiếu nên Tasa có thể di chuyển chuẩn xác giống như bồ câu đưa thư, không cần phải lo lắng mình sẽ đi chệch đường. Chỉ có điều hành động trong thực tế phiền phức hơn dự đoán của cô một chút. Hiện giờ cô đang ở dưới mặt đất nên cũng giống như người bình thường ở trong nước, nếu trong mặt phẳng ngang thì không có gì nhưng cô không thể xác định được phía trên và phía dưới có gì đó hay không. (Ý là nếu Tasa lấy đại sảnh làm trung tâm, cô di chuyển theo hình xoắn ốc như nhang muỗi thì chỉ có mặt phẳng ngang thôi như mình đi trên đường thì biết chung quanh. Chớ không biết trên trời hoặc dưới lòng đất có cái gì)
Vậy thì cứ đi một bước rồi tính một bước thôi.
Tasa không có ý định bay thẳng lên phía trên vì cô lo rằng U Linh thấy ánh sáng sẽ tiêu tan giống như trong truyền thuyết. Vì vậy lựa chọn ưu tiên của Tasa chính là mặt phẳng không gian đại sảnh (tức là mặt phẳng ngang có đại sảnh á, kiểu như mình đi đường bình thường thôi, mèn ơi, quá mệt, hãy dùng hình không gian để tưởng tượng đi mấy chế), Tasa muốn tìm thử xem còn có phần nào khác của tòa thành khổng lồ này may mắn tồn tại hay không.
Tasa di chuyển xuyên qua bùn đất giống như xuyên qua sương mù mặc dù trên thực tế bản thân U Linh mới là sương mù. Bùn đất sẽ không chịu sự ảnh hưởng của Tasa còn Tasa thì có thể đọc được (bên Trung dùng từ độc xuất mà tiếng Anh là readout) những thứ đang bao phủ quanh thân thể U Linh giống như con người dùng tay sờ mó để biết được hình dáng của vật thể vậy.
Cô tìm được một ít di tích đổ nát, phần lớn đã vỡ vụn đến mức không nhận ra hình dạng ban đầu nên rất khó xác định được đó có phải là nham thạch tự nhiên dưới đất hay không. Cô cũng tìm ra được một ít mảnh vụn kim loại đã bị ăn mòn đến không nhận ra hình dạng ban đầu, giữa đống đất đá còn có mấy bộ xương của người cổ đại, trong đó một người rất thấp bé, khung xương rất to khỏe không giống trẻ con nên đây có thể là một Người Lùn. Tasa không có học qua cách làm thế nào để suy đoán nguyên nhân cái chết từ xương cốt và thi thể nên chỉ biết là những người này đã chết rất lâu. Có điều trong phạm vi lớn như vậy mà chỉ có vài người thì có chút kỳ quái.
Tasa không tìm được bất kỳ ghi ghép nào (có tìm được đa phần cũng đọc không được) nên không thể nào suy đoán được rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Cô tốn nguyên cả một ngày để tìm kiếm nhưng không tìm được một di tích hoàn chỉnh nào. Có lẽ do trước khi bị chôn vùi thì tòa thành đã bị phá hủy một cách kinh khủng hoặc là bị dòng thời gian buồn chán mài mòn nên dường như đã không còn sót lại gì nữa. Nhưng vì sao đại sảnh lại được bảo tồn hoàn hảo như vậy?
Lúc Tasa về đến đại sảnh thì A Hoàng cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, nó ngẩng đầu lên, cái mũi rung rung như chào cô. Tasa không tập trung vỗ vỗ đầu của nó, nhìn quanh cảnh đại sảnh trong một thân thể mới.
Hồ nước sáng lấp lánh, tầng màu xanh lam ở dưới đáy hồ sáng lên giống như vi khuẩn phát sáng ở dưới biển sâu, chớp nháy tạo nên gợn sóng lăn tăn. Hình như viên Ruby đang lơ lửng trên không trung cũng trở nên rực rỡ hơn trước không ít, ánh sáng màu đỏ giống như hải đăng chiếu sáng cả đại sảnh, so với ánh sáng màu xanh lam trong hồ nước thì ánh sáng đỏ của viên Ruby càng rực rỡ vô cùng.
Nếu nói cái gì khác thường nhất trong tòa thành ngầm đổ nát thì đó chính là hồ nước này.
Không đúng, trước khi hồ nước chứa đầy nước, trước khi các ký hiệu được kích hoạt thì sự khác thường sớm nhất chính là từ viên Ruby. Tasa tiến đến gần để nhìn, viên Ruby này lớn khoảng chừng nắm tay, có hình dạng bất quy tắc, không giống loài người tạo nên, cũng không giống thiên nhiên tạo thành.
Ánh mắt của Tasa nhìn theo một mặt khá bằng phẳng của viên Ruby và đi dần xuống dưới thì thấy được một nết nứt rất lớn cắt ngang qua hồ nước.
Ngay từ đầu hồ nước đã có vết nứt này, nó giống như một vết sẹo dài nhưng không hề ảnh hưởng đến việc tích trữ khoáng thạch của hồ nước vì vậy lúc trước Tasa vẫn luôn coi nó là một vết rạn nứt bình thường như những vết nứt khác trong đại sảnh. Hiện tại suy nghĩ lại một chút, có lẽ vết nứt trên viên Ruby và hồ nước do cùng một nguyên nhân gây ra. (Có lẽ vết nứt này khác vết nứt khi Tasa ở trong viên Ruby, tông vào rồi gây nên 2 vết nứt nhỏ nhỏ rồi mẻ ra một mảnh chút chíu rồi rớt xuống rồi tạo thành chuột chũi. Mấy chương trước không nói giờ tự nhiên xuất hiện vết nứt….. À, sau khi quăng khoáng thạch xuống hồ thì nó tan ra thành nước còn viên Ruby bay lơ lửng trên không trung mà ngay trên đầu hồ nước nha)
Tasa cẩn thận quan sát thì thấy vết nứt này cắt ngang qua hồ nước, dấu vết mờ mờ kéo dài đến hết cả đại sảnh giống như có một thanh kiếm khổng lồ chém viên Ruby, hồ nước và cả đại sảnh ra làm hai nửa vậy.
Không thể nào. Tasa ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, rõ ràng là trần nhà vẫn còn nguyên vẹn. Nếu quả thật có một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời chém xuống thì đại sảnh đã sụp từ lâu mới đúng.
Giống như có thứ gì đó cản không cho nó sụp đổ vậy.
Suy nghĩ này giống như một hạt giống, vừa xuất hiện đã cắm rễ ở trong đầu Tasa. Cô không khỏi cảm thấy đây chính là chân tướng, trực giác của cô vẫn cứ luôn chỉ về phía viên Ruby. Có lẽ chính là do viên Ruby thần kỳ này đã chắn cho tòa thành trong tai nạn nên mới mới giữ được đại sảnh toàn vẹn như bây giờ…. Ý tưởng này nghe thoáng qua thì có vẻ không khoa học nhưng ở thế giới chuột chũi bằng đất đá chạy đầy mặt đất, Slime có thể tạo ra khoáng thạch, linh hồn có thể bám vào U Linh để di chuyển thì suy nghĩ càng kì quái lại càng hợp lý.
Khoan đã, nếu như nó thật sự che chắn cho một cái gì đó…
Tasa bay xuống phía dưới. U Linh xuyên qua lớp đất thật dày, bay mãi xuống phía dưới thẳng đến khi trước mắt hiện ra ánh sáng.
Ngay ở phía dưới đại sảnh, khoảng cách không tính là xa có một căn phòng vẫn còn nguyên vẹn giống như dự đoán của Tasa.
Trong phòng có những kệ sách rất lớn được xếp đặt chỉnh tề nhưng chúng nó là kệ sách thật sao? Trên kệ không có vật gì, hơn nữa giả sử đây là một thư viện thì những kệ sách này không khỏi quá cao rồi, sách đặt ở tầng trên cần phải bay lên mới lấy được. Không biết những kệ sách sừng sững này được làm bằng vật liệu gì, không phải gỗ, không phải bùn đất, không phải kim loại, cũng không phải bằng đá. Căn phòng này sáng đến kinh người, Tasa ngẩng đầu lên thì thấy trên trần nhà hình vòm là một bầu trời sao.
Những viên đá nho nhỏ phát sáng được xếp thành dải ngân hà, trên đó còn có những viên dạ minh châu lớn cỡ bằng con mắt đang phát ra ánh sáng êm dịu. Trần nhà đầy sao như một loại đèn đêm chiếu sáng cả căn phòng khiến Tasa nghĩ đến những ngọn đèn mờ trong quán cà phê, nếu đọc sách trong này thì cũng không sợ bị hư mắt. Cô bị sự đẹp đẽ ngoài dự đoán này làm cho sợ hãi, thân thể bất tri bất giác rơi dần xuống nhưng không ngờ U Linh lại không xuyên qua được sàn nhà.
Tasa cúi đầu thì thấy trên nền đá có khắc rất nhiều hoa văn cổ quái, dày đặc đan xen vào nhau tạo thành một bức tranh rất đẹp nhưng không rõ hàm ý trong đó. Nó giống như chữ cái trên sách, vốn dĩ bạn nên biết nó nhưng bất luận làm thế nào cũng không thể hiểu được. Diễn đàn . Tasa nhíu mày nhìn một hồi lâu, lời nói dừng ở bờ môi nhưng không thể thốt nên thành lời. Cô lắc đầu, đi tới chính giữa căn phòng.
Ở giữa căn phòng có một kệ sách trơ trọi, nó không giống như những kệ sách hình chữ nhật khác được xếp đặt chỉnh tề mà càng giống như cái bục để Kinh Thánh hay đặt ở trước mặt Mục Sư khi Cha giảng đạo. Trên cái bục này cũng chỉ có một quyển sách duy nhất.
Trang sách được mở ra.
Cũng may là mở ra nếu không U Linh không có cách nào lật sách được. Mặc dù xem cũng không hiểu, Tasa nghĩ như vậy nhưng cô vẫn tiến lại nhìn thì thấy trong đó trắng bóc.
Ít nhất ở thời điểm Tasa nhìn thấy thì trong đó không có gì cả.
Đột nhiên trang sách hiện lên một luồng ánh sáng nhạt, trong trang sách màu vàng như có gợn sóng sau đó nó “sống” lại. Một giây trước đó nó còn có vẻ là một quyển sách cổ trăm tuổi thì một giây sau nó lại giống như một quyển sách vừa mới được in xong. Thời gian trên quyển sách giống như bụi bặm, chỉ cần vỗ một cái là biến mất. Tasa thấy trên trang sách xuất hiện một hàng chữ đen kịt, vết mực lan từ giữa trang sách ra ngoài.
“Hoan nghênh người bạn thân thiết của ta!”
Cô gần như muốn lùi về phía sau một bước nhưng lại ngừng lại đột ngột vì kịp nhận ra chữ trên trang sách không phải là chữ Trung Quốc. Chữ viết này khiến người ta liên tưởng đến ngọn lửa, có mỹ cảm khiến người khác sởn tóc gáy, tuyệt đối không phải là bất kì chữ viết nào mà Tasa biết nhưng cô lại hiểu những chữ này có nghĩa gì.
“Đừng sợ.” Quyển sách kia nói như vậy: “Không phải cô tới tòa thành ngầm này là vì muốn tìm được ta sao?”
“Tòa thành ngầm?” Tasa mờ mịt lặp lại.
Trang sách vẫn không hề nhúc nhích, có thể do nó không có lỗ tai. Tasa vươn tay ra chạm vào trang sách, làn sương mù cấu thành thân thể U Linh như cát theo bàn tay Tasa chảy vào trong trang sách tạo thành những chữ viết giống như tro tàn.
“Có ý gì?” Như Tasa mong muốn, chữ viết chuyển thành câu hỏi.
“Cô không biết sao?” Lập tức có một hàng chữ xuất hiện ở phía dưới: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Tasa không biết vì sao mình lại xuất hiện tại nơi này, cũng không biết tại sao đối phương lại cho rằng mình có mục tiêu gì đó. Cô thử thăm dò ngược lại: “Không biết.”
“A, thì ra là thế.” Quyển sách kia nói như vậy: “Một linh hồn bị lạc đường, không thuộc về nơi này.”
Tasa dựng tóc gáy, bỏ ngón tay ra khỏi trang sách.
“Cô không biết vì sao mình ở đây, cũng không biết đây là nơi nào đúng không?” coki LQĐ. Chữ viết vẫn tiếp tục hiện ra: “Thậm chí cô cũng không nhớ rõ Tòa thành ngầm là cái gì, mặc dù đó là mối liên hệ sâu sắc trói buộc cô ở trong này. Thật đáng thương, cô không nhớ gì cả, cô bị vận mệnh đưa đến trước mặt ta nhưng ta lại cho rằng đây là cơ duyên xảo hợp.” (cơ hội và duyên phận)
“Mày là ai?” Tasa hỏi.
“Ta?”
Trang sách tung bay, mỗi một trang đều bay phất phới giống như cờ xí trong gió. Nó bắt đầu lật nhanh từ tờ thứ nhất dần về sau, mỗi một trang đều hiện lên một hình vẽ sau đó nối lại với nhau. Cảnh tượng này khiến Tasa không nhịn được nhắm hai mắt lại, khi cô mở mắt ra lần nữa thì trang sách đã lật đến chính giữa, lộ ra một đôi mắt màu vàng với con ngươi dựng thẳng đứng. Chỉ bị nó nhìn thôi mà Tasa đã cảm thấy da gà nổi đầy người.
“Ta là tầng sâu nhất của tri thức, mở ra cho cô cái nhìn chân thật nhất, ta là chìa khóa màu đỏ thẫm, giúp cô mở cánh cửa chất đầy xương cốt.” Chữ viết điên cuồng chạy trên trang giấy, sau khi xuất hiện thì lại nhanh chóng biến mất: “Ta là giấy thông hành hướng tới sự bất diệt, ta là khế ước nắm giữ vận mệnh, ta là lời giải cho tất cả các vấn đề của cô, ta là thuốc giải cho toàn bộ những đau khổ mà cô phải chịu.”
Đoạn sau không còn là chữ viết mà Tasa giống như nghe được một giọng nói ở trong đầu. Nó vừa giống như rít gào vừa giống như nỉ non, như có vô số giọng nói cùng vang lên một lúc. Một cây bút màu trắng xám xuất hiện trong tay Tasa, đôi mắt màu vàng nhìn cô chằm chằm, không biết tại sao cô lại cảm thấy quyển sách này đang mỉm cười với cô.
“Ta là quyển sách của Tòa thành ngầm.” Nó nói: “Đến đây đi, viết tên của cô xuống! Sau đó sức mạnh, quyền lực, tiền tài, lời giải… Tất cả đều là của cô.”