Bạn đang đọc Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa – Chương 69: Một phần việc vặt
Trước khi nói đến vấn đề của Thành Hoàng, ta cần phải hiểu một chút về biên chế thần chức của Thiên Đình trước đã.
Biên chế chính thức có thể chia ra làm ba loại nguồn, một là tự mình phi thăng, một là được sắc phong và một là đầu thai trúng bụng tốt…
Loại thứ ba thì không có gì hay để nói, cái loại x nhị đại này cho dù ở cái vòng luẩn quẩn trần gian hay Thiên Đình đều không thể ít được, ngày sau thành rồng hay thành rắn cũng phải tự dựa vào bản thân bọn họ thôi. Mà thành phần nòng cốt xây dựng một Thiên Đình xanh sạch đẹp chủ yếu là hai loại trước.
Ví dụ như Nhị Lang Thần, Nữ Oa đều thuộc loại tự mình phi thăng, trên người những vị thần này đều có đại công đức, đại thần thông, danh hào cùng bài vị được tôn phong cũng là độc nhất vô nhị, dù có một ngày nào đó bọn họ biến thành hư vô và có người khác sẽ tiếp nhận công tác của họ trong Thiên Đình thì những người đó cũng sẽ được tôn phong danh hào khác của bản thân, không có khả năng tiếp nhận danh hào Nhị Lang Thần hay Nữ Oa, càng không có khả năng tiếp nhận năng lực của cổ thần đi trước.
Mà Thành Hoàng, thổ địa các chức quan linh tinh đều là thuộc loại sắc phong. Loại chức vị này không có tính duy nhất, tỉ như vị này tại thời điểm này được gọi là Thành Hoàng, chờ khi hắn xuống đài hoặc lên chức, vị kế nhiệm vẫn gọi là Thành Hoàng, những thần quan này trước khi thượng vị đều là phàm nhân, sau khi nhận chức mới có thể được mượn pháp bảo hoặc có quyền hạn câu hồn thẩm lí và phán quyết linh tinh.
Nói cách khác, người trước là có tự thân thực lực, Thần hào đối với bọn họ mà nói chỉ đơn giản là ngoại hiệu, ở vị trí nào làm việc gì không ảnh hưởng đến năng lực bản thân họ. Còn người sau thì trước phải lên top, sau được phân phối chức vụ mới có thể tiến hành công tác tương ứng.
Cho nên, giống như việc Phong Tiểu Tiểu là Nữ Oa chuyển thế, nếu muốn khôi phục thân phận Nữ Oa, đầu tiên phải xác nhận huyết mạch của cô hoặc pháp thân có quan hệ gì với Nữ Oa, nếu không có gì thì thôi quên đi không cần nghĩ. Nếu có quan hệ, như vậy thì cũng chả cần nghĩ làm gì, bởi vì thân phận Nữ Oa không cần điều kiện ngoại tại thừa nhận.
Mà Thành Hoàng thì khác, loại tiểu thần quan này không có cái gọi là pháp thân truyền thừa. Bất cứ ai cũng có thể là Thành Hoàng, chỉ cần bọn họ thỏa mãn được điều kiện nhậm chức.
Đương nhiên, loại thần chức không có tính duy nhất kia vẫn có vị nhân vật đại biểu nào đấy, ví dụ như Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu trong ngành Hắc Bạch Vô Thường, họ chẳng khác gì chiến sĩ thi đua thăng chức kiệt xuất. Bọn họ là một ngoại lệ có truyền thừa, cho dù Hắc Bạch Vô Thường trên cả nước có hạ đài, hai người này vẫn sẽ sừng sững không ngã…
“…Cho nên theo cách nói trong buổi tọa đàm xóa nạn thiếu kiến thức của Lí Thái Quân, anh cùng vợ hẳn là vô tình sở hữu tín vật truyền thừa của vị Thành hoàng cùng Hắc Vô Thường nào đó, ví dụ như thần bài vân vân. Mà điều kiện của hai người cũng vừa phù hợp yêu cầu này. Vì thế bị đại hệ thống tự động liệt vào thần chức dự khuyết, có tư cách nhậm chức.” Phong Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích cùng Thành Hoàng: “Mà lúc này cả Thiên Đình đều thiếu nhân sự, gần như tất cả thần chức cơ bản đều ở trạng thái ghế trống. Đại hệ thống tự động lấy nhân viên dự bị bổ sung….Anh cùng tiểu Hắc may mắn, căn bản không tồn tại vấn đề đối thủ cạnh tranh, vì thế thuận lí thành chương mà lên top.”
Thành Hoàng nghe mà líu lưỡi: “Trước đây anh hỗn hắc, tuy rằng không làm cái gì đại gian đại ác nhưng theo cách nhìn của người thường thì có lẽ cũng không phải người gì tốt…Như vậy cũng đủ tư cách?! Chỉ tiêu của Thiên Đình thấp vậy sao.”
“Thỏa mãn điều kiện cơ bản là ok hết.” Phong Tiểu Tiểu phất tay, không lại rối rắm vấn đề này nữa : ” Anh đổi góc độ mà nghĩ, xí nghiệp lớn tuyển người mỗi năm cũng chừng đó cái chức, yêu cầu đưa ra cũng không tính cao. Nhưng có cạnh tranh có đào thải, thí sinh cuối cùng trúng tuyển phỏng chừng vượt qua tiêu chuẩn ban đầu không biết bao nhiêu lần…Lại nói anh tính ra cũng không phải nhân viên chính thức, không ai phong thần cho anh cả, còn thuộc loại ngoài biên chế.”
Thiên Đình hiện không có cấp trên, điều này có lợi cũng có hỏng. Ưu đãi thì chính là không hộ khẩu như Thành Hoàng vậy, tuy rằng hắn thuộc loại phi pháp lại may mắn nhặt được tín vật truyền thừa nhưng căn bản không ai quản hắn.
Chỗ hỏng đồng thời cũng là ở đây, bởi vì cấp trên không người, cho nên không có khả năng truyền xuống tân tín vật, cũng càng không thể đăng kí trong Tử Thụ Tiên Lục hay Phong Thần Bảng, Thành Hoàng chỉ có thể cả đời làm nhân viên ngoài rìa, sau trăm tuổi về hưu cũng phải thân tử hồn diệt, một đời được gọi là kiếp tiên không bằng nói là mở bàn tay vàng thể nghiệm đặc dị công năng…Dù sao trước mắt Phong Tiểu Tiểu chỉ mới biết hai người họ ngoài việc có thể thấy quỉ cùng biến quỉ thân thì không có gì khác.
Nói vòng vo thi có khả năng ẩn thân cùng thu thập tình báo…ừm, có thể làm hai vòng ăn trộm nữa.
Thành Hoàng nghe xong cách nói của Phong Tiểu Tiểu cũng không để ý, chỉ cần không mang đến phiền toái cho cuộc sống là được, dù sao hắn cũng không muốn thành thần.
Sau khi biết rõ tình huống của Thành Hoàng, xác định đối phương không phải là loại pháp thân bá đạo gì, Phong Tiểu Tiểu rất nhanh bỏ qua chuyện này, ngược lại tò mò với thứ tín vật đối phương nhặt được. Theo lí mà nói, loại tín vật như vậy hẳn là sẽ bị thu hồi hoặc là đi theo Thành hoàng cũ mới đúng, làm sao có thể nằm trong tay người khác?
Thành Hoàng cũng không biết làm thế nào mình lại đạp được trúng cái vận cứt chó này, vắt hết óc nghĩ mấy ngày trước mới tìm ra dấu vết: “Một đêm trước khi anh cùng vợ nhìn thấy quỉ hồn hình như là đang đi dạo chợ đêm, sau đó cô ấy mua một đôi vòng tay ven đường. Hai ngày sau tỉnh lại thì phát hiện hạt châu trên vòng tay này tư nhiên mất hai hột, dù sao cũng không phải thứ gì giá trị, anh không nghĩ nhiều vứt luôn…Sẽ không phải là nó chứ?”
“…Vận may này của anh, nếu nhặt được một cái không gian tùy thân có phải hay hơn không. Ít nhất tiền đồ ăn không lo!” Phong Tiểu Tiểu cũng hết lời.
Nếu ngay cả thần tiên cũng có rồi, phỏng chừng thần tiên động phủ linh tinh cũng có thể có. Nói không chừng cái loại không gian trong tiểu thuyết cũng có thật không chừng.
Thành Hoàng vỗ đùi ảo não : “Nói cũng đúng, chưa nói đến cái thứ dị năng này của ông đây nhạt như nước ốc mà lại còn có tính cưỡng chế nghĩa vụ….Chỉ cần có du hồn xuất hiện, nếu thu hồi trễ, bên tai liền có tạp âm ong ong.” Vợ nhà càng xui xẻo, có linh thể đi ngang trước mặt thì trước hết phải đi bắt đã, nếu không tâm thần không yên, nôn nóng bất an…phiền táo như tới ngày vậy.
Chuyện nên nói đều nói xong rồi, nói chuyện phiếm trong chốc lát Phong Tiểu Tiểu thấy không còn gì để ngồi lại nữa. Thành hoàng còn có một sòng bài cần quản lí, cô còn rút thời gian đi xem tình huống của Ngao Tiềm bên kia.
Vì thế lại hỏi một chút chợ đêm mua vòng tay, vị trí quầy hàng, Phong Tiểu Tiểu quyết đoán đứng dậy tạm biệt.
…
Vật lấy hiếm làm quí, bởi vì người có thể nhìn thấy hồn ma quỉ quái quá ít, đám quỉ quái trên đường đều rất nhiệt tình với đám người Phong Tiểu Tiểu cùng vợ chồng Thành hoàng.
Sáng sớm Ngao Tiềm vừa dẫn thợ trang hoàng đến cửa tiệm, một đám quỉ quái đầy đường lục tục viếng thăm. Người thường không thấy những thứ kì quái này, mà làm một người duy nhất có thể nhìn thấy ở đây, Ngao Tiềm tỏ vẻ cực kì áp lực.
“Bác sĩ Ngao, đang trang hoàng hả?” Một con quỉ xuyên đến trước mặt ngao Tiềm cầm bản thiết kế của đốc công, toét miệng ha ha chào hỏi.
“..”Khóe miệng Ngao Tiềm co rút, miễn cưỡng nở nụ cười xem như đáp lại.
Nếu cùng nó chào hỏi trước mặt đốc công thì giống như mình có bệnh, nhưng nếu không chào lại có phải thất lễ quá không?
Ác quỉ lại có thể thông cảm tình huống hiện tại cho Ngao Tiềm, thấy đối phương không tiện cùng mình nói chuyện cũng không tức giận, vẫn ngây ngô cười như trước, sau tò mò nghiêng người qua xem bản vẽ trên tay đốc công. Vừa lúc này đốc công chỉ thẳng vào phía trước nước miếng tung bay: “Chỗ này có thể khoét thông! Ông chủ, anh muốn ở cửa hàng phải không? Không gian lớn trông quí phái hơn.”
Ác quỉ lắc đầu phản đối: “Không tốt không tốt, đả thông nhục nhã.”Nói xong vươn móng vuốt vẫy vẫy kêu gọi đồng bọn khác: “Mọi người lại đây giúp bác sĩ Ngao xem phòng ở.”
Vì thế “phần phật” vây lên một vòng quỉ, tiến lên trước bản vẽ chỉ điểm giang sơn. Trong thoáng chốc Ngao Tiềm bị hất ra ngoài, phải lui năm sáu bước mới không chạm phải đàn quỉ quái.
Đốc công cầm bản vẽ sửng sốt, khó hiểu hỏi: “ông chủ, anh lui lại làm gì?”
“….” Do tôi chen không vào…Ngao Tiềm không biết mình nên hâm mộ hay nên buồn bực mà nhìn đốc công cầm bản vẽ xuyên qua một đám quỉ quái, đi tới gần mình.
Bản vẽ di động, đàn quỉ cũng di động. Đàn quỉ di động , Ngao Tiềm chen không vào cũng phải động, tiếp heo đốc công lại di động…Một lui hai lui ba lui, đốc công buồn bực, Ngao Tiềm cũng buồn bực, một đám quỉ không đầu óc còn chưa nhận ra vấn đề ở nơi nào,
Cục diện cứng đờ này sau khi Phong Tiểu Tiểu bước vào mới bị phá vỡ .
“Hử? Mấy anh đang nhảy tango hả?” âm thanh của Phong Tiểu Tiểu truyền đến từ ngoài cửa.
Ngao Tiềm thở phào nhẹ nhõm, vội bước ra ngoài, đồng thời quay đầu nói với đốc công: “Lát nữa hẵng nói, anh nghiên cứu bản vẽ trước đi.” Thuận tiện cũng để cho đám quỉ kia nghiên cứu xong, đỡ phải cứ đẩy mình.
Phong Tiểu Tiểu buồn cười nhìn vẻ mặt giải thoát khi được cứu ngao Tiềm, vừa rồi ở cửa cô đã biết cái tình huống gì … cho nên nói đôi khi quần thể nhiệt tình quá cũng khiến người ta cảm thấy khó xử.
Đàn quỉ phân thành hai nhóm, một nhóm hứng trí bừng bừng đi thiết kế “phòng của bác sĩ Ngao”, một nhóm nhiệt tình bay tới chào hỏi Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu khẽ chào hỏi lại vài câu, đuổi đi đám quỉ, Phong Tiểu Tiểu mới chuyển hướng Ngao Tiềm: “Thoạt nhìn hiệu suất bên anh không nhanh nổi ha.”
Ngao Tiềm cười khổ: “Anh đã nghĩ đến vấn đề này, hay là dứt khoát giao hết cho công ti trang hoàng cho rồi, người nhiều lắm chuyện quá…Vừa lúc cũng bớt việc cho anh.”
“Vậy cũng được.” Phong Tiểu Tiểu tán thành ý tưởng của ngao Tiềm: “Nếu anh rảnh, thuận tiện có chút chuyện Y Y nhờ em mời anh giúp đỡ.”
“Y Y?” Ngao Tiềm nhớ đến tiểu Tinh Vệ ấn tượng không tốt về mình: “Cô ấy có chuyện gì?”